Thiên Trường Chi Cửu

Chương 305

Nghe thấy những gì Thẩm Thiên Ca nói, Thẩm Thiên Việt lại chỉ bắt được mấy từ then chốt: “Thiên Ca, em nói gì cơ?”

Thẩm Thiên Ca hơi sửng sốt. Cô ta nhìn vào mắt Thẩm Thiên Việt, rốt cuộc cũng nhớ ra rằng Thẩm Thiên Việt không biết chuyện Thẩm Thiên Trường đã tới thành phố Nhĩ. Trên mặt cô ta hiện lên nụ cười mỉa mai: “Anh cả, Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Cửu kết hôn rồi.”

Nghe hết câu nói này của cô ta, mấy giây sau Thẩm Thiên Việt mới phát hiện ra trái tim của mình như bị một thứ gì đó sắc nhọn đâm xuyên qua.

“Em nói là… kết hôn?” Thẩm Thiên Việt nói chậm rãi, cho dù đã cố gắng khống chế nhưng anh ta vẫn không giấu được sự run rẩy vì cơn đau đang lan ra từ tận sâu trong trái tim.

Thẩm Thiên Ca thản nhiên nhìn Thẩm Thiên Việt. Lúc trước cô ta cũng đã cảm nhận được nỗi đau đớn trong mắt Thẩm Thiên Việt, nhưng lúc này không biết vì sao cô ta lại cảm thấy sung sướng, ít nhất thì không chỉ có một mình cô ta phải chịu đựng sự đau đớn.

“Đúng thế, bọn họ tới thành phố Nhĩ hưởng tuần trăng mật, lên máy bay ngày hôm qua.”

“Em bị bắt như thế nào?” Thẩm Thiên Việt trầm mặc hỏi.

Thẩm Thiên Ca cười lạnh một tiếng: “Hôm qua em mua vé máy bay tới thành phố Nhĩ, bị bắt lúc ở sân bay.”

Rõ ràng trái tim Thẩm Thiên Việt đã lạnh như băng sương, nhưng rồi lại dâng lên ngọn lửa không tên: “Em muốn tới thành phố Nhĩ làm gì? Anh đã bảo em dừng tay rồi cơ mà!”

Thẩm Thiên Ca không tán đồng: “Anh Cả, em không dừng lại được. Bắt đầu từ ba năm trước khi còn ở nước M, em đã không thể dừng lại được rồi!” Vừa nói, Thẩm Thiên Ca vừa nở nụ cười tàn nhẫn: “Nhưng em đã đánh giá thấp con ả Thẩm Thiên Trường này, không ngờ nó lại dùng cái chiêu hèn hạ này để ngăn cản em tới thành phố Nhĩ.”

“Đó cũng là do em gieo gió gặp bão!”

Thẩm Thiên Việt vừa dứt lời, cửa phòng thăm tù lại được mở ra.

Lâu Ân nhìn hai người, khóe miệng cong thành một nụ cười nhẹ: “Hai người nói xong chưa? Luật sư Thẩm, chúng ta trò chuyện chứ nhỉ?”

Bởi vì văn phòng luật sư của Thẩm Thiên Việt nhận rất nhiều vụ án, thường xuyên xuất hiện tình huống đối chọi giữa đương sự bên mình và đương sự phía đối phương, thậm chí có vài lần người trong cuộc của hai bên còn đánh nhau, cuối cùng thật sự không xử lý được nên chỉ có thể báo cảnh sát.

Trùng hợp là mấy vụ báo cảnh sát đó đều được xét xử ở Tòa án Vân Đông, Lâu Ân vừa hay ở hiện trường, thế nên Lâu Ân và Thẩm Thiên Việt đã từng gặp nhau vài lần.

Thẩm Thiên Việt giơ tay đẩy gọng kính, anh ta đứng lên khỏi chỗ ngồi, theo Lâu Ân vào căn phòng bên cạnh.

Sau khi hai người ngồi xuống, Thẩm Thiên Việt mở miệng: “Đội trưởng Lâu, bình thường đứa em gái này của tôi luôn tự cao tự đại, khó tránh khỏi việc đắc tội người khác trong công việc, thêm phiền phức cho cô rồi.”

Lâu Ân nhìn Thẩm Thiên Việt, trên mặt cô hiện lên sự khó hiểu: “Sao vậy, vừa rồi em gái của luật sư Thẩm không nói rõ tình hình cho anh à?”

Thẩm Thiên Việt nhíu mày lại: “Chuyện nó bị tố cáo bán bí mật thương mại của công ty rõ ràng là điều vô căn cứ. Tôi biết đội trưởng Lâu cũng chỉ tạm giam nó theo quy định, nhưng quy định là chết, người mới là sống, mong đội trưởng Lâu nể mặt tôi, để tôi đưa nó đi trước.”

Nghe thấy những gì anh ta nói, Lâu Ân bỗng bật cười: “Luật sư Thẩm, có lẽ anh hiểu lầm rồi, hiện tại Thẩm Thiên Ca dính líu đến hai vụ án hình sự, không phải muốn đưa đi là đưa đi được đâu.”

Thẩm Thiên Việt hơi khựng lại, đôi mắt anh ta lóe lên tia sáng: “Hai vụ?”

“Một vụ lấy trộm bí mật thương mại và một vụ thuê hung thủ giết người.”

“Thuê hung thủ giết người?” Đôi mắt Thẩm Thiên Việt hơi híp lại, lòng bàn tay dần trở nên lạnh lẽo.

Lâu Ân mím môi cười: “Đúng thế, tôi cũng có thể nói thẳng với anh, bên tố cáo Thẩm Thiên Ca bán bí mật thương mại chính là Tập đoàn Lục Đạt, còn người báo án nói rằng cô ta thuê hung thủ giết người chính là em họ Thẩm Thiên Vũ của anh, tôi tin rằng luật sư Thẩm còn quen thuộc với cô ấy hơn tôi.”

