Hôm sau.
Lúc Thẩm Thiên Trường thức dậy thì những tia nắng ngoài cửa sổ đã rọi vào phòng ngủ. Cô lấy điện thoại ra xem, đã mười một giờ rồi
Thẩm Thiên Trường giật mình bật dậy, bởi vì hôm nay cô định đến nhà họ Lục thăm ông cụ nên bây giờ có thể nói là muộn lắm rồi.
C7ô nhẫn nhịn cơn đau nhức trên khắp mình mẩy để xuống giường đánh răng rửa mặt, đồng thời mắng cho tên đầu sỏ nào đó một trận.
“Có phải em nên che cổ lại không?”
Thẩm Thiên Trường lập tức hiểu ra cô đang nói tới cái gì, vừa đỏ mặt che cổ vừa chạy lên lầu.
S5au khi vệ sinh cá nhân xong, cô xuống lầu đi tới phòng khách.
Lục Chi Vũ cũng mới dậy, không biết là đang ăn sáng hay ăn trưa ở0 phòng ăn.
Thế là Thẩm Thiên Trường lại mang quần áo lên lầu.
Đây là một chiếc váy với ống tay áo dài mô phỏng kiểu cổ trang, làn váy dài tới mắt cá chân, vị trí eo khá đặc biệt, cao hơn một chút so với phần eo nhỏ nhất, cổ áo được thiết kế kiểu cổ tim, từ phần ngực trở lên được dùng vải tuyn màu trắng.
Còn Lục Chi Cửu thì đang ngồi trên ghế xô pha ở phòng khách nhìn điện thoại.
Thẩm Thiên Trường lườm anh một 0cái rồi vào thẳng phòng ăn, ngồi đối diện với Lục Chi Vũ. Cô bưng bát cháo trên bàn lên ăn, tối qua tiêu hao quá nhiều sức lực, cô thật7 sự rất đói.
Thẩm Thiên Trường chỉ ăn cháo rồi ra phòng khách, nói một câu với Lục Chi Cửu ở ghế đối diện.
“Lát nữa đi thăm ông nội.”
“Chị Tiểu Vũ, chị định về nhà họ Lục với bọn em à?”
“Ừm, cùng đi đi.”
“Chị biết, đến lúc đó rồi nói sau, bây giờ chưa tới lúc.”
Thẩm Thiên Trường nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người. Với thái độ này của Lục Chi Vũ thì cô ấy đã từ bỏ Diệp Lăng Nam thật rồi. Cô không biết giữa hai người có khúc mắc tình cảm gì, nhưng cô vẫn cảm nhận được rằng phải khó khăn lắm Lục Chi Vũ mới đưa ra được quyết định này.
Vậy có phải có chính là… chủ mẫu gì đó không?
Bởi vì đi muộn nên lúc bọn họ đến nhà họ Lục thì đã là một giờ chiều rồi.
Lục Chi Vũ ngẫm nghĩ một lát rồi trở về phòng, lúc ra ngoài thì quần áo trên người cô cũng đã được thay thành một bộ khác rồi.
Thẩm Thiên Trường che kín dấu hôn, xuống lầu thì thấy Lục Chi Vũ cũng đã thay quần áo.
Thấy cô mặc vừa người, Lục Chi Vũ cũng hài lòng gật đầu.
Nhưng khi nhìn thấy dấu vết trên cổ Thẩm Thiên Trường, cô lại nhíu mày lại.
Khuôn mặt Thẩm Thiên Trường lập tức đỏ bừng lên, cô ngượng ngùng ho vài tiếng, định bụng nói sang chuyện khác: “Chị Tiểu Vũ, tuần này kiểm tra định kỳ bác sĩ nói là vẫn ổn chứ?”
Lục Chi Vũ trợn trắng mắt, chẳng buồn trả lời cô. Chẳng phải lần nào kết quả kiểm tra định kỳ của cô cũng được gửi đến điện thoại của con bé này sao? Thẩm Thiên Trường chẳng biết đánh trống lảng gì cả.
Từ trước tới nay nhà họ Lục có một quy củ, đó là tên của các thế hệ sau đều sẽ do gia chủ đặt.
“Gia chủ?” Thẩm Thiên Trường tỏ vẻ tò mò.
“Sau khi sinh ra sẽ theo họ Lục, không liên quan gì đến nhà họ Diệp.”
“Diệp Lăng Nam là bố đứa bé, anh ta có quyền lợi được biết.”
Dứt lời cô lại bổ sung thêm một câu: “Chị chọn bừa thôi.”
Thẩm Thiên Trường vươn tay nhận lấy. Trong túi đựng một bộ quần áo bằng lụa màu lam khói, trông có vẻ rất mềm mại.
Lúc đầu Thẩm Thiên Trường còn định nói là để ông nội đặt tên, nhưng nghĩ đến những cái tên mà ông đặt cho thế hệ cùng lứa với Lục Chi Cửu, cô liền từ bỏ ý định ấy.
“Dù sao đến lúc đưa tên vào gia phả thì gia chủ cũng sẽ đặt tên.” Lục Chi Vũ nói thản nhiên.
Thẩm Thiên Trường cảm thấy hơi hối hận vì chỉ ăn một bát cháo trước khi ra ngoài, không biết ở nhà họ Lục còn cơm không.
Quản gia mở cửa ra và nhìn thấy bọn họ, trông ông ấy có vẻ khá ngạc nhiên.
Lục Chi Vũ trợn trắng mắt, cất lá bùa vào trong túi áo.
Thẩm Thiên Trường tặng bùa bình an rồi thì định xoay người đi, nhưng Lục Chi Vũ lại gọi cô lại: “Đợi đã.”
