Thiên Trường Chi Cửu

Chương 322

Mãi đến khi Thẩm Thiên Trường hỏi Bùi Tuấn Kiệt gia đình có mấy người, rốt cuộc Trần Tử Nhiễm cũng không nhịn được nữa, vươn tay ra véo cô.

“Thẩm Thiên Trường, cậu dừng lại cho tớ, cậu là nhân viên điều tra hộ khẩu à?!”

Thẩm Thiên Trường trợn trắng mắt nhìn cô, trong lòng nghĩ thôi vậy, nể tình Bùi Tuấn Kiệt đã đợi cả một tuổi tối, cho hai người họ chút thời gian riêng.

“Vậy tớ đi đây.”

Cuối cùng thì bà cô này cũng chịu đi, Trần Tử Nhiễm chỉ muốn tống cô lên xe ngay lập tức.

Nhưng mới đi được mấy bước, Thẩm Thiên Trường lại quay đầu lại nói với Bùi Tuấn Kiệt: “À phải rồi, bây giờ đã muộn lắm rồi, lát nữa anh đừng đưa Tiểu Nhiễm đi ra ngoài.”

Dứt lời cô lại liếc nhìn chiếc mô tô phân khối lớn bên cạnh Bùi Tuấn Kiệt: “Sau này ít đi xe phân khối lớn thôi, bởi vì anh trai của Tiểu Nhiễm không thích.”

Đương nhiên, cô cũng cảm thấy quá nguy hiểm.

Bùi Tuấn Kiệt nghe vậy nở nụ cười, nói đúng hơn thì tối nay anh ta vẫn luôn cười.

“Được, tôi hiểu rồi, cám ơn cô.”

Trước khi lên xe, Thẩm Thiên Trường lại kéo tay Trần Tử Nhiễm: “Tiểu Nhiễm, cậu không còn là trẻ con nữa, cho dù anh ta có ngầu có đẹp trai đến mấy thì cũng đừng vội vàng như lúc trước.”

“Ừ ừ, tớ biết rồi, cậu về đến nhà thì gọi điện cho tớ.”

Sau khi taxi khởi động, Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn Trần Tử Nhiễm đi về phía Bùi Tuấn Kiệt, cô nhìn thấy rất rõ, bước chân cô nàng tung tăng như chim sẻ vậy.

Mãi đến khi không nhìn thấy bọn họ nữa, Thẩm Thiên Trường mới quay đầu lại.

Cô day trán, trong lòng cảm thấy lo lắng, bèn vươn tay mở cửa sổ ghế sau ra để gió đêm thổi vào.

Lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, đã mười giờ tối rồi.

Thẩm Thiên Trường gửi tin nhắn cho Lục Chi Cửu nói mình đang về Cẩm Viên, sau đó hoàn toàn thả lỏng bản thân.

Cô tựa vào ghế xe, nhìn những ngọn đèn đường lướt qua, rốt cuộc cũng cảm thấy buồn ngủ.

Không biết bao lâu sau, trong chiếc xe yên tĩnh bỗng vang lên âm báo tin nhắn đến.

Thẩm Thiên Trường khép hờ mắt lấy điện thoại ra xem, lúc này tinh thần mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

Là tin nhắn của Trần Tử Nhiễm, chỉ có năm chữ.

[Thiên Trường, tớ yêu rồi!]

Đậu xanh!

Trong đầu Trần Tử Nhiễm chứa óc heo à!

Thẩm Thiên Trường lập tức gọi lại cho Trần Tử Nhiễm.

“Trần Tử Nhiễm, tớ muốn tuyệt giao với cậu!”

Dứt lời cô tắt máy luôn, bởi vì cô đang tức điên lên rồi.

Chưa tới một phút sau, Trần Tử Nhiễm lại gọi tới cho cô.

“Thiên Trường, cậu nhất định phải giữ tỉnh táo!”

Thẩm Thiên Trường cố nhịn để không mắng cô ấy té tát: “Trần Tử Nhiễm, cậu tự hỏi lương tâm xem rốt cuộc là ai không tỉnh táo? Vừa rồi ai đã thề thốt với tớ là không vội vàng? Cậu quên những bài học thê thảm trước kia rồi sao? Cậu có biết gì về Bùi Tuấn Kiệt không mà dám yêu đương với anh ta?”

Trần Tử Nhiễm không ngờ Thẩm Thiên Trường lại phản ứng kịch liệt như vậy, cô nói nhỏ: “Vừa rồi… cậu hỏi rồi đấy thôi?”

“Vừa rồi tớ mới hỏi sơ qua một chút, hơn nữa những câu trả lời của anh ta chỉ là những ngôn từ phiến diện, chẳng lẽ không cần xác thực lại sao?”

“Tớ không nghĩ nhiều như thế…”

“Đúng vậy, cậu không nghĩ nhiều như vậy, đầu óc cậu đã nóng đến mức không chịu dành thời gian để xác thực, cậu có nghĩ tới chuyện những gì anh ta vừa nói đều là giả không? Vậy thì phải làm sao đây?”

“Tớ cảm thấy anh ấy không nói dối…”

“Ha ha, cậu tự tin thật đấy.”

Nghe thấy tiếng cười lạnh của Thẩm Thiên Trường, Trần Tử Nhiễm cũng biết hôm nay mình hơi vội vàng, nhưng cô thật sự không thể từ chối sự cool ngầu cùng với đôi mắt lấp lánh của Bùi Tuấn Kiệt.

“Chẳng phải cậu và Lục Chi Cửu chưa hiểu rõ về nhau cũng đã yêu nhau đấy thôi, bây giờ còn kết hôn rồi nữa, tớ chưa bao giờ phản đối hết.”

