Thiên Tướng Tận Trung

Chương 10

(1) Kẽ: khe hở, khe hẹp giữa hai vật.

(2) Xum xuê hay sum suê: cành lá dày và tươi tốt.

__________________________________________________ ____

“Bịch… Bịch… Bịch…”

Một con hổ, một con gấu và một con lợn rừng bị Từ Phong đặt xuống đất. Hắn mỉm cười nhìn mọi người đang đứng chờ ở xung quanh.

“Như lệ cũ, ai trả giá cao hơn thì được. Bắt đầu từ con hổ này.” – Từ Phong nói.

Sau cái hôm uống say ở Túy Ngư Lâu, Từ Phong tỉnh dậy thì đã thấy cái chứng nhận này được đặt ở bên cạnh hắn cùng với một lá thư. Phải nói Mai Nhất Thiên là một người chu đáo, hắn không chỉ “giúp” Từ Phong thoát khỏi tội chống đối triều đình, hắn còn chuẩn bị sẵn “chứng nhận bán hàng” cho Từ Phong. Có một người bằng hữu, một người tri kỉ như Mai Nhất Thiên, Từ Phong cũng không biết phải nói thế nào. Là định mệnh? Hay chỉ là hắn trèo cao? Từ Phong cũng từng suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng, hắn để mọi thứ đi theo tự nhiên.

“Cuộc sống mà, đừng quá cưỡng cầu.” – Hắn đã kết luận như vậy.

“Tiểu huynh đệ cuối cùng cũng thoát khỏi ngục rồi. Ha ha, giờ này lại bán hàng ở đây mà không thấy tên đội trưởng đội quan lệ dẫn người đến tịch thu hàng, thế thì chắc là tiểu huynh đệ cũng lấy được cái giấy chứng nhận bán hàng có phải không? Khà khà, để lão Hồ ta khai giá đi thôi, đừng ai tranh. Ta ra giá năm mươi đồng tiền.” – Hồ thúc cười gian ra giá.

“Khà khà, tiểu huynh đệ tránh được một kiếp thì phải đi chúc mừng chứ. Mà thôi, chúng ta không làm khó huynh đệ, giá hàng hôm nay giảm sáu thành, như thế nào?” – Trong đám đông, giọng nói của Tiền bụng phệ vang lên.

Hồ thúc với Tiền bụng phệ vừa lên tiếng, Kiều Tam cũng góp vui:

“Hừ, hai tên cái ngươi thật chẳng ra làm sao. Ta nói Hồ thúc, ngươi phải thay đổi cái thói quen “kẹt tiền” năm mươi đồng đi. Còn Tiền mập thì bớt hắc đi. Các ngươi nên học hỏi Kiều Tam ta đây này. Con hổ hôm nay ta ra giá ba lượng.”

Mọi người xung quanh đầy ngạc nhiên nhìn về phía Kiều Tam. Giá ba lượng hoàn toàn vượt qua giá bình thường của một tấm da hổ. Chân chính mà nói, mua một tấm da hổ với ba lượng, Kiều Tam hắn buôn bán lỗ vốn.

“Tên này lúc nào trở nên tốt như vậy?” – Tiền bụng phệ lầm bầm.

Thấy mọi người nhìn về phía mình, Kiều Tam càng đắc ý hưởng thụ, rồi nhìn về Từ Phong, hắn tiếp tục nói:

“Thế nào tiểu huynh đệ, hai tên kia sao mà so với ta được chứ? Nhân phẩm của ta ăn đứt hai tên kia. Bọn chúng chỉ có một bụng hắc mà thôi. Ngươi giao dịch với ta mới là lựa chọn tốt nhất.”

“Mẹ kiếp. Kiều Tam, hôm nay ngươi ăn trúng bã chó à? Hay là hôm nay ngươi nhặt được tiền?” – Tiền bụng phệ cười mắng.

“Có ai trả giá cao hơn ba lượng không? Nếu không ta đành bán cho Kiều lão.” – Từ Phong mỉm cười nói.

