Thiên Trường Chi Cửu

Chương 216

Thẩm Thiên Trường thật sự cảm thấy bản thân bị Lục Chi Cửu chiều hư rồi, đặc biệt là trong thời gian chiến tranh lạnh, mỗi lần tắm xong cô đều cảm thấy tóc cô tự sấy chẳng đâu vào đâu, không hề tốt như khi được Lục Chi Cửu sấy cho.

“Lục Chi Cửu, em cảm thấy anh có tiềm năng trở thành Tony Lục.”

Lục Chi Cửu tắt máy sấy: “Tony? Tên tiếng Anh của anh là Simon, không phải Tony.”

“Simon?” Lần đầu tiên Thẩm Thiên Trường nghe thấy.

“Sao trước đây anh không nói với em?”

“Em cũng có hỏi anh đâu.”

“…”

Lục Chi Cửu sấy tóc cho Thẩm Thiên Trường xong, vừa thu dọn máy sấy tóc chuẩn bị ra ngoài thì Thẩm Thiên Trường đột nhiên ôm chặt eo của anh không chịu buông: “Lục Chi Cửu, tối nay em muốn ngủ với anh.”

Thẩm Thiên Trường thấy ánh mắt anh nhìn mình tràn đầy ý tứ sâu xa thì vội vàng giải thích: “Em không có ý đó, chỉ là ngủ một cách đơn thuần thôi!”

Lục Chi Cửu nhìn dáng vẻ vội vàng thanh minh cho bản thân của cô thì không khỏi buồn cười, anh đưa tay xoa đầu cô: “Em ngủ trước đi, hôm nay tan làm sớm quá, lát nữa anh vẫn còn một chút công việc cần phải xử lý.”

Có nghĩa là, bởi vì anh rời khỏi công ty từ bốn giờ chiều nên bây giờ mới còn nhiều công việc cần phải làm như thế?

Thẩm Thiên Trường không còn gì để nói, được rồi, đúng là tự mình tạo nghiệp mà, cô chỉ đành buông Lục Chi Cửu ra rồi quay người đi về phía giường.

Lục Chi Cửu thấy cô ngoan ngoãn chui vào trong chăn mới ra khỏi cửa về phòng làm việc tăng ca.

Vừa mở máy tính đã nhận được điện thoại của Tần Phong.

“Tổng Giám đốc Lục, Thịnh Lam của Dầu khí Thịnh Thiên là một người rất khó dây, trước đây cô ta từng đến Lục Đạt tìm anh rất nhiều lần nhưng đều bị tôi dặn bảo vệ và lễ tân ngăn lại, e rằng sau này Tài chính Thiên Nhiên và bọn họ hợp tác sẽ gặp khó khăn, có cần phải xử lý hay không?”

“Không cần trực tiếp nhúng tay vào, gây áp lực với Thịnh Thiên, để bọn họ biết rõ chủ nhân mới của bọn họ là ai.”

“Được, tôi biết rồi.”

Lục Chi Cửu cúp máy, anh đổi tài khoản mail trên máy tính, bên trong có một bức mail bí mật.”

Lục Chi Cửu đọc xong mail thì sầm mặt, anh gõ nhẹ vào bàn phím trả lời, sau đó xóa hết sạch mail đi.

Đến khi anh xử lý xong tất cả công việc có liên quan đến Lục Thị thì đã là hơn một giờ sáng. Lúc anh về phòng, Thẩm Thiên Trường đã ngủ rồi, cả người cô cuộn trong chăn, chỉ thò cái đầu nhỏ ra ngoài.

Anh vừa vén chăn lên, Thẩm Thiên Trường đã hơi tỉnh giấc, đôi mắt cô mơ màng nhìn anh, anh nở nụ cười rồi đưa tay ôm cô vào lòng. Thẩm Thiên Trường ngửi thấy mùi hương trên người anh bèn nhắm mắt ngủ tiếp.

***

Ngày hôm sau, Thẩm Thiên Trường bị đánh thức bởi cuộc gọi đến từ Triệu Duệ.

Chuyện Hà Tịch và Triệu Duệ đến Tài chính Thiên Nhiên là bí mật công khai trong ngành, cho nên ngay ngày đầu tiên sau khi biết được giấy ủy quyền cấp một của Dầu khí Thịnh Thiên được chỉ định giao cho Tài chính Thiên Nhiên, ngày thứ hai đến giờ làm, Thịnh Lam đã gọi thẳng cho Triệu Duệ.

Lúc còn ở Thụy Thành, Triệu Duệ đã tiếp xúc với Thịnh Lam không ít lần, anh ta biết người phụ nữ này ghê gớm, cuối cùng không còn cách nào khác chỉ đành gọi cho Thẩm Thiên Trường.

“Tổng Giám đốc Thẩm, phía Dầu khí Thịnh Thiên muốn đích thân đến công ty bàn chuyện hợp tác với cô.”

Thẩm Thiên Trường nhíu mày, giọng nói mang theo vẻ lười biếng: “Vậy thì để ngỏ cửa chờ cô ta đến…”

“Tổng Giám đốc Thẩm, Thịnh Lam nói muốn đích thân đàm phán với cô, hiện giờ cô ta đang trên đường đến rồi…”

Thẩm Thiên Trường mở trừng mắt, cô nhìn đồng hồ, lúc này mới hơn bảy giờ sáng. Độ khó dây của người phụ nữ tên Thịnh Lam này thật sự hơi vượt qua tưởng tượng của cô rồi.

“Hiện giờ anh cũng đang ở công ty à?” Thẩm Thiên Trường hỏi Triệu Duệ.

“Đúng vậy, Giám đốc Hà cũng đến rồi.”

