Thiên Trường Chi Cửu

Chương 236

Sắc mặt của Thẩm Thiên Ca lập tức lạnh đi, cô ta bước đến trước mặt Thẩm Thiên Vũ: “Thiên Vũ, sao em lại ở đây?”

Thẩm Thiên Vũ cười như không cười: “Chị Cả, khi nào thì em với mẹ em có thể về nhà?”

Thẩm Thiên Ca nhíu mày: “Chuyện này cần có thời gian, chị đã đi tìm chú Hai nói chuyện một lần rồi, nhưng chắc là chú ấy vẫn còn đang giận nên không đồng ý.”

Thẩm Thiên Vũ nhìn vẻ mặt giả vờ khó xử của cô ta thì thầm nghĩ, sao trước đây cô ta lại cảm thấy Thẩm Thiên Ca là một người chị dịu dàng lương thiện được nhỉ, thậm chí còn từng coi Thẩm Thiên Ca như thần tượng của mình nữa.

“Chị Cả, có chắc là chị đã nói chuyện với bố em không?”

Sắc mặt của Thẩm Thiên Ca đột nhiên thay đổi: “Đúng vậy, chị còn đến tận trường Đại học A tìm chú ấy nữa.”

“Chị nói dối, chị vốn không hề đến Đại học A!”

Thẩm Thiên Ca im lặng mấy giây, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén: “Cô tìm người theo dõi tôi à?”

Thẩm Thiên Vũ nở nụ cười âm u lạnh lẽo không thể diễn tả thành lời: “Chị Cả, vì muốn trốn tránh em nên thời gian gần đây bố em không hề quay về Đại học A, xin hỏi chị đến Đại học A tìm ông ấy thế nào được?”

Thẩm Thiên Ca nhìn Thẩm Thiên Vũ, khuôn mặt hiện lên một nụ cười giả tạo: “Thiên Vũ, thời gian gần đây chị bận lắm, em thấy đấy, hôm nay chị còn phải tăng ca đến giờ này, lát nữa còn phải đi gửi tài liệu xong rồi mới được về nhà.” Nói rồi còn giơ túi tài liệu trong tay mình lên.

“Em yên tâm, chuyện chị hứa với em chị sẽ không nuốt lời đâu, đợi hết việc chị sẽ đích thân nói chuyện với chú Hai và bố chị.”

Thẩm Thiên Vũ lặng lẽ nghe mấy lời lấy lòng giả tạo của Thẩm Thiên Ca, đột nhiên cảm thấy khuôn mặt đó của cô ta khó coi không chịu nổi. Từ sau lần gặp Thẩm Thiên Ca lần trước, Thẩm Thiên Vũ đã không thể bước chân vào cổng nhà họ Thẩm được nữa, cô ta biết rất rõ rốt cuộc ai đã căn dặn bảo vệ của nhà họ Thẩm không cho cô ta vào nhà.

Hiện giờ nhà họ Thẩm muốn đá hai mẹ con cô ta đi, sau đó là quên sạch.

“Chị Cả, em nhớ tuần sau là ngày giỗ của cô chúng ta.”

Thẩm Thiên Ca nhìn cô ta với vẻ đề phòng: “Đột nhiên em nhắc đến chuyện này làm gì?”

Ánh mắt của Thẩm Thiên Vũ trở nên hung hăng hơn: “Cũng không có gì, cho dù chị cả có ngăn cản không cho em về nhà họ Thẩm như thế nào đi chăng nữa nhưng tuần sau là ngày giỗ của cô, em không thể không về. Nếu trước ngày hôm đó mà mẹ em vẫn chưa thể quay về nhà họ Thẩm vậy thì chị cả đừng trách em nói hết mọi chuyện trước mặt cả nhà.”

Mặc dù trong lòng Thẩm Thiên Ca đã bắt đầu rét lạnh nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh cười cười: “Thiên Vũ, em nói gì thế, có những chuyện cho dù nói ra thì cũng đều là do em làm cả, nếu em muốn lấy đá đập chân mình thì chị cũng không ngăn cản đâu.”