Thẩm Thiên Trường giận quá hóa cười: “Cậu chắc là định so sánh Lục Chi Cửu với Bùi Tuấn Kiệt chứ?”

Nghe thấy câu nói này của cô, Trần Tử Nhiễm lập tức đầu hàng: “Ý tớ không phải như thế, tớ chỉ cảm thấy người ta lặn lội xa xôi từ thành phố Noãn tới đây tìm tớ đã là rất chân thành rồi…”

Giọng nói cũng dần dần nhỏ đi, chứng tỏ cô cũng cảm thấy không đáng tin.

Rõ ràng là người chỉ biết nhìn ngoại hình, vậy mà cứ cố tỏ ra là thích một tâm hồn đẹp.

Thẩm Thiên Trường đã tức đến mức chẳng biết phải làm sao nữa: “Được rồi, bây giờ tớ đang đau đầu lắm, không nói với cậu nữa.”

“Oh…”

Thẩm Thiên Trường tắt máy, taxi cũng dần dần tiến vào khu vực Cẩm Viên.

Cô xuống xe vào Cẩm Viên, Lục Chi Vũ đang ngồi trong phòng khách. Thấy cô xuất hiện, Lục Chi Vũ giật nảy mình.

“Sao em lại về?”

Chẳng phải hai người tới thành phố Nhĩ sao?

Hiện tại Thẩm Thiên Trường đang rất bực bội vì chuyện của Trần Tử Nhiễm và Bùi Tuấn Kiệt, cô miễn cưỡng nở nụ cười: “Ừm, có một vài chuyện đột xuất nên phải về sớm.”

“Tiểu Cửu đâu?” Thấy chỉ có một mình cô, Lục Chi Vũ bỗng cảm thấy mong chờ: “Có phải hai đứa cãi nhau không?”

Thẩm Thiên Trường lắc đầu.

“Không, bây giờ anh ấy đang ở công ty, lát nữa mới trở về.”

“Ồ.”

“Chị Tiểu Vũ, em đi tắm rửa nghỉ ngơi trước đây.”

Thấy tâm trạng cô có vẻ không tốt, Lục Chi Vũ cũng không nói thêm nữa.

“Ừ, đi đi.”

Thẩm Thiên Trường trở về phòng ngủ, thay quần áo rồi vào phòng tắm.

Tắm rửa xong và ra khỏi phòng tắm thì đã hơn mười một giờ, Lục Chi Cửu vẫn chưa trở về.

Thẩm Thiên Trường nằm lăn qua lăn lại trên giường, trong lòng cứ thấy sốt ruột, cuối cùng lại lấy chiếc điện thoại dưới gối ra.

Bùi Tuấn Kiệt.

Thẩm Thiên Trường gõ ba chữ này gửi cho Lục Chi Cửu.

[Điều tra người này giúp em có được không?]

[Đàn ông.]

Thẩm Thiên Trường cạn lời, trọng điểm chú ý của người đàn ông này thực sự là…

[Bạn trai mới của Tiểu Nhiễm, em không yên tâm cho lắm.]

[Được.]

Thấy anh đồng ý, Thẩm Thiên Trường mới nhắn tiếp.

[Anh phải tăng ca tới lúc nào?]

Lục Chi Cửu còn tưởng rằng cô quên chuyện này rồi cơ.

[Phải một lúc nữa.]

[Ồ… Hay là em ngủ trước nhé?]

[Ừ.]

Ừ? Đồng ý cơ á? Thẩm Thiên Trường cạn lời, đã thế cô cũng sẽ nói được thì làm được.

Thế là cô đặt điện thoại xuống, vùi đầu vào trong chăn.

***

Mười hai giờ đêm, rốt cuộc Tần Phong cũng về đến tiểu khu Ngân Hà.

Mặc dù khoảng thời gian vừa qua anh thường xuyên tăng ca, nhưng hôm nay là ngày muộn nhất.

Anh mở cửa chung cư ra, phòng khách không bật đèn, nhưng mấy chiếc đèn treo trên bàn ăn lại đang sáng. Ánh đèn màu vàng ấm áp chiếu xuống bàn ăn, trên bàn bày bát đũa và mấy cái đĩa, được đậy lại bằng lồng bàn. ngontinhhay.com

Hiển nhiên đây là thức ăn được làm cho ai đó.

Anh thay giày ở cửa, vừa đi vào thì phát hiện ra một bóng người mảnh khảnh đang nằm trên xô pha.

Giang Mộ Tuyết nằm ghé người trên ghế xô pha, một cánh tay gối đầu, hai mắt nhắm chặt, đang ngủ rất say sưa.

Tần Phong vốn đang định bật đèn, nhưng anh lại rút tay về, nhẹ nhàng bước về phía trước, cúi người bế cô lên.

Mới đi được mấy bước thì Giang Mộ Tuyết đã tỉnh giấc.

“Tần Phong, anh về rồi à?”

“Ừm, hôm nay hơi muộn, để em chờ lâu như thế. Sau này nếu muộn quá thì đừng chờ anh nữa.”

Giang Mộ Tuyết nhíu mày: “Rõ ràng là anh về muộn mà không nói trước với em, bây giờ còn trách ngược lại em nữa.”

Tần Phong hơi sửng sốt, hình như là tại anh quên thật.

“Sau này anh nhất định sẽ chú ý.”

Anh bế Giang Mộ Tuyết vào phòng ngủ.

Tần Phong đặt cô lên giường rồi định ra ngoài, nhưng Giang Mộ Tuyết lại kéo tay anh lại: “Tần Phong…”

Tần Phong quay đầu sang: “Hâm nóng thức ăn trước rồi hãy ăn.”

Trên khuôn mặt anh hiện lên nụ cười ấm áp thường ngày: “Ừ, anh biết rồi.”
Bình Luận (0)
Comment