Thiên Trường Chi Cửu Full

Chương 282

Các bạn đang đọc truyện Thiên Trường Chi Cửu – Chương 282 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************

Chương 282
THẨM THIÊN TRƯỜNG, EM KHÔNG CẦN ĐỢI NỮA
Thẩm Thiên Trường hơi nghẹn ngào, cô ngước mắt nhìn Lục Chi Cửu, mỗi câu mỗi chữ nói ra đều vô cùng trang trọng: “Lục Chi Cửu, em ra lệnh cho anh, cưới em, ngay lập tức!”

Lục Chi Cửu nhìn chăm chú vào Thẩm Thiên Trường, tia sáng trong mắt anh bỗng lấp lóe, lúc sáng lúc tối.

“Thẩm Thiên Trường, em không cần đợi nữa.”

Anh dùng giọng điệu của câu trần thuật.

“Hiện tại có hai kết quả, thứ nhất, ngày mai anh bay tới thành phố Nhĩ, chỉ một mình anh thôi; thứ hai, chiều nay em đi đăng ký với anh, sau đó ngày mai rời khỏi thành phố Vân với anh.”

Thẩm Thiên Trường nhìn thẳng vào anh, đôi mắt không chớp dù chỉ một cái: “Em lựa chọn điều thứ hai, bây giờ đến lượt anh.”

Vừa rồi lúc ở trên đường, Thẩm Thiên Trường đã nghĩ thông rồi, bạn trai cô rõ ràng là ứng cử viên bạn đời sáng giá nhất trong lòng những cô gái chưa kết hôn ở cả thành phố Vân, vậy mà cô còn vừa ngốc vừa nông cạn, thế nên mới luôn khiến một số người thừa cơ.

Quá nhiều người đang mong chờ cô rời xa Lục Chi Cửu, hoặc là Lục Chi Cửu đá cô, bởi vì bọn họ đều nói cô không xứng. Nhưng cô sẽ không để những người đó được như ý, từ nay về sau, cô muốn đứng bên cạnh anh một cách danh chính ngôn thuận, bất cứ ai cũng đừng mong ngấp nghé người đàn ông này.

Chờ nọ chờ kia, xứng với không xứng cái quái gì, chỉ cần Lục Chi Cửu đồng ý, đời này cô chỉ làm người phụ nữ của Lục Chi Cửu!

Lục Chi Cửu nhìn Thẩm Thiên Trường trước mặt mình, mặc dù vẻ mặt cô rất bình tĩnh, nhưng động tác nắm chặt tà áo trong vô thức của cô vẫn bán đứng sự hồi hộp tận sâu trong lòng cô.

Cuối cùng đôi mắt của Lục Chi Cửu cũng sáng rực, tia sáng khác hẳn với bình thường ấy thậm chí còn khiến Thẩm Thiên Trường thấy hơi lóa mắt.

Anh chậm rãi vươn tay đẩy sổ hộ khẩu về trước mặt Thẩm Thiên Trường.

Hơi thở của Thẩm Thiên Trường đột nhiên khựng lại.

Lục Chi Cửu cong miệng nở nụ cười: “Sau này không cần thứ này nữa, hai chúng ta dùng chung một cuốn sổ hộ khẩu là được rồi.”

Thẩm Thiên Trường ngơ ngác nhìn anh, thế… thế nghĩa là sao?

Độ cong trên khóe môi Lục Chi Cửu càng thêm rõ rệt: “Về phương án đền bù mà em nói lúc trước, anh cảm thấy trực tiếp chuyển hộ khẩu của cô Thẩm tới ở chung với anh cũng là một phương án hoàn mỹ.”

“Hứ?” Thẩm Thiên Trường mở to đôi mắt, khuôn mặt mê mang, sao lại chuyển sang “phương án đền bù” thế này?

Lục Chi Cửu bất đắc dĩ thở dài một hơi trong lòng, rõ ràng trong mắt người khác Thẩm Thiên Trường rất thông minh, nhưng sao trước mặt anh lại cứ như bé ngốc vậy nhỉ?

“Anh nói anh chọn điều thứ hai.”

“Ồ.”