“Được, tôi đến ngay đây.”

Thẩm Thiên Trường cúp máy, đang định bật dậy mới phát hiện Lục Chi Cửu vẫn đang nằm bên cạnh mình, không biết có phải vì quá mệt hay không mà anh không bị tiếng chuông điện thoại của Thẩm Thiên Trường đánh thức, vẫn nhắm mắt ngủ như thường.

Nghĩ đến chuyện mới sáng sớm ngày ra đã bị ép rời khỏi giường mà kẻ đầu têu vẫn ngủ ngon lành, Thẩm Thiên Trường không nhịn được đưa chân ra đá anh.

Còn chưa chạm đến người Lục Chi Cửu thì chân cô đã bị anh giữ chặt. Anh dùng lực rất mạnh, đau đến mức suýt chút nữa thì Thẩm Thiên Trường kêu lên thành tiếng.

Lục Chi Cửu mở mắt, nhìn thấy vẻ mặt đầy đau khổ của Thẩm Thiên Trường mới vô thức buông tay.

“Lục Chi Cửu, anh làm em đau chết mất!” Thẩm Thiên Trường rơm rớm nước mắt co chân lại, dùng tay xoa xoa bàn chân vừa bị anh siết chặt.

Lục Chi Cửu lại đưa tay giữ lấy bàn chân cô, nhẹ nhàng xoa xoa: “Xin lỗi, anh không biết… sao em lại dậy sớm thế?”

“Bây giờ đã là bảy giờ sáng rồi.” Bình thường giờ này anh đã đến công ty rồi.

“Ừ, hôm nay anh không cần đến công ty.”

Hơn nữa mấy ngày chiến tranh lạnh với Thẩm Thiên Trường anh cũng không ngủ đủ giấc, chỉ trừ tối hôm qua là thật sự ngủ ngon, hôm nay anh quyết định tự cho bản thân được nghỉ một ngày.

“…”

Thẩm Thiên Trường càng thêm bất mãn: “Nhưng bởi vì nợ đào hoa của anh mà giờ em phải đi gặp tình địch đây này!”

Nhìn vẻ mặt hậm hực của Thẩm Thiên Trường, Lục Chi Cửu đột nhiên phát hiện từ tối qua đến giờ, anh yêu thích tất cả các hành động vì anh mà ghen tuông của cô. Ánh mắt anh hiện lên sự cưng chiều: “Hay là đừng đi nữa?”

“Người ta đã tìm đến tận cửa rồi, chẳng lẽ em còn có thể trốn ở nhà nữa hay sao? Em nghe nói người ta đến Tập đoàn Lục Đạt tìm anh rất nhiều lần rồi đấy, vậy lần sau cô ta đến thẳng Cẩm Viên tìm anh có phải em nên nhường chỗ cho cô ta hay không?”

Lục Chi Cửu thấy cô đi xuống giường, anh cười thầm rồi cũng xuống giường đi sang phòng bên cạnh đánh răng rửa mặt. Lúc anh đi ra thì phát hiện Thẩm Thiên Trường đã đến công ty rồi.

Đáy mắt anh vụt qua một tia bất lực, anh chỉ đành thay quần áo đi xuống dưới tầng, bảo vú Trần làm mấy món Thẩm Thiên Trường thích ăn, chuẩn bị đem đến công ty cho cô.

***

Vừa đến cao ốc Thiên Diệp, Thẩm Thiên Trường bắt gặp Tống Ngưng Y đang đứng đợi thang máy.

Thẩm Thiên Trường biết Tống Ngưng Y luôn là người đến công ty sớm nhất nhưng cô không ngờ là sớm như thế.

Tống Ngưng Y tươi cười khi nhìn thấy Thẩm Thiên Trường, răng của cô ấy rất trắng rất khỏe, cười lên trông cực kỳ rạng rỡ: “Chào buổi sáng, Tổng Giám đốc Thẩm.”

Thẩm Thiên Trường cũng mỉm cười đáp lại: “Chào buổi sáng Ngưng Y. Sau này nếu không phải trong thời gian làm việc, cô cứ gọi tôi là Thiên Trường là được.”

Tống Ngưng Y hơi sững người nhưng cũng phản ứng lại rất nhanh: “Được, Thiên Trường.”

Hai người cùng đến công ty, Thẩm Thiên Trường thấy phòng họp đang sáng đèn thì biết Thịnh Lam đã đến rồi.

Tống Ngưng Y thấy phòng họp đang bật đèn thì không khỏi cảm thấy kỳ lạ: “Ai đến công ty sớm vậy nhỉ?”

“Thịnh Lam muốn đích thân tới đây bàn chuyện hợp tác với tôi.” Thẩm Thiên Trường bình thản trả lời.

Tống Ngưng Y nhìn Thẩm Thiên Trường với vẻ hơi ngoài ý muốn, xem ra người phụ nữ tên Thịnh Lam này không dễ chọc thật. Nhưng với điều kiện của Lục Chi Cửu, không có vài món nợ đào hoa chắc cũng khó.

Tống Ngưng Y nghĩ bụng, đôi khi tìm được một người bạn trai quá giỏi giang cũng không phải chuyện sung sướng gì.

“Ngưng Y, rót cho tôi một cốc cafe.”

Thẩm Thiên Trường dặn Tống Ngưng Y xong bèn đi vào phòng họp.

Hà Tịch và Triệu Duệ đang gồi ở vị trí đối diện với cửa ra vào, ngồi đối diện với họ là một người phụ nữ tóc dài, cô ta mặc một bộ vest công sở chiết eo màu đỏ mận, trông hơi chói mắt.
Bình Luận (0)
Comment