“Tiểu huynh đệ, ngươi bán cho hắn đi, không ai trả giá cao hơn đâu.” – Tiền bụng phệ lắc đầu cười nói.

“Được rồi, vậy Kiều lão, lấy tiền ra trước đi.” – Từ Phong quay sang nói chuyện với Kiều Tam.

“Được rồi tiểu huynh đệ. Đây, một lượng năm mươi đồng, không thiếu đồng nào đâu. Không cần đếm, cũng không cần cảm ơn ta.” – Kiều Tam giao ra túi tiền và nói.

Mọi người sững sờ, Từ Phong cũng kinh ngạc không hiểu. Hắn mở miệng sửa sai:

“Kiều lão, là ba lượng, không phải một lượng năm mươi đồng.”

“Hả? Tiểu huynh đệ, ta nói con hổ này giá ba lượng lúc nào? Ta nói một lượng năm mươi đồng mà?” – Kiều Tam hỏi.

“Này, này. Kiều lão Tam, vừa rồi trước mặt mọi người ngươi ra giá ba lượng, giờ này ngươi lại lật lọng à?” – Hồ thúc tức giận chỉ vào Kiều Tam.

“Kiều lão hắc, trước mặt mọi người ngươi dám đổi trắng thay đen?” – Tiền bụng phệ không chịu thua kém chửi ầm lên.

Kiều Tam thản nhiên như không, hắn ha ha mỉm cười nói:

“Ta nghĩ mọi người hiểu nhầm rồi.”

Đang định nói tiếp, nhưng nhìn thấy vẻ mặt không lành của mọi người, hắn đành đổi giọng:

“Ta nghĩ là ta nói thiếu rồi. Ý ta là ta trả ba lượng, nhưng mà vì ăn mừng cho tiểu huynh đệ, tiểu huynh đệ giảm giá năm thành cho ta.”

Gây xanh trên trán Từ Phong nảy nhẹ, khuôn mặt mọi người cũng co giật một hồi. Quá hắc rồi, chân chính bụng hắc là cái tên Kiều Tam này đây.



Thiếu niên cô độc dần hòa nhập vào cuộc sống yên bình nơi đào nguyên này. Sáng sớm săn thú, sau đó mang về bán lấy tiền mua dược thảo, chiều và tối hắn không ngừng luyện võ.

Đôi lúc, Mai Nhất Thiên và Mai Linh đến thăm hắn, cả ba lại cùng quây quần trò chuyện, cả ba lại cùng dạo bước rong chơi.

Thiếu niên cô độc cũng dần mở lòng, hắn tận hưởng cuộc sống tươi đẹp đầy mỹ vị bên hai người bằng hữu. Hắn đã không còn cô độc.



Nửa năm trôi qua.

Chiều hôm nay vẫn như mọi ngày, Từ Phong tiến đến khu rừng phía tây luyện võ. Cầm trường kiếm nơi tay, hắn làm nóng người bằng việc nhẹ nhàng vung lên những đường kiếm cơ bản nhất.

Bỗng nhiên hắn phát hiện một vài âm thanh không hài hòa vang lên ở sau lưng. Nhanh chóng thu thế, hắn phi thân lên một cành cây cao rồi cẩn thận che giấu thân mình sau những phiến lá rậm rạp.

Ánh trời chiều xuyên qua những kẽ lá(1), mang thêm chút tia sáng cho khu rừng mờ ảo đầy sương mù này.

“Soạt… Soạt…” – Tiếng bước chân mỗi lúc một gần.

“Hộc… Hộc… Hộc…”

Vẫn bộ quần áo lam nhạt được dệt bằng tơ tằm thượng hạng, vẫn là một đóa hoa mai màu tím được thêu trên cổ áo. Nhưng lúc này, bộ quần áo đầy vết rách, máu tươi cũng loang lổ khắp nơi. Mai Nhất Thiên nặng nề cất bước bỏ chạy, đồng thời hắn không ngừng quay về phía sau quan sát.

