Thiên Trường Chi Cửu

Chương 74

“Anh, hợp tác với em đi.” Thẩm Thiên Ca mở lời với Thẩm Thiên Việt.

Thẩm Thiên Việt dừng bước.

“Em nhất định phải có được Lục Chi Cửu, còn anh lại muốn có Thẩm Thiên Trường, chúng ta vốn dĩ là anh em, tại sao không thể giúp đỡ nhau giành lấy thứ mình muốn chứ?”

“Thiên Ca, dừng ở đây đi.” Thẩm Thiên Việt quay người nhìn em gái.

“Chỉ cần anh không nhúng tay ngăn cản, em bảo đảm có thể khiến Lục Chi Cửu và Thẩm Thiên Trường chia tay, còn về phần làm thế nào để Thẩm Thiên Trường yêu lại anh thì phải xem bản thân anh rồi.”

Yêu lại anh ta sao? Như thế cũng được gọi là yêu sao? Thẩm Thiên Việt cười tự giễu, nếu như lúc đó anh ta biết nắm bắt cơ hội thì có lẽ bây giờ đã là yêu rồi, nhưng anh ta lại chọn cách quay lưng đi, không những không nắm được tình yêu mà còn tự tay bóp chết nó nữa.

Thẩm Thiên Ca nhận ra nghi hoặc của Thẩm Thiên Việt: “Anh, nếu anh sợ làm cô ta tổn thương thì anh không còn cơ hội nữa đâu. Hơn nữa, cho dù anh có đồng ý hay không thì những chuyện cần phải làm em vẫn sẽ làm, chỉ là nếu có được sự phối hợp của anh thì em sẽ bớt đi được một chút rắc rối mà thôi.”

“Anh, em biết anh sợ cô ta phải chịu ấm ức, nhưng nếu trước đây anh có thể chịu đựng được chuyện cô ta phải chịu ấm ức thì tại sao bây giờ lại không thể nhẫn nhịn thêm một chút chứ? Đợi đến khi cô ta thật sự trở thành người của anh rồi thì anh bù đắp lại cho cô ta cũng không muộn mà.”

Thẩm Thiên Ca cảm nhận được sự dao động trong lòng Thẩm Thiên Việt, cô ta tiếp tục dụ dỗ: “Em bảo đảm, chỉ cần có được Lục Chi Cửu, em sẽ lập tức không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của nhà họ Thẩm nữa, em cũng sẽ giúp anh thuyết phục bố mẹ chuyện giữa anh và Thẩm Thiên Trường.”

Bầu không khí yên lặng trong chốc lát.

“Em muốn làm thế nào?” Cuối cùng Thẩm Thiên Việt cũng lên tiếng.

“Rầm rầm rầm…” Tiếng sấm đột nhiên vang lên như làm chứng rằng hai người đã đạt được một hiệp nghị nào đó.

Mà lúc này Thẩm Thiên Việt lại không tài nào biết được, sự “hợp tác” giữa anh ta và Thẩm Thiên Ca trong đêm mưa này sẽ đẩy anh ta và Thẩm Thiên Trường đến bước đường không thể trở lại như xưa được nữa.

***

Thẩm Thiên Trường rời khỏi nhà họ Thẩm, còn chưa đi được đến gara để xe thì toàn thân đã ướt như chuột lột rồi.

Bước ngoặt cuộc đời cô luôn xảy ra vào những đêm mưa như thế này.

Giống như đêm mưa cô được đón vào nhà họ Thẩm, trong đêm mưa hôm nay, cuối cùng cô cũng rời khỏi nhà họ Thẩm rồi.

Giống như đêm mưa mà cô biết mình sẽ đi xem mắt với Lục Chi Cửu, trong đêm mưa một thân một mình không biết đi về đâu này, cô nhìn thấy Lục Chi Cửu đang từ trong mưa bước về phía mình.

Anh vẫn mặc bộ vest màu xám đậm như cũ, tay cầm chiếc ô màu đen, nhẹ nhàng sải bước, dáng người cao lớn thẳng tắp của anh như sắp hòa tan vào đêm đen.

Anh đi đến trước mặt cô rồi che ô cho cô.

“Lục Chi Cửu, sao… sao anh lại đến đây?”

Thẩm Thiên Trường ngẩng đầu lên nhìn anh, vừa nhìn đã như chìm sâu vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh rồi. Rõ ràng là vừa rồi cô cảm thấy chẳng sao cả, nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy Lục Chi Cửu, trái tim cô lại chợt cảm thấy xót xa.

Tại sao người đàn ông này lại luôn xuất hiện vào những lúc cô cần nhất như vậy chứ?

Lục Chi Cửu nhìn thấy Thẩm Thiên Trường đã bị mưa xối ướt hết người, tóc cô theo nước mưa tán loạn trên mặt trông giống một chú mèo nhỏ đáng thương. Rõ ràng lúc nhìn thấy cô đứng một mình trong mưa không che ô, anh đã cảm thấy hơi tức giận rồi, nhưng lúc này lại không thể nào xả ra được.

“Anh đang đợi em.”

“Đợi em sao?”

“Ngày mai dọn ra khỏi nhà họ Thẩm, bây giờ đã đến giờ rồi.”

“Nếu như em không ra thì sao, anh cứ đợi như thế à?”

“Không đâu.”

Thẩm Thiên Trường kinh ngạc nhìn Lục Chi Cửu, chẳng lẽ anh đã đoán được chuyện cô sẽ bị đuổi ra ngoài hay sao?

“Đến giờ anh sẽ gọi em ra.”

Được rồi, Thẩm Thiên Trường cũng cạn lời với tư duy của chính mình.

“Thẩm Thiên Trường, sau này khi rời khỏi tầm mắt anh, em có thể đừng khiến bản thân trở nên thảm hại như thế này được không?”

Nếu không, anh thật sự sẽ phải trói chặt cô ở bên cạnh mình mất.

“Hức… lúc em ra khỏi nhà không tìm thấy ô.” Thẩm Thiên Trường chột dạ cúi đầu, mắt nhìn xuống mũi giày của mình.

Lục Chi Cửu thở dài trong bất lực rồi đưa tay kéo cô vào lòng: “Đi thôi, anh đưa em về nhà.”

Thẩm Thiên Trường lại hơi chống cự lại, bởi vì lúc này toàn thân cô đang ướt sũng nước mưa: “Quần áo của anh sẽ ướt mất đấy…”

Nhưng Lục Chi Cửu lại làm như không nghe thấy, vẫn ôm chặt cô rồi dắt cô đến bên cạnh xe, Tần Phong đã sớm đứng đó đợi hai người rồi.
Bình Luận (0)
Comment