“Đúng vậy, những chuyện đó đều là do em làm nhưng chị không tham gia hay sao? Từ sáu năm trước đến bây giờ, chị đừng quên mọi chuyện đều do chị làm chủ mưu.”

“Nực cười, cô có chứng cứ chứng minh tôi làm chủ mưu hay không?”

“Em không có chứng cứ.”

Thẩm Thiên Ca vừa định cười thì lại nghe thấy Thẩm Thiên Vũ chậm rãi phun ra một câu: “Nhưng chị Cả à, chị quên chuyện năm đó chị thi đỗ Đại học Z của nước M như thế nào rồi sao?”

Thẩm Thiên Vũ nở nụ cười châm chọc: “Chắc hai bác không biết chuyện Thẩm Thiên Trường thay chị xin học bổng của Đại học Z đâu nhỉ, hai người họ vẫn cho rằng chị là cô con gái cưng khiến họ nở mày nở mặt nhưng không ngờ chị lại là một đứa con gái giả dối, ngay cả thành tích học tập cũng phải lấy của người khác.”

“Thẩm Thiên Vũ, cô ăn nói xằng bậy gì thế, cô điên rồi!”

Thẩm Thiên Ca cuống lên, rõ ràng chuyện bảo Thẩm Thiên Trường thay cô ta xin học bổng của Đại học Z năm đó chỉ là giao dịch giữa cô ta và Thẩm Thiên Trường, không thể có người thứ ba biết được.

Thẩm Thiên Vũ nhìn sắc mặt khó coi của Thẩm Thiên Ca, cuối cùng cũng nở nụ cười thoải mái: “Chị Cả yên tâm, chuyện này em cũng không có chứng cứ đâu, nhưng với địa vị của bác Cả ở Sở Giáo dục, chắc cũng không khó để điều tra ra đâu nhỉ.”

“Thẩm Thiên Vũ, cô đang đe dọa tôi đấy à?” Thẩm Thiên Ca nghiến răng.

Đột nhiên Thẩm Thiên Vũ ép sát vào người Thẩm Thiên Ca rồi hung hăng lên tiếng: “Phải! Thẩm Thiên Ca, tôi nhắc lại lần cuối cùng, trước ngày giỗ của cô vào tuần sau, nếu mẹ tôi vẫn chưa được quay lại nhà họ Thẩm, tôi sẽ khiến cho danh tiếng của chị chôn theo mẹ tôi luôn!”

Thẩm Thiên Vũ nói xong bèn quay người đi, chưa đi được vài bước lại quay đầu lại: “Thẩm Thiên Ca, chị tăng ca muộn thế này là muốn đợi người nào đó đúng không? Trùng hợp ghê, vừa nãy tôi mới gặp Thẩm Thiên Trường ở đây xong, người ta dùng thang máy chuyên dụng của Tập đoàn Lục Đạt các chị đi thẳng lên tầng thượng đấy…”

Thẩm Thiên Vũ nhìn Thẩm Thiên Ca, ánh mắt tràn ngập vẻ thương hại.

Thẩm Thiên Ca nhìn theo bóng lưng của Thẩm Thiên Vũ, sắc mặt âm u lạnh lẽo đến cực điểm, cô ta siết chặt túi tài liệu trong tay, gần như muốn xé vụn nó ra.

***

Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Cửu về đến Cẩm Viên đã là mười giờ tối rồi.

Vì buổi tối, Thẩm Thiên Trường chỉ ăn đại một chút đồ ăn ngoài nên vừa về đến Viên, nhìn thấy vú Trần là bụng cô lại bắt đầu kêu ùng ục.

Vì thế cô nhờ vú Trần chuẩn bị chút đồ ăn khuya, hai người đang ăn được một nửa, Lục Chi Cửu bỗng nhận được một cuộc điện thoại. Chưa đến mười phút sau, Lục Chi Vũ đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng khách.

