Thiên Trường Chi Cửu

Chương 315

Thành phố Vân.

Trong cửa hàng đặt áo cưới cao cấp trên đường Vân Húc.

Rèm cửa của phòng thử đồ đang đóng kín, chứng tỏ có người đang thử đồ ở bên trong.

Trên chiếc ghế xô pha đối diện với phòng thử đồ, một người đàn ông cao lớn đang ngồi vắt chân, dựa vào thành ghế xô pha nhìn điện thoại. Khóe miệng anh mang theo nụ cười, mặc chiếc áo sơ mi mềm mại phối hợp với quần âu trắng, khiến cả con người anh toát lên khí chất nhã nhặn.

Bên cạnh anh còn có một bà cụ với khuôn mặt hiền từ, nụ cười trên mặt chứng tỏ rằng tâm trạng của bà đang rất tốt.

Hôm nay vốn là ngày Tần Phong và Giang Mộ Tuyết chọn áo cưới, nhưng hiển nhiên bà nội Nhiếp Tòng Nhu của Tần Phong còn để tâm hơn cả hai người, mức độ yêu thích của bà với Giang Mộ Tuyết được thể hiện hết trên mức độ quan tâm đám cưới của hai người.

Sau khi biết Giang Mộ Tuyết và Tần Phong đã đăng lý kết hôn ở thành phố Cẩm, thậm chí Nhiếp Tòng Nhu còn bảo bố của Tần Phong là Tần Minh Thâm dẫn mình tới thành phố Cẩm, nhưng bởi vì đường xá xa xôi, lo lắng sức khỏe của bà không theo kịp nên Tần Minh Thâm không đồng ý.

Thế nhưng Tần Minh Thâm xuất phát ba ngày mà vẫn chưa quyết định ngày cưới, Nhiếp Tòng Nhu không ngồi yên được nữa, bảo quản gia đặt vé máy bay rồi lặng lẽ bay tới thành phố Cẩm.

Vốn dĩ Giang Nghị Chi vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện Tần Minh Thâm và Tân Tuyết Dao đi xem mắt năm đó, thế nên khi Tần Minh Thâm đến tìm ông bàn về đám cưới của hai đứa trẻ, ông đã nảy sinh ý định cố tình làm khó. Chỉ trong ngày đầu tiên là hai người gặp mặt một lượt, còn sau đó thì Giang Nghị Chi cứ lấy cớ không gặp Tần Minh Thâm, lúc thì bận công việc, lúc thì biệt thự bị dột…

Là người bên gia đình nhà trai, Tần Minh Thâm vẫn giữ được bình tĩnh. Vốn ông định ở lại thành phố Cẩm để đấu với Giang Nghị Chi, không ngờ mẹ mình lại giấu tất cả mọi người chạy tới đây.

Lúc còn trẻ Nhiếp Tòng Nhu cũng là một người phụ nữ bản lĩnh quyết đoán, vẫn còn chút danh vọng trong giới kinh doanh, vậy nên khi Giang Nghị Chi biết Nhiếp Tòng Nhu tới đây, ông mới gác công việc sang một bên, sửa mái biệt thự rồi mời bà vào nhà.

Trong chuyện cưới vợ cho cháu trai mình, Nhiếp Tòng Nhu chân thành tột độ, không hề lấy thân phận của bậc bề trên để ép bức nhà họ Giang, vậy nên trên cơ bản chỉ trong một buổi chiều Nhiếp Tòng Nhu đã vui vẻ bàn bạc xong xuôi về ngày cưới của Tần Phong và Giang Mộ Tuyết.

Trong khoảng thời gian vừa rồi Giang Mộ Tuyết bận rộn trang trí phòng cưới trong biệt thự, ngoài ra cô còn phải kế thừa quỹ mà Tân Tuyết Dao để lại nên cứ bận rộn như con quay.

Tần Phong cũng không khá hơn chút nào. Vốn tưởng rằng sau khi Lục Chi Cửu về nước là anh sẽ có thời gian giúp Giang Mộ Tuyết một tay, kết quả sếp lớn của anh chẳng đáng tin chút nào, mới trở về thành phố Vân một ngày là đã bị cô gái nào đó lừa tới thành phố Nhĩ…

Vậy nên khi nghe chuyện đã chọn được ngày cưới, cả hai người đều hơi ngơ ngác, bởi vì đám cưới được tổ chức vào tháng sau.

Ngày mùng mười tháng mười, xông cẩu sát nam, thích hợp cưới gả, là ngày lành tháng tốt mà Nhiếp Tòng Nhu nhờ đại sư Huyền Thuấn ở chùa Linh Long của thành phố Vân tính cho.

Mặc dù hơi gấp, nhưng hoàn toàn không mất đi sự trịnh trọng.

Tần Phong rất hài lòng với sắp xếp của bà nội mình, vậy nên anh không hề có ý định phản đối.

Còn Giang Mộ Tuyết thì càng không thể mở miệng từ chối khi mà Nhiếp Tòng Nhu đã đích thân tới thành phố Cẩm rồi.

May là Nhiếp Tòng Nhu cũng biết gần đây hai người rất bận, vậy nên từ việc chọn ngày cưới đến việc lựa chọn địa điểm tổ chức đám cưới, thậm chí là thời gian thử áo cưới bà đều sắp xếp thỏa đáng cho hai người họ.

Vậy nên sáng sớm hôm nay, Nhiếp Tòng Nhu đã ra lệnh dừng việc trang trí biệt thự lại, sau đó sai người tới tiểu khu Ngân Hà đón Tần Phong và Giang Mộ Tuyết tới cửa hàng váy cưới, còn việc Tần Phong có bận hay không thì hình như không nằm trong phạm vi suy xét của bà…

Sau khi đến cửa hàng váy cưới, người của cửa hàng mang mấy chiếc váy cưới tới cho Giang Mộ Tuyết vào thay, hai bà cháu Nhiếp Tòng Nhu và Tần Phong thì ngồi bên ngoài chờ.