“Mai Nhất Thiên?” – Từ Phong ngạc nhiên.

Hắn lập tức bước ra rời khỏi nơi trú ẩn, nhảy xuống trước mặt Mai Nhất Thiên.

“Phong huynh? Sao huynh lại ở đây? Nhanh chạy mau.” – Mai Nhất Thiên hổn hển cất lời.

“Xảy ra chuyện gì?” – Từ Phong hỏi.

“Đừng hỏi nhiều. Chạy mau a.” – Mai Nhất Thiên gấp giọng.

“Được rồi, để ta cõng huynh.” – Từ Phong nói.

“Không được. Mặc kệ ta, huynh mau chạy đi. Bây giờ mà không chạy là không kịp đâu. Chạy mau. Nhanh chạy.” – Mai Nhất Thiên cự tuyệt và hối thúc.

“Mau nói có chuyện gì? Đừng dài dòng vớ vẩn. Huynh bảo ta có thể bỏ mặc huynh được hay sao?” – Từ Phong quát.

“Không có gì. Chỉ là thí luyện trong gia tộc, ta gặp chút phiền phức nhỏ với một con hung thú.” – Mai Nhất Thiên lấy lại bình tĩnh, giơ tay phải lên định vuốt mũi, nhưng nhanh chóng hạ xuống rồi trả lời.

“Mẹ nó. Quen biết bao lâu mà ngươi còn cho ta bị ngu à? Hung thú? Cho dù có gặp hung thú, thì hai chúng ta vẫn có thể cùng chạy. Cho dù có phải phải Linh thú trong truyền thuyết thì chỉ cần ở chung với nhau, chúng ta vẫn có thể còn một đường sống. Mai Nhất Thiên, nhìn cái vẻ mặt đầy lo sợ là ta đã biết ngươi gặp chuyện hung hiểm. Lại nhìn cái cách vừa gặp ngươi đã kêu ta chạy đi, còn hối thúc ta bỏ mặc ngươi mà chạy cộng thêm những vết đao ngang dọc trên cơ thể người là ta đã biết ngươi chẳng phải gặp hung thú quái quỷ gì. Đó là còn chưa kể đến mỗi khi nói dối, ngươi có cái thói quen dùng tay phải vuốt mũi, tưởng ta không biết sao. Nói, nói thật cho ta, rốt cuộc là chuyện gì? Ngươi đang che giấu cái gì? Ngươi bị truy sát có phải hay không?”

“Ách. Đúng là khó có thể qua mắt được Phong huynh.” – Mai Nhất Thiên thở dài.

“Vào việc chính.” – Từ Phong khẽ gắt.

“Sáng nay Linh muội đi ra ngoài, đến trưa còn chưa trở về. Ngay lúc ta đang nóng ruột thì ta lại nhận được một phong thư bảo rằng ta phải một thân một mình đến bờ hồ phía tây nam nếu không thì bọn chúng sẽ giết Linh muội.” – Mai Nhất Thiên bắt đầu kể.

“Được rồi, dừng. Ta đã hiểu. Đơn giản là bọn chúng biết được đường đi nước đi của ngươi và Linh muội. Nói trắng ra là Linh muội chỉ là ham chơi chưa về hoặc bị người bạn hữu nào đó cố ý giữ lại thêm một thời gian, Linh muội không sao, ngươi không phải bảo luôn có ngươi âm thầm bảo vệ các ngươi sao? Ngươi không chịu suy nghĩ kĩ, nghĩ lại xem, Linh muội chưa bao giờ ra khỏi trấn một mình, trừ lúc chúng ta dẫn muội ấy đi, đó là vì muội ấy rất nhút nhát, người khác rủ rê muội ấy sẽ không đi. Nghĩ tiếp một chút, Linh muội còn ở trong trấn, nếu có người dám động thủ, thì Mai gia ngươi đã biết từ lâu. Mẹ nó, bọn chúng rõ ràng cực kỳ xảo quyệt khi lợi dụng lỗ hổng thời gian đó, bọn chúng càng triệt để khai thác sự nóng tính, cũng như tình cảm của người anh trai cao cả luôn che chở cho muội muội mọi lúc, mọi nơi, mọi trường hợp của ngươi. Giờ thì hiểu chưa? Thế những người âm thầm bảo vệ ngươi đâu?”