Thẩm Thiên Trường nhìn cô ấy bằng vẻ mặt đầy bất ngờ. Hôm qua đến nhà họ Lục không gặp được cô ấy, sao hôm nay lại xuất hiện ở Cẩm Viên thế này, hơn nữa lại còn là vào giờ này nữa.

Lục Chi Vũ cũng tự nhiên ngồi xuống bàn ăn bảo vú Trần lấy cho mình một bát hoành thánh, mới ăn được vài miếng đã nhíu mày: “Vú Trần, sao lại là nhân thịt với nấm hương thế?”

Bình thường Lục Chi Vũ ghét nhất là ăn nấm hương.

Vú Trần cười lúng túng: “Cô Năm, tôi không biết là cô sẽ đến.”

“Vậy thì vú cũng phải nhắc nhở cháu là bên trong có nấm hương chứ, có phải vú không biết là từ nhỏ cháu đã ghét ăn nấm hương đâu.”

Vú Trần tỏ vẻ oan uổng, vừa nãy Lục Chi Vũ đột nhiên xuất hiện, vừa vào đã nói muốn ăn hoành thánh, bà cũng không nghĩ được nhiều như thế.

“Chị đến đây muộn như thế là muốn trút giận lên người làm ở Cẩm Viên à?” Lục Chi Cửu đang cúi đầu ăn hoành thánh bỗng lạnh nhạt lên tiếng.

Lục Chi Vũ nhìn Lục Chi Cửu rồi lại nhìn Thẩm Thiên Trường đang ngồi cạnh anh, vẻ mặt đột nhiên trở nên mất tự nhiên.

Mãi một lúc lâu sau, Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Cửu đã ăn xong rồi, người giúp việc đã thu dọn bát đũa xong xuôi đi ra ngoài rồi, Lục Chi Vũ mới chậm chạp lấy từ trong túi ra một tờ giấy đặt lên bàn.

Lục Chi Vũ đẩy tờ giấy đến trước mặt hai người: “Tiểu Cửu, chị có thai rồi!”

Nghe xong câu này, tròng mắt của Thẩm Thiên Trường suýt chút nữa thì rơi xuống đất, nhìn dáng vẻ của Lục Chi Vũ, người không biết còn tưởng rằng chị gái này mang thai con của Lục Chi Cửu nữa đấy.

Nguồn: ngontinh hay.com

Thẩm Thiên Trường nhìn tờ giấy siêu âm, cô cũng không hiểu bức ảnh trên đó nhưng ở mục chẩn đoán có viết rõ ràng: mang thai ba tuần.

“Chị Tiểu Vũ, đứa bé này…” Thẩm Thiên Trường ngập ngừng.

Lục Chi Vũ nhìn Thẩm Thiên Trường: “Của Diệp Lăng Nam.”

Thẩm Thiên Trường nghĩ bụng, giỏi thật đấy, một phát trúng luôn.

Chỉ trừ lúc nghe thấy Lục Chi Vũ nói mình mang thai là Lục Chi Cửu hơi nhíu mày, còn lại sắc mặt của anh vẫn có thể coi là bình thường.

“Chị muốn làm thế nào?” Lục Chi Cửu hỏi.

Lục Chi Vũ túm tóc: “Chị đã nghĩ suốt cả một ngày rồi, nếu biết phải làm thế nào thì chị còn chạy đến đây tìm em làm gì?”

“Vậy thì phá đi.”

Nhìn thái độ lạnh lùng của Lục Chi Cửu, Lục Chi Vũ nhíu mày: “Em tàn nhẫn thật đấy, nó là cháu ruột chưa ra đời của em đấy.”

Nghe thấy câu nói của Lục Chi Cửu, bỗng Thẩm Thiên Trường nhớ lại cảnh tượng cãi nhau giữa mình với Lục Chi Cửu ở nhà họ Lục lần trước, sắc mặt cô không khỏi lúng túng.
Bình Luận (0)
Comment