Thiên Trường Chi Cửu

Chương 240

Đến khi nhân viên phục vụ bắt đầu lên món, Thẩm Thiên Trường nhìn Lục Chi Cửu rồi mới dám bỏ khẩu trang ra.

Bởi vì lát nữa còn phải lái xe nên Lục Chi Cửu không uống rượu. Nhưng bởi vì đồ ăn trong nhà hàng này ngon, Thẩm Thiên Trường đi mua sắm về mệt nên cũng ăn rất nhanh.

Thẩm Thiên Trường đang cắt bò bít tết thì Lục Chi Cửu đã đẩy đĩa của mình sang chỗ cô, Thẩm Thiên Trường nhìn thì thấy anh đã cắt bò bít tết thành từng miếng rồi.

Lục Chi Cửu đổi đĩa của Thẩm Thiên Trường đến trước mặt mình mới lại bắt đầu dùng dao cắt. Nhìn động tác dứt khoát của anh mới không nhịn được lên tiếng: “Lục Chi Cửu, anh chiều em thành quen, sau này sẽ rất khổ đấy.”

“Bởi vì có một số chuyện, nếu đã làm một lần thì có lẽ sẽ phải làm cả đời.” Thẩm Thiên Trường vừa ăn bò bít tết vừa nhìn Lục Chi Cửu.

“Chuyện gì?” Lục Chi Cửu nhướng mày nhìn cô.

Thẩm Thiên Trường nhìn Lục Chi Cửu với vẻ mặt đầy ẩn ý sâu xa, hai người nhìn nhau vài giây, khuôn mặt cô bỗng đỏ ửng.

“Lục Chi Cửu, anh nghiêm túc chút đi.” Thẩm Thiên Trường không nhịn được tố cáo.

Lục Chi Cửu lại cố ý không hiểu: “Em có ý gì?”

Trời má!

Thẩm Thiên Trường sắp tức hộc máu rồi: “Tóm lại em mặc kệ anh muốn nói gì, em nói là cắt bò bít tết, là cắt bò bít tết đó!”

Lục Chi Cửu tránh nặng tìm nhẹ: “Sao em biết anh muốn nói gì?”

Thẩm Thiên Trường hoàn toàn bị mắc bẫy rồi, tóm lại là cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận ban nãy mình suy nghĩ lung tung đâu! Thế nên cô dứt khoát ngậm miệng vùi đầu vào ăn.

Lục Chi Cửu thấy khuôn mặt cô vì tức giận mà đỏ lên, trong lòng anh bỗng trào dâng sự bất lực.

“Thẩm Thiên Trường, ngày mai anh phải bay đến nước M.”

Động tác của Thẩm Thiên Trường bỗng khựng lại, cô hơi bất ngờ: “Ngày mai ạ?”

“Ừ, chín giờ sáng mai bay.”

Thẩm Thiên Trường dùng dĩa xiên một miếng hoa quả: “Lần này phải đi bao lâu?”

“Chưa biết được, có thể là một tuần hoặc hai tuần.”

Lâu thật đấy.

Thẩm Thiên Trường buông dao dĩa rồi dùng khăn ăn lau miệng, mãi sau mới lên tiếng: “Lục Chi Cửu, đợi em làm xong hết những chuyện này, anh đưa em đến nước M được không?” Đến lúc đó, cho dù anh đã trải qua những chuyện gì, em nghĩ em đều có thể hoàn toàn tiếp nhận.

Lục Chi Cửu nhìn cô, dường như có một làn sương mờ đang bao phủ trong mắt anh: “Được!”

Bữa tối này rốt cuộc lại vì chuyện ngày mai Lục Chi Cửu phải rời đi mà trở nên nặng nề.

Hai người ăn tối xong, Lục Chi Cửu gọi nhân viên phục vụ đến thanh toán.

Thẩm Thiên Trường cũng xách túi, đang chuẩn đứng lên đi ra ngoài thì nghe thấy Lục Chi Cửu nói: “Thẩm Thiên Trường, em quên một chuyện.”

Thẩm Thiên Trường thấy ánh mắt âm u của anh, không hiểu sao cô lại nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau, nhưng điều duy nhất khác biệt đó là lần này cô thật muốn hôn anh.

Cô quay người đi đến trước mặt anh rồi kiễng chân hôn nhẹ lên môi anh.

Mới định rời đi thì lại bị Lục Chi Cửu ôm eo chặn lại. Anh ghé vào tai Thẩm Thiên Trường nói nhỏ: “Mặc dù anh rất thích nụ hôn này nhưng em vẫn phải đeo khẩu trang vào.”

Thẩm Thiên Trường muốn ngất, thế này mà vẫn không thoát được ư?

Vậy nên cô chỉ đành đeo khẩu trang hình “mũi lợn” lên, hai người vừa đi đến cửa thang máy của nhà hàng, không ngờ lại gặp người phụ nữ đã nhường bình sữa cho họ ở cửa hàng đồ dùng cho mẹ và bé.

Thẩm Thiên Trường nở nụ cười thân thiện với cô ta, nhưng nhớ đến bản thân đang đeo khẩu trang có thể người ta không nhận ra bèn lên tiếng: “Trùng hợp quá.”

Người phụ nữ đó cũng cười đáp lại: “Trùng hợp thật.”

Ba người cùng đi thang máy xuống, mãi cho đến tầng cuối cùng cũng không nói thêm câu nào. Đợi đến lúc ra khỏi thang máy, Thẩm Thiên Trường nhìn theo bóng lưng của người phụ nữ ấy ròi nói với Lục Chi Cửu: “Lục Chi Cửu, anh không cảm thấy kỳ lạ sao?”

“Kỳ lạ gì?”

Thẩm Thiên Trường nhìn Lục Chi Cửu với vẻ thăm dò: “Thì là người bình thường nhìn thấy anh đều không nhịn được mà nhìn thêm vài lần, nhưng từ lúc ở cửa hàng đến lúc cùng chúng ta đi thang máy, người phụ nữ này chưa từng nhìn anh, giống như anh không hề tồn tại vậy, người không biết còn tưởng hai người có quen biết đấy.”

Sắc mặt của Lục Chi Cửu bình tĩnh: “Anh không quen cô ta.”

Thẩm Thiên Trường nhìn Lục Chi Cửu: “Có thể anh không quen người ta nhưng người ta lại quen biết anh thì sao?”

“Anh không quan tâm.”

Thẩm Thiên Trường “xì” một tiếng, tóm lại là, cho dù là nợ đào hoa của anh thì người xui xẻo cũng là cô, đương nhiên anh không cần quan tâm rồi.

Hai người lái xe về Cẩm Viên. Bạn đang đọc truyện tại ngontinhhay.com

Lục Chi Vũ nhìn “mũi lợn” trên mặt Thẩm Thiên Trường thì không khỏi nhíu mày: “Khẩu trang trên mặt em là thế nào thế?”

Thẩm Thiên Trường ấm ức tố cáo với Lục Chi Vũ: “Là Lục Chi Cửu, anh ấy không cho em tháo xuống, còn bắt em đeo đi ngủ nữa!”

“Tại sao?”

Thẩm Thiên Trường bèn kể lại chuyện Lục Chi Cửu đeo chiếc khẩu trang này đi mua sắm với mình cả buổi chiều, Lục Chi Vũ nghe xong thì bật cười.

“Chị nói này, em không biết Tiểu Cửu nổi tiếng thù dai hay sao? Như em còn là nhẹ rồi đó, chị nhớ lúc bọn chị còn học tiểu học, có lần chị cố ý vẽ một con rùa lên đồng phục của nó, sau đó nó còn bơ chị cả tháng trời, cuối cùng chị phải vẽ một con rùa như thế lên đồng phục của chị mặc đến trường cả ngày nó mới chịu tha thứ cho chị đấy.”

Lục Chi Vũ vừa nói vừa nhìn Lục Chi Cửu, dường như Lục Chi Cửu vẫn còn có ấn tượng với chuyện này nên cũng nở nụ cười.

Thẩm Thiên Trường cảm thấy đắng lòng, biết trước là như thế thì cô đã không trêu chọc Lục Chi Cửu rồi.

Lục Chi Vũ nhìn đống đồ dùng cho mẹ và bé ở trong túi: “Em mua mấy thứ này cũng sớm quá rồi đó!” Phải biết là đứa trẻ trong bụng cô còn chưa cả được một tháng.

Thẩm Thiên Trường cười: “Chuẩn bị trước không thừa mà, sau này thế nào cũng phải mua. Đúng lúc hôm nay của hai đứa em đều rảnh nên đi chọn mấy thứ, lát nữa để vú Trần xem xem còn thiếu gì không để lần sau em lại đi mua.”

“Chị Tiểu Vũ, thời gian tới chị cứ ở lại Cẩm Viên đi, chị vừa mới mang thai, ba tháng đầu nguy hiểm phải tĩnh dưỡng, bình thường ít ra ngoài đi lại thôi. Bây giờ ông vẫn chưa biết chuyện này, đến lúc đó bọn em sẽ yểm hộ cho chị ở trước mặt ông. Lục Chi Cửu đã sắp xếp chuyện kiểm tra định kỳ rồi, đến lúc đó bác sĩ sẽ đến Cẩm Viên kiểm tra cho chị.”

Nghe Thẩm Thiên Trường dặn dò một tràng, Lục Chi Vũ bèn nhìn sang Lục Chi Cửu.

Lục Chi Cửu lại chỉ nhàn nhạt phun ra một câu: “Đều nghe theo Thẩm Thiên Trường hết.”

Lục Chi Vũ không khỏi đỡ trán thở dài, không ngờ cải trắng nhà mình đã bị người khác nhổ đi nhanh như thế rồi.

Thẩm Thiên Trường nhìn Lục Chi Cửu, trong mắt cô hiện lên ý cười: “Còn nữa, sáng mai Lục Chi Cửu phải bay đến nước M, có thể phải đi hai tuần, em sẽ cố gắng ngày nào cũng về Cẩm Viên thăm chị, nhưng có lúc có thể phải tăng ca đến rất muộn mới về được. Nếu có vấn đề gì chị cứ gọi thẳng cho em.”

“Ngày mai em phải sang nước M à?” Lục Chi Vũ hỏi Lục Chi Cửu.

“Vâng.”

“Đừng nói cho… họ biết.” “Họ” trong lời nói của Lục Chi Vũ là chỉ bố Lục Cảnh Hành và mẹ Lãnh Diệu Chi của hai người.

“Được.” Lục Chi Cửu đồng ý.

Thẩm Thiên Trường nhìn sắc mặt hơi nặng nề của hai người, lại liên tưởng đến chuyện trước đây Lục Chi Cửu nói với cô là Lục Chi Vũ từ nhỏ đã không sống cùng bố mẹ, nên cô bèn nói là mình muốn đi tắm, tạm thời tránh mặt đi một lúc.

Thẩm Thiên Trường về phòng tắm rửa xong rồi lại ngoan ngoãn đeo khẩu trang lên. Vốn là cô muốn đợi Lục Chi Cửu và Lục Chi Vũ nói chuyện xong, đợi anh về phòng rồi cô sẽ sang nói chuyện với anh nhưng có lẽ vì quá mệt, còn chưa đợi được Lục Chi Cửu về, cô đã nằm trên giường ngủ thiếp đi rồi.
Bình Luận (0)
Comment