Thứ hai thì thứ hai, cần gì phải vòng vèo như thế.

Đợi đã, vừa rồi Lục Chi Cửu nói là thứ hai??

Thẩm Thiên Trường nhìn Lục Chi Cửu, cô không nói ra được là ngạc nhiên hay mừng rỡ, thế có nghĩa là anh lựa chọn chiều nay đi đăng ký với cô, sau đó ngày mai bay tới thành phố Nhĩ cùng cô!

Thẩm Thiên Trường hít sâu một hơi, cô buông lỏng bàn tay đang túm chặt tà áo, đứng bật lên khỏi ghế ngồi, bước vòng qua bàn thật nhanh, đến bên cạnh Lục Chi Cửu.

Lục Chi Cửu còn chưa kịp phản ứng gì, Thẩm Thiên Trường đã xoay ghế của anh lại.

Thẩm Thiên Trường cúi người nhìn thẳng vào anh, hai tay đặt trên đôi vai của anh.

“Lục Chi Cửu, nhắm mắt lại.” Thẩm Thiên Trường nói nhẹ giọng.

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc này của cô, đôi mắt Lục Chi Cửu lóe lên một tia sáng kỳ lạ.

Haizz, Thẩm Thiên Trường thở dài trong lòng, chủ động làm chuyện này ngượng lắm chứ, người đàn ông này không thể phối hợp với cô một chút được sao?

Thế là cô dứt khoát dùng một tay che mắt anh lại, sau đó kề sát mặt mình vào mặt anh.

Trước kia cô luôn không hiểu vì sao ở những nơi như sân bay nhà ga luôn có một số cặp đôi hôn nhau say đắm, nhưng hiện tại cuối cùng cô cũng hiểu rồi.

Bởi vì ngay giây phút nhìn thấy anh, cô đã muốn làm chuyện này rồi.

Lục Chi Cửu cười nhẹ một tiếng, vươn tay ôm lấy eo cô, để mặc cô thỏa sức chà đạp.

“Tổng Giám đốc Lục.”

Giọng nói của Tần Phong bỗng vang lên ở cửa.

Bởi vì thấy cửa phòng làm việc của Tổng Giám đốc không khóa nên Tần Phong cũng không nghĩ nhiều, cứ thế đi vào, thế là anh liền nhìn thấy dáng vẻ chủ động của Thẩm Thiên Trường….

Ừm, không ngờ bình thường trông Thẩm Thiên Trường luôn lạnh nhạt, vậy mà lúc riêng tư lại nhiệt tình như vậy…

Suýt thì Thẩm Thiên Trường sợ mất mật, theo phản xạ có điều kiện, cô vội vàng đứng thẳng lên, chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui vào!

Khuôn mặt của Thẩm Thiên Trường lập tức đỏ rực, trong lòng ảo não khóc không ra nước mắt.

Trời ơi đất hỡi, vì sao vừa rồi vào đây cô không đóng cửa cơ chứ?!

Đang định vào phòng nghỉ trong phòng làm việc né tránh thì tay cô lại bị Lục Chi Cửu nắm chặt, Thẩm Thiên Trường vừa đỏ mặt vừa nháy mắt ý bảo anh buông tay ra.

Lục Chi Cửu lại như không nhìn thấy, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, như thể vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra.

“Có chuyện gì?”

Tần Phong nhìn Thẩm Thiên Trường bên cạnh anh, cô đã cúi gằm mặt xuống nhìn chằm chằm vào giày mình.
“Đã xác nhận rồi, không có một thông tin gì trong buổi họp báo giữa Dầu khí Thịnh Thiên và Tài chính Thiên Nhiên bị lọt ra ngoài.”

Lục Chi Cửu không để Thẩm Thiên Trường rời đi, chứng minh anh không định để cô lảng tránh chuyện này.

Nghe thấy câu nói của Tần Phong, rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng ngẩng đầu lên, trong mắt có sự kinh ngạc, thời khắc xảy ra chuyện, cô biết Lục Chi Cửu sẽ bảo vệ cô, nhưng không ngờ anh lại làm dứt khoát như thế, một chút tin tức cũng không bị lộ ra ngoài sao?

