Thiên Trường Chi Cửu

Chương 195

Trái tim của Thẩm Thiên Trường cũng dần mềm nhũn theo giọng nói của cô bé, cô cúi đầu dịu dàng: “Thiển Thiển ngoan lắm, lần sau thím Chín đến sẽ mua kẹo cho cháu ăn, được không?”

Vừa nghe thấy Thẩm Thiên Trường sẽ mua kẹo cho mình ăn, hai mắt của Lục Thiển Thiển sáng bừng lên, nhưng cô bé lại nhanh chóng cúi đầu xuống: “Cô Sáu nói Thiển Thiển không được ăn kẹo.”

“Tại sao lại không cho cháu ăn?” Thẩm Thiên Trường hỏi.

“Bởi vì ăn kẹo sẽ làm sâu răng.” Lục Thiển Thiển nói rồi há miệng ra cho Thẩm Thiên Trường xem.

Quả nhiên Thẩm Thiên Trường nhìn thấy hai chiếc răng trong miệng cô bé đã bị sâu rồi, nhất thời không biết phải nói thế nào.

“Sâu răng đau lắm…” Giọng nói non nớt kèm theo một chút tủi thân.

Thẩm Thiên Trường còn chưa kịp trả lời thì đã liếc thấy một bóng người từ ngoài cửa đi vào. Cô ngẩng đầu nhìn, là Lục Chi Lộ, người đứng sau Lục Chi Y vào buổi tối hôm đó.

“Thiển Thiển, cô còn tưởng cháu chạy đi đâu, hóa ra cháu đang ở đây à?”

Lục Thiển Thiển nghe thấy giọng nói bèn quay người chạy về phía cô ấy: “Cô Sáu.”

Lục Chi Lộ xoa đầu Lục Thiển Thiển, hai người cùng đi đến xô pha, Thẩm Thiên Trường nhớ đến ngày hôm đó Lục Chi Cửu không hề có địch ý với Lục Chi Lộ bèn đứng dậy chào: “Chào chị Sáu, em là Thẩm Thiên Trường.”

Lục Chi Lộ cười dịu dàng, kéo Lục Thiển Thiển ngồi đối diện với Thẩm Thiên Trường: “Chào cô Thẩm.”

Hai người chào nhau xong, Thẩm Thiên Trường đang định ngồi xuống thì lại nghe thấy Lục Chi Lộ nói một câu: “Hôm nay anh ấy không đến.”

Thẩm Thiên Trường hơi nhướng mày, anh ấy, là chỉ Lục Chi Y sao?

Thẩm Thiên Trường cạn lời, cô có thể nói hôm nay Lục Chi Cửu cũng không đến không…

Lục Thiển Thiển cắn môi nhìn Thẩm Thiên Trường sau đó lặng lẽ kéo tay áo Lục Chi Lộ. Lục Chi Lộ hiểu ý cúi đầu, chỉ nghe thấy Lục Thiển Thiển ghé vào tai mình nói nhỏ: “Cô Sáu ơi, thím Chín tốt bụng lắm, có phải sau này cháu có thể đi tìm thím ấy chơi không?”

Lục Chi Lộ cười rồi nhéo mũi cô bé: “Vậy thì cháu phải hỏi thím ấy mới được.”

Lục Thiển Thiển lại nhìn Thẩm Thiên Trường với vẻ hơi xấu hổ, rồi lặng lẽ nói với Lục Chi Lộ: “Vậy hai người có thể đi ra bờ hồ chơi với cháu trước được không, cho cháu và thím ấy thân nhau hơn một chút.”

Lục Chi Lộ dở khóc dở cười, đúng là nhóc láu cá, còn biết cả chiêu thắt chặt mối quan hệ nữa.

Thẩm Thiên Trường thấy hai người nhỏ giọng nói chuyện nên cũng không tiện xen vào, cô bèn cầm điện thoại tiếp tục gửi tài liệu cho Hà Tịch.

Lục Chi Lộ đứng lên: “Cô đang bận việc sao?”

Thẩm Thiên Trường buông điện thoại xuống: “Có chút giấy tờ cần phải gửi đi, nhưng em đã gửi xong rồi.”

“Ông nội đi câu cá chắc phải lát nữa mới về, hay là chúng ta ra ngoài đi dạo một lát nhé, vừa đúng lúc Thiển Thiển muốn ra bờ hồ chơi.”

Thẩm Thiên Trường thấy ánh mắt đầy mong chờ của Lục Thiển Thiển, đương nhiên cũng vui vẻ đồng ý.

Bởi vậy hai người lớn, một đứa trẻ cùng đi qua chiếc cổng nhỏ của biệt thự, đi thẳng đến bờ hồ Lân Ba.

Hồ Lân Ba là khu du lịch có tiếng ở phía nam thành phố, nhưng nơi mà du khách có thể đến là phía nam của hồ Lân Ba. Trước đây Thẩm Thiên Trường cho rằng là do phía bắc của hồ chưa được khai thác nên ít người lui tới, nhưng thật không ngờ phía bắc là khu vực thuộc về nhà họ Lục.

Lúc còn học cấp ba, vì hoạt động của lớp nên Thẩm Thiên Trường có đến hồ Lân Ba mấy lần, lúc đó vì quá đông người nên cô cảm thấy không thú vị, hai lần trước đến nhà họ Lục vì quá vội nên cũng không kịp thưởng thức cảnh đẹp bên hồ.

Hồ Lân Ba rộng hơn hồ Linh Cảnh của trang viên Linh Cảnh rất nhiều, ngoài làn đường hai làn ở cạnh hồ thì ra còn có một con đường lát bằng ván gỗ, so với mặt đường hai làn kia, con đường lát ván gỗ gần hồ hơn, cao tương đương với mặt hồ.

Ba người đi trên đường gỗ, Lục Thiển Thiển chạy nhảy vui đùa ở phía trước, Lục Chi Lộ và Thẩm Thiên Trường đi theo phía sau, trong mắt hai người tràn ngập ý cười.
Bình Luận (0)
Comment