Lục Chi Vũ nhìn Lục Chi Cửu ở ghế trước, nói với vẻ khinh bỉ: “Đúng thế, em đừng nói rằng đến bây giờ em vẫn không biết chồng em là gia chủ của nhà họ Lục đấy nhé.”
Thẩm Thiên Trường gãi đầu, Lục Chi Cửu chưa từng nói với cô mà. Gia chủ, nghe có vẻ rất ghê gớm.
Thẩm Thiên Trường cảm thán, mắt thẩm mỹ của Lục Chi Vũ thật sự rất tốt, bộ quần áo này rất thích hợp để mặc khi ra mắt bề trên.
Cô lại thay một đôi giày màu xanh trắng, xách túi đi xuống lầu.
“Tiểu Cửu, trước mắt chị không định nói cho ông nội, chị muốn đợi sinh đứa bé ra rồi nói sau.” Lục Chi Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, nói một cách bình tĩnh.
“Ừm.”
Nói xong, Thẩm Thiên Trường về phòng thay quần áo, trang điểm đơn giản rồi đeo túi xách xuống lầu.
Cô vào phòng ăn, lấy lá bùa bình an mà hôm qua cô đã để riêng ra đưa cho Lục Chi Vũ.
Lục Chi Vũ vừa ăn bánh bao vừa nhìn Thẩm Thiên Trường, sau đó bỗng nhiên bật cười.
“Ái chà, có vẻ như tối qua khá mệt đấy nhỉ.”
Cô vươn tay nắm chặt tay Lục Chi Vũ: “Chị Tiểu Vũ, chị đã nghĩ ra tên cho đứa bé chưa?”
Lục Chi Vũ nhìn tay cô, trong lòng nghĩ Thẩm Thiên Trường lại bắt đầu sến súa rồi.
Một thời gian nữa là bụng sẽ lộ rõ, nhân lúc này cô nên đi thăm ông già. Cô đã chuẩn bị sẵn lý do để một thời gian dài sau này không về nhà họ Lục rồi, nói là phải đi công tác ở nước ngoài mấy tháng, chắc là sẽ qua mắt được.
Trên đường tới nhà họ Lục.
Lục Chi Vũ đặt bát đũa xuống rồi đứng lên về phòng ngủ, lúc ra ngoài cô cầm một cái túi trong tay.
Cô mang tới trước mặt Thẩm Thiên Trường, nói hơi mất tự nhiên: “Quà đáp lễ.”
“Chị Tiểu Vũ, đây là bùa bình an do em và Lục Chi Cửu xin cho chị. Chuyến đi tới thành phố Nhĩ lần này quá vội vàng, chưa kịp mua món quà nào khác.”
Lục Chi Vũ nhận lấy, lá bùa được gấp thành hình tam giác rồi dùng một sợi dây đỏ xuyên qua, với gu thẩm mỹ của Lục Chi Vũ thì thật sự là lá bùa này rất xấu.
Tên đàn ông chết tiệt, tối nay nhất định phải ngủ riêng!
Thấy cô lên lầu, Lục Chi Vũ bĩu môi nở nụ cười. Suốt ngày ở Cẩm Viên ăn cẩu lương, thật sự không biết phải sống thế nào nữa.
Đôi mắt Thẩm Thiên Trường bỗng sáng rực lên: “Chị Tiểu Vũ, vậy hôm nay em sẽ mặc bộ này đi thăm ông nội.”
Khuôn mặt Lục Chi Vũ không có cảm xúc gì cả: “Tùy em.”
Thẩm Thiên Trường chưa từng nếm trải cảm giác yêu mà không có được, cô luôn cảm thấy mình là một người dứt khoát, cũng như lúc cô nảy sinh tình cảm với Thẩm Thiên Việt, cô nói bỏ là bỏ.
Giữa cô và Lục Chi Cửu thì không hề tồn tại vấn đề này, vậy nên cô không thể cảm nhận được nỗi đau của Lục Chi Vũ, nhưng cô có thể trở thành một người ủng hộ kiên định.
“Chỉ có chị có thôi hả?” Lục Chi Vũ hỏi.
“Bọn em xin cho mỗi người trong nhà một lá.”
Giọng nói của cô hơi cứng ngắc, dù sao cô vẫn còn đang giận.
“Ừm.”
“Vẫn chưa.”
Nhưng cô không hề gạt tay Thẩm Thiên Trường ra.
Trên cổ áo còn được đính một chiếc nơ bướm màu trắng, ở giữa chiếc nơ là một bông hoa hồng đồng màu với chiếc váy, mang tới sức sống cho chiếc váy hơi tối tăm này.
Thuần khiết, kín đáo, nhưng lại không mất đi sự tao nhã và năng động.
“Cậu Chín, chẳng phải cậu đang ở thành phố Nhĩ sao?”
Lục Chi Cửu trả lời thản nhiên: “Ừm, về sớm hơn.”
Quản gia lau mồ hôi: “Vậy để tôi đi thông báo.”
| Lục Chi Cừu nhíu mày lại: “Còn ai ở đây nữa?”.
Quản gia nhìn Thâm Thiên Trường rồi nói lắp bắp: “Là cô… cô Lâm.”
Đôi mắt Lục Chi Cửu lóe lên tia sáng lạnh: “Không cần thông báo.”
Thẩm Thiên Trường đang kể chuyện Trần Từ Nhiễm có bạn trai cho Lục Chi Vũ nghe, hai người không hề chú ý tới cuộc đối thoại giữa quản gia và Lục Chi Cừu.