“Chậc chậc…” Lâu Ân thở dài như thể đang cảm thán: “Tôi làm nghề này lâu rồi, cũng không phải là chưa gặp tình huống cốt nhục tương tàn như thế này, nhưng cái kiểu bình thường trông thì hòa thuận, sau lưng lại muốn đưa người ta vào tù như thế này thì thật sự là không gặp nhiều.”

Tiếng nói của Lâu Ân vừa dứt, Thẩm Thiên Việt như bị sét đánh trúng, hoàn toàn sững sờ tại chỗ.

Thẩm Thiên Ca muốn giết Thẩm Thiên Vũ!

Thấy anh ta không nói câu gì, Lâu Ân tiếp tục nói: “Hôm nay tôi gọi anh tới đây, thứ nhất là bởi vì anh là người nhà của Thẩm Thiên Ca, thứ hai là vì Thẩm Thiên Ca luôn miệng nói muốn gặp luật sư, còn thứ ba là để tôi thông báo chính thức với anh rằng những chứng cứ chúng tôi đang nắm giữ hiện tại hoàn toàn đủ điều kiện để bắt giữ đương sự của anh, cũng chính là Thẩm Thiên Ca. Ngày mai Tổng Cục Cảnh sát sẽ chính thức ban bố lệnh bắt giữ, bây giờ anh có thể chuẩn bị biện hộ trên tòa được rồi.”

Thẩm Thiên Việt nhắm mắt lại, bàn tay gần như muốn bóp nát đầu gối của mình mới miễn cưỡng giữ được bình tĩnh: “Bây giờ Thiên Vũ đang ở đâu?”

“Vì lý do an toàn của người bị hại, xin thứ lỗi cho tôi không thể trả lời được.”

Đáp án cũng nằm trong dự liệu của Thẩm Thiên Việt, đôi mắt anh ta như sắp đóng băng: “Tôi muốn gặp đương sự một lần nữa.”

Lâu Ân nhìn đồng hồ đeo tay: “Mười lăm phút.”

Thẩm Thiên Việt lại mở cửa phòng thăm tù ra, lần này anh ta không ngồi xuống ghế nữa mà bước thẳng tới trước mặt Thẩm Thiên Ca, nhìn cô ta từ trên xuống: “Vì sao lại muốn giết Thiên Vũ?”

Thẩm Thiên Ca ngửa đầu nhìn anh ta, anh ta đứng quay lưng với ánh sáng, khuôn mặt trông vô cùng u ám.

“Em không định giết nó!”

Thẩm Thiên Việt nở nụ cười, không biết là cảm xúc hiện tại của anh ta là gì: “Anh hỏi lại một lần nữa, tại sao em lại muốn giết nó?”

Thẩm Thiên Ca giơ tay túm lấy vạt áo của Thẩm Thiên Việt: “Anh Cả, em không định giết nó, tại nó cứ uy hiếp em, vậy nên em mới muốn dạy cho nó một bài học.”

Thẩm Thiên Việt giật tay Thẩm Thiên Ca ra, anh ta khom người cúi đầu xuống, vươn tay xoa mặt cô ta: “Thiên Ca, nói cho anh biết, nó uy hiếp em điều gì?”

Thẩm Thiên Ca lắc đầu, nước mắt bỗng tuôn trào: “Anh Cả, anh đừng ép em, em thật sự không định giết nó.”

Rốt cuộc là uy hiếp điều gì mà cô ta mới đưa ra quyết định ác độc như thế, bất chấp việc sát hại người đã bầu bạn với mình hai mươi mấy năm.

“Có phải em đã uy hiếp Thẩm Thiên Trường để cô ấy xin vào Đại học Z thay em không?” Đọc truyện tại ngontinhhay.com

Thẩm Thiên Ca ngây người ra, cô ta ngạc nhiên nhìn Thẩm Thiên Việt: “Anh Cả, anh… anh cũng biết sao?”

“Em sợ nó nói ra hết mọi chuyện, sợ bố mẹ chất vấn? Sợ sẽ không còn chốn dung thân trong giới quý tộc? Sợ nhân vật tiểu thư lá ngọc cành vàng mà em diễn mười mấy năm sẽ đổ bể?”

Đôi mắt Thẩm Thiên Ca như biến thành ống cống vỡ đê: “Anh Cả, đừng nói nữa, đừng nói nữa!”

“Điều mà em sợ nhất và không muốn thừa nhận nhất là nếu không có Thẩm Thiên Trường, đến cơ hội để gặp Lục Chi Cửu em cũng không có, đúng không?”

Thẩm Thiên Việt cứ thế ép hỏi, Thẩm Thiên Ca cũng gần như sụp đổ: “Anh đừng nói linh tinh, gặp được Lục Chi Cửu rõ ràng là chuyện của một mình em, căn bản chẳng liên quan gì đến cô ta!”

“Vì sao em lại muốn lừa dối bản thân đến mức như thế?” Thẩm Thiên Việt bỗng tới gần Thẩm Thiên Ca, cầm tay cô ta đặt lên cổ mình: “Hiện tại lại có một người biết bí mật của em nữa rồi. Anh cho em cơ hội, bây giờ em có thể giết anh!”

Thẩm Thiên Ca nhìn đôi mắt đỏ sậm của Thẩm Thiên Việt, cô ta muốn rút tay về nhưng lại bị Thẩm Thiên Việt ghì lại: “Thiên Ca, bây giờ em giết anh thì trên thế giới này sẽ không còn ai biết bí mật của em nữa.”
Bình Luận (0)
Comment