Lục Chi Cửu gật đầu: “Ừ, tôi biết rồi, những chuyện khác tiếp tục xử lý theo những gì tôi đã nói với cậu lúc sáng.”

Tần Phong nhìn Thẩm Thiên Trường một cái, trên mặt hiện lên nụ cười sâu xa.

Nhưng sao Thẩm Thiên Trường lại cảm thấy ánh mắt vừa rồi của Tần Phong cứ khiến cô cảm thấy bồi hồi trong lòng thế này?

Sau khi Tần Phong đi, rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng thở phào một hơi, nhưng tay cô vẫn đang bị Lục Chi Cửu nắm chặt.

“Lục Chi Cửu, anh buông tay ra trước đi đã.” Thẩm Thiên Trường vừa nói vừa định rút tay mình ra. Bạn đang đọc truyện tại ngontinhhay.com

Lục Chi Cửu bỗng đứng lên, Thẩm Thiên Trường giật mình lùi về sau hai bước, cô ngửa đầu nhìn anh: “Anh… anh làm gì đấy?”

“Tiếp tục.”

Tiếp tục?!

Thẩm Thiên Trường ngây ra như phỗng, còn lâu nhé, nhỡ đâu Tần Phong lại xông vào một lần nữa, cô biết giấu mặt đi đâu!

“Không đủ thời gian, chúng ta phải đi ăn cơm trước, sau đó tới Cục Dân chính, em còn phải đặt vé máy bay, rồi còn phải về sắp xếp hành lý…”

“Em nói nhiều thế thì càng không đủ thời gian.”

Dứt lời, Lục Chi Cửu lại ôm cô vào lòng, ngăn chặn lời nói của cô.

Thẩm Thiên Trường choáng váng đầu óc, cảm nhận được cái gọi là kỹ thuật này có sự khác biệt bẩm sinh giữa nam và nữ. Cô thề cô thật sự đã cố gắng học tập, vừa rồi cô còn cảm thấy mình có tiến bộ, bây giờ mới hiểu ra là Lục Chi Cửu nhường cô.

Mãi cho đến khi điện thoại trong túi vang lên mấy lần, Thẩm Thiên Trường mới giãy giụa thoát ra khỏi lồng ngực Lục Chi Cửu.

Lúc này Trần Tử Nhiễm đã đợi gần một tiếng ở cửa Tập đoàn Lục Đạt, mặc dù chờ cũng không sao, nhưng sáng nay vật lộn một trận như thế, bây giờ cô đói đến mức da bụng dán da lưng rồi.
“Thiên Trường đại tiểu thư, cậu nói chuyện xong chưa, cho dù Lục Chi Cửu muốn đánh nhau với cậu thì cũng đừng để bản tiên nữ chết đói chứ!”

Gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy Thẩm Thiên Trường mới bắt máy, lúc này Trần Tử Nhiễm đang bực bội lắm rồi.

Thẩm Thiên Trường trợn mắt lườm Lục Chi Cửu bên cạnh: “Có thể chiều nay tớ không về đâu, cậu đi trước đi.”

Trần Tử Nhiễm cạn lời, thế này thì chắc là hai người không có chuyện gì rồi: “Tớ biết mà, sao sếp Lục lại nhỏ mọn như thế được chứ, ai chẳng từng gặp mấy thằng đàn ông không ra gì, nếu lần nào cũng lôi ra soi mói, vậy Trần Tử Nhiễm tớ phải đi xuất gia mất.”

“Rốt cuộc cậu đói thật hay giả vờ đói đấy?” Thẩm Thiên Trường không định tiếp tục đề tài này.

“Đương nhiên là đói thật rồi, vậy tớ lái xe cậu đi nhá. Còn nữa, chuyện này không thể bỏ qua như thế được, bây giờ cậu định thế nào với bên Thịnh Lam?”

Thẩm Thiên Trường suy tư mấy giây rồi đột nhiên nở nụ cười: “Chuyện này không đơn giản như thế, đợi đến tối rồi từ từ nói.”

Bởi vì bây giờ cô có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Bình Luận (0)
Comment