Thấy cháu trai mình cứ dán mắt vào điện thoại từ lúc bước vào cửa hàng đến giờ, rốt cuộc Nhiếp Tòng Nhu cũng không nhịn được lên tiếng trách cứ: “Thằng nhóc này, hôm nay vợ cháu thử áo cưới, cháu không lo ngắm đi, cứ nhìn điện thoại làm gì?!”

Tần Phong tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Bà nội, hôm nay bà chỉ lo cho Tiểu Tuyết, hoàn toàn không suy xét thời gian của cháu…”

“Cháu thì cần thời gian gì hả, chẳng lẽ cái công việc của cháu còn quan trọng hơn việc cưới vợ hay sao?”

Tần Phong nói nghiêm túc: “Cháu chăm chỉ làm việc cũng là để sau này nuôi dưỡng gia đình.”

Nhiếp Tòng Nhu lườm anh một cái: “Đây là cái cớ của một thằng đàn ông không có bản lĩnh. Bà già này cũng không phải là không có tiền, nếu cháu thật sự không có bản lĩnh thì để bà nuôi Tiểu Tuyết cũng được.”

“…”

Tần Phong thật sự cảm thấy Giang Mộ Tuyết mới là cháu gái của bà, còn anh là đứa cháu rể không được ưa thích.

Nhưng bị bà nói như thế, anh cũng đành phải đặt điện thoại xuống. Nguồn: ngontinh hay.com

Mấy phút sau, cuối cùng thì tấm rèm của phòng thử đồ cũng mở ra. Hai người ngước mắt nhìn sang, Giang Mộ Tuyết mặc chiếc váy cưới trắng muốt xuất hiện sau tấm rèm.

Những lớp váy được may thủ công chồng lên nhau, ôm lấy đường cong thướt tha của Giang Mộ Tuyết. Khuôn mặt cô được trang điểm nhẹ, mái tóc được bới thành búi ở sau gáy, tấm khăn voan trắng tinh mờ ảo được cài trong búi tóc, vừa tao nhã lại vừa thánh khiết.

Giang Mộ Tuyết mỉm cười nhìn hai người, gò má cô hơi ửng đỏ: “Bà nội, bộ này đẹp không?”

Mặc dù Giang Mộ Tuyết có gu ăn mặc khá thời thượng về mặt lễ phục, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô mặc váy cưới, trong lòng không khỏi cảm thấy hồi hộp.

Người cô hỏi là Nhiếp Tòng Nhu, nhưng người trả lời lại là Tần Phong.

Anh đứng lên khỏi chỗ ngồi, nét thổn thức khi nhìn Giang Mộ Tuyết vẫn chưa biến mất hết.

“Đẹp lắm, rất đẹp.”

Nhìn dáng vẻ này của Giang Mộ Tuyết, dường như Tần Phong đã loáng thoáng hiểu ra vì sao lúc trước Giang Mộ Tuyết lại là tiểu thư quý tộc được chú ý nhất ở thành phố Cẩm. Cô gái như tỏa ra ánh hào quang này là cô gái sắp trở thành vợ anh!

Thấy Tần Phong nói hài lòng, Giang Mộ Tuyết cũng hoàn toàn yên tâm.

“Vậy em đi thử bộ khác nhé?”

“Ừ, anh chờ em.”

Giang Mộ Tuyết lại quay đầu nhìn Nhiếp Tòng Nhu rồi nói: “Bà nội, cháu đi thay bộ khác nha?”

Nhiếp Tòng Nhu hài lòng nhìn Giang Mộ Tuyết, bà gật đầu liên tục: “Ôi, Tiểu Tuyết ngoan lắm, cháu đi đi, bà nội và Tiểu Phong chờ cháu.”

Rèm cửa của phòng thử đồ lại kéo vào, nhân viên trong cửa hàng chuẩn bị thay bộ khác cho Giang Mộ Tuyết.

Tần Phong vừa ngồi xuống thì lại nhìn thấy Nhiếp Tòng Nhu giơ tay lặng lẽ lau nước mắt: “Thằng nhóc, nhìn Tiểu Tuyết đẹp chưa kìa, vậy mà năm đó cháu lại làm ra chuyện khiến bà phải lo lắng. Nếu không phải bây giờ cưới được một người vợ tốt, đợi đến khi xuống mồ, bà cũng không biết phải ăn nói thế nào với mẹ cháu.”

Tần Phong cảm thấy dở khóc dở cười: “Bà nội, chuyện qua rồi thì đừng nhắc lại nữa, bây giờ bà chỉ cần vui vẻ chờ ôm chắt trai là được rồi.”

Thấy anh nói tới chắt trai, Nhiếp Tòng Nhu lập tức ngừng khóc: “Vậy cháu phải nhanh lên, nếu không cái bụng giả này của Tiểu Tuyết không giấu được lâu đâu, đến lúc đó bố con bé biết chuyện là cháu tiêu đời đấy!”

“Khụ… khụ… cháu biết rồi…”

Thấy anh đồng ý, đôi mắt của Nhiếp Tòng Nhu lóe lên sự tinh tường. Mặc dù bà không thích bọn trẻ lừa gạt bề trên, nhưng cũng phải nói rằng cháu trai mình dùng chiêu này để Giang Nghị Chi đồng ý cho hai người kết hôn thực sự rất đúng ý bà!
Bình Luận (0)
Comment