Thiên Trường Chi Cửu

Chương 247

Giang Mộ Tuyết bị hành động đột ngột của Tần Phong làm giật nảy mình, cô mở to hai mắt nhìn anh, không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Giang Mộ Tuyết nhìn Tần Phong với vẻ tố cáo: “Lần sau, trước khi anh làm chuyện như thế này, có thể để em chuẩn bị trước được không?”

Nghe Giang Mộ Tuyết nói xong, Tần Phong bất giác cười khổ, lần đầu tiên anh nghe thấy làm chuyện như thế này còn cần phải chuẩn bị.

“Tiểu Tuyết, có đúng là trước đây em từng yêu đương rồi hay không vậy?”

Giang Mộ Tuyết nuốt nước bọt, cô thật sự không muốn nhớ lại những gì đã trải qua trong cuộc tình trước, chắc chắn cô cũng sẽ không thừa nhận mình chẳng học được gì: “Anh và em đã cùng nhau bắt gian tại giường tên cặn bã đó rồi, anh nói xem em có đã từng yêu hay chưa?”

Tần Phong cười rồi vỗ nhẹ lên đầu cô: “Không sao, những chuyện này sau này anh sẽ dạy em.”

Trời má! Kỹ thuật tốt thì ghê gớm lắm chắc?

“Ai… ai cần anh dạy chứ, em cũng biết!”

Tần Phong nhướng mày nhìn cô với vẻ nghi ngờ: “Nhưng đích thân anh đã thử nghiệm hai lần rồi, em đều không đạt!”

Giang Mộ Tuyết cắn răng: “Gì mà không đạt, đó là bởi vì… bởi vì em chưa có chuẩn bị!”

“Chưa có chuẩn bị ư?” Tần Phong cười: “Vậy bây giờ anh cho em thêm một cơ hội để chứng minh bản thân, em có cần không?”

Nhìn dáng vẻ “đã biết nhưng không nói toạc ra” của anh, cảm giác không phục trong lòng Giang Mộ Tuyết bỗng trào dâng, cô đột nhiên đưa tay ôm chặt cổ Tần Phong: “Anh nhìn cho kỹ đây, lần này em chuẩn bị xong rồi đấy!”

Trái tim của Giang Mộ Tuyết run rẩy, cuối cùng cũng phát hiện ra mình bị gài. Cô mở mắt thật lớn rồi đẩy Tần Phong ra khỏi xe: “Tần Phong, anh cố ý đúng không?”

Cố ý kích thích cô.

“Học cũng nhanh đấy, nhưng vẫn phải tiếp tục cố gắng.”’

Giang Mộ Tuyết trừng mắt với anh, cô nghĩ có phải trước đây cô đã hiểu sai về Tần Phong hay không, anh có còn là trợ lý tổng giám đốc Tần nhã nhặn khiêm tốn hay không vậy?

***

Mãi cho đến khi về đến chung cư, Giang Mộ Tuyết mới nhớ ra mình đã bỏ quên Đoàn Văn Trúc rồi.

Cô mở hộp thư tin nhắn, một loạt tin nhắn chưa đọc nhảy ra, gần như đều là của Đoàn Văn Trúc, đều là hỏi chuyện giữa cô và Tần Phong là thế nào.

Cô nhìn mấy chục tin nhắn của Đoàn Văn Trúc, đột nhiên cảm thấy đau đầu, bởi vì cô thật sự không biết phải bắt đầu nói chuyện giữa cô với Tần Phong từ đâu, không thể nói là ngày đầu tiên quen anh đã bắt gian Trịnh Kỳ tại giường rồi chứ?

Vì thế, sau khi suy nghĩ một phen cô quyết định trả lời lại: [Tớ kết hôn nhanh.]

Quả nhiên, tin nhắn gửi đi chưa được một phút thì Đoàn Văn Trúc đã gọi thẳng đến cho cô.

Vừa mới bắt máy, Giang Mộ Tuyết đã nghe thấy tiếng mắng oang oang của Đoàn Văn Trúc: “Trời má, Giang Mộ Tuyết, đầu cậu bị úng nước à, cậu với tên Tần Phong đó quen nhau bao lâu rồi hả, cậu hiểu người ta không? Cậu có biết rõ hoàn cảnh gia đình người ta không? Cậu mới nhảy ra khỏi hố lửa Trịnh Kỳ giờ lại tự đào hố chôn mình hả?”

Giang Mộ Tuyết nhìn Tần Phong đang ở trong bếp rót sữa: “Tần Phong rất tốt.”

Tuy Đoàn Văn Trúc cảm thấy Tần Phong thuận mắt hơn Trịnh Kỳ rất nhiều nhưng cô ấy không ngờ Giang Mộ Tuyết lại lấy Tần Phong thật! Đoàn Văn Trúc nói bằng giọng bất lực: “Chẳng phải trước đây cậu cũng nói Trịnh Kỳ rất tốt rồi cứ thế vùi đầu vào hay sao, kết quả thì sao? Kết quả thì sao?”

Giang Mộ Tuyết cũng cảm thấy cạn lời, tên Trịnh Kỳ đó đã hoàn toàn trở thành lịch sử đen của Giang Mộ Tuyết rồi.

“Văn Trúc, cậu nghe tớ nói, Tần Phong với tớ là đồng nghiệp, lúc mới vào công ty tớ đã biết anh ấy rồi.” Giang Mộ Tuyết hơi chột dạ, mặc dù lúc đó Tần Phong chưa biết cô nhưng cô biết anh là sự thật mà.

“Vậy hoàn cảnh gia đình anh ta thì sao?” Đoàn Văn Trúc truy hỏi.

“Tớ gặp người lớn trong nhà anh ấy rồi, mẹ anh ấy cũng đã qua đời giống như mẹ tớ, bà nội của anh ấy rất tốt với tớ, người nhà anh ấy đều rất thân thiện.”

Đoàn Văn Trúc cũng biết chuyện mẹ Giang Mộ Tuyết đã mất, cô ấy im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: “Không có quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng tốt.”

“…”

Đoàn Văn Trúc cẩn thận hỏi han: “Vậy cậu đưa anh ta về gặp người nhà cậu chưa?”

Thật ra Đoàn Văn Trúc biết rất ít về hoàn cảnh gia đình của Giang Mộ Tuyết, còn về chuyện Đoàn Văn Trúc biết mẹ Giang Mộ Tuyết đã mất là do có một năm đến ngày giỗ mẹ, Giang Mộ Tuyết đã xin nghỉ để về thành phố Cẩm.

Giang Mộ Tuyết thấy Tần Phong đã đi từ trong bếp ra bèn trả lời: “Sau này tớ sẽ kể rõ cho cậu nghe.” Nói xong bèn cúp máy.

Tần Phong rót sữa cho Giang Mộ Tuyết xong bèn trở về phòng mình. Đợi Giang Mộ Tuyết uống sữa xong, Tần Phong cũng đi từ trong phòng mình ra, trên tay còn cầm chiếc hộp nhẫn hôm đó anh dùng để cầu hôn.

Giang Mộ Tuyết nhìn thấy chiếc hộp ấy bèn lên tiếng trước: “Tần Phong, anh trả lại chiếc nhẫn đó đi.”

Tần Phong nhíu mày nhìn cô.

Giang Mộ Tuyết buồn cười nhìn anh: “Sau này hai chúng ta sẽ cùng đi chọn nhẫn đôi, làm gì có chuyện em đeo mà anh không đeo chứ?”

Nghe cô nói thế, lông mày của Tần Phong mới hơi giãn ra: “Nhẫn đôi có thể mua tiếp nhưng chiếc nhẫn này cũng phải giữ lại cất trong ngăn kéo, sau này em có thể dựa theo tâm trạng để chọn đeo cái nào.”

Giang Mộ Tuyết nhìn vào mắt anh: “Vậy chỉ có hai chiếc thì không đủ đâu, dù sao một năm có 365 ngày, ngày nào tâm trạng của em cũng khác nhau.”

Tần Phong nở nụ cười rồi ngồi xuống cạnh cô: “Không sao, anh mua được.”

Giang Mộ Tuyết nhìn Tần Phong, cô không khỏi hơi ngẩn người, sao trước đây cô không biết Tần Phong còn biết cười như thế này nhỉ?

“Tần Phong, em phát hiện em không hiểu anh như em tưởng tượng.”

“Không sao, tuy em không thông minh nhưng thời gian cả đời còn dài lắm, anh tin rằng sẽ đủ để cho em hiểu.”

Giang Mộ Tuyết nghe thấy anh chê mình ngốc, đang định quát lại thì lại nghe thấy anh nhắc đến cả đời.

Cô hơi sững sờ: “Tần Phong, anh thật sự muốn lấy em sao?”

Lại còn là cả đời nữa.

Tần Phong rất tự nhiên đặt chiếc chân đang bị thương ở mắt cá chân của Giang Mộ Tuyết lên đầu gối mình rồi dùng bông tẩm rượu thuốc nhẹ nhàng xoa lên mắt cá chân đang hơi sưng của cô.

Anh gật đầu: “Ừ.”

“Tần Phong, anh có thích em không?”

Động tác của Tần Phong hơi khựng lại, cuối cùng anh ngẩng đầu lên nhìn Giang Mộ Tuyết: “Tiểu Tuyết, em có thích anh không?”

Giang Mộ Tuyết nhìn vào mắt Tần Phong, đôi mắt anh sáng ngời trong vắt như có thể nhìn thấy đáy, nhưng Giang Mộ Tuyết lại không nhìn được ra đáp án anh mong muốn là gì.
Bình Luận (0)
Comment