“Không rõ. Có thể đã bị dẫn đi cả rồi.” – Mai Nhất Thiên ngập ngừng đáp.

“Có bao nhiêu người truy sát ngươi?” – Từ Phong hỏi.

“Một người.” – Mai Nhất Thiên xấu hổ đáp.

“Một người?” – Từ Phong giật mình.

“Phải, chỉ một người, võ công của hắn cực kỳ cao cường, may mà lúc gần tới địa điểm hẹn ta cảm thấy có điều gì không đúng nên bỏ chạy từ đầu. Nếu không thì giờ đã thành xác chết.”

Mai Nhất Thiên thở một hơi, rồi nói tiếp:

“Được rồi, điều gì cần biết thì ngươi đã biết. Nhanh chạy đi. Ta cũng phải chạy đây.”

“Mẹ nó. Chúng ta cùng chạy.” - Từ Phong mắng nhỏ.

“Ngươi bị ngu à? Ta nói vậy còn không hiểu sao? Chỉ một người mà dám đuổi giết người kế thừa Mai gia, ngươi phải hiểu, có mười người chúng ta cũng không đủ cho hắn nhét răng. Đừng nhiều lời, chạy mau.”

“Câm miệng. Chúng ta không phải là bằng hữu, không phải là tri kỉ hay sao? Có chết thì cùng chết, ngươi sợ cái gì?”

“Im đi đồ đần. Đây là việc của Mai gia, ta không muốn kéo ngươi chôn cùng. Vì ngươi là tri kỉ của ta, ta càng không muốn ngươi chết oan uổng. Không phải ngươi còn phải trả thù sao? Huynh đệ, sau khi ta chết, ngươi lại có thêm mối thù rồi, chúc mừng.” – Mai Nhất Thiên chắp tay nói, rồi hắn nhanh chóng lướt đi.

Từ Phong ngẩng người đứng đó. Hắn nhớ về cha mẹ, hắn nhớ về sư phụ. Tất cả bi kịch đều vì hắn vô lực đứng nhìn.

“Tri kỉ sao?” – Hắn thì thầm.

Nơi đào nguyên này mang cho hắn một khởi đầu mới, nơi đào nguyên này mang cho hắn thêm một sức sống mới. Hắn có thể nào quên từng lời nói cười, hắn có thể nào quên những ngày say mèm.

Không, hắn không thể để bi kịch tiếp tục phát sinh.

“Không!” – Hắn gầm thét trong lòng.

“Xoẹt.” – Hắn mở hết tốc độ, phi thân đuổi theo Mai Nhất Thiên.

Chỉ chốc lát sau, hắn đã đuổi kịp.

“Ngươi còn theo ta làm gì? Muốn chết à? Mẹ nó. Ngươi bị đần à?” – Mai Nhất Thiên quay đầu lại mắng.

Đột nhiên thân hình Từ Phong trở nên mờ nhạt. Từ Phong phút chốc biến mất khỏi tầm mắt của Mai Nhất Thiên.

“Hả?” – Mai Nhất Thiên kinh ngạc.

“Bộp.”

Nhẹ nhàng đánh ngất Mai Nhất Thiên, Từ Phong ôm hắn phi thân tới một lùm cây cành lá xum xuê(2).

“Ngươi đã coi ta như tri kỉ, ta cũng không thể phụ ngươi. Xin lỗi. Dù sao khinh công của ta cũng cao hơn ngươi, tỉ lệ sống sót của ta cũng cao hơn.” – Từ Phong thấp giọng tự nói.

Hắn lột hết đồ của Mai Nhất Thiên và cởi đồ của bản thân ra. Sau đó hắn mặc đồ của Mai Nhất Thiên vào, dùng đồ của mình che lên thân thể Mai Nhất Thiên. Rồi đưa Mai Nhất Thiên vào giấu thật sâu bên trong lùm cây.

“Hừ, tiểu bối, ngươi chạy không thoát.” – Đằng sau vang lên một giọng nói già nua.

Từ Phong vẫn bình tĩnh đứng ở nơi đó, hắn cẩn thận xóa từng dấu vết nhỏ nhất. Sau khi xử lý xong, hắn lấy bùn xoa lên đầy mặt, rồi phi thân bỏ chạy.



“Phốc… Phốc… Phốc…”

Từng dấu chân cách nhau gần một thước in trên mặt đất. Từ Phong dùng hết khả năng mở một đường chạy trốn, hắn liên tục dùng hai bàn chân đạp trên mặt đất mượn lực lao đi.

Đã bao lâu rồi? Hắn cũng chẳng rõ. Hắn đang chạy đi đâu? Hắn cũng chẳng biết. Hắn chỉ biết kẻ đuổi theo sau cực kỳ khủng khiếp, nếu không cắm đầu chạy tiếp thì chỉ có chết.

“Xoạt.”

Bỗng dưng hắn dừng lại.

Trước mặt hắn là vực sâu không thấy đáy, hắn đang đứng ở trên vách núi chơi vơi.

Đau khổ cười nhạt một tiếng, hắn thất vọng thở dài, trong đầu thì không ngừng suy tính.

Phút chốc sau, kẻ truy sát cũng đã đuổi tới.

Đó là một lão nhân với khuôn mặt đầy vết sẹo, hai tay khô gầy như hai que củi. Bàn tay phải thì đang cầm một thanh đao chừng bốn tấc.

Lão già ấy lạnh lẽo chế giễu:

“Chạy, chạy nữa đi.”

“Hừ, đại công tử Mai gia cũng thật khá. Ngươi có thể chạy trốn khỏi sự truy đuổi của ta trong một thời gian dài như vậy thì cả đời này ngươi cũng không sống uổng phí.”

Từ Phong không có đáp lại. Hắn dùng tay phải rút ra thanh kiếm hoen rỉ ở sau lưng. Cẩn thận nhìn về lão già đối diện, hắn càng nắm chặt thanh kiếm.

Trong lòng tràn ngập sợ hãi, trái tim đập mạnh liên hồi, máu trong cơ thể hắn cấp tốc lưu thông, gân xanh khắp cơ thể cũng dần nổi lên

Một phần nội lực từ đan điền như dòng nước lũ tràn về khắp mọi tế bào trong cơ thể. Các tế bào hoan hô nhảy nhót, chúng vui sướng ngâm nhẹ, chúng kích thích các nơ-tron thần kinh trở nên hưng phấn. Từ Phong tràn ngập chiến ý.

“Tùng… Tùng… Tùng…”

Cả cơ thể hắn như một binh đoàn hùng mạnh, các tế bào thì ngâm xướng trống trận. Trống giục liên hồi đốt cháy lên những bài ca bất hủ.

Đồng thời những âm thanh như rang đậu vang lên mọi nơi trên cơ thể hắn, chiến ý của hắn càng lúc càng được kéo lên cao nhất. Khi đã đến đỉnh điểm, hắn lao nhanh về phía đối thủ.

Tiên hạ thủ vi cường.

Nội lực trong đan điền xoay tròn tràn về tay cầm kiếm rồi nhanh chóng tràn ra bao quanh thân kiếm. Chỉ trong chớp mắt, thanh kiếm hoen rỉ được phủ thêm một lớp hào quang.

“Nội lực tự xuất? Có chút thủ đoạn nhưng còn chưa đủ.” – Lão già sát thủ châm chọc.

“Lão già tự phụ. Đón lấy chiêu này của ta. Cuồng Phong Chấn Địa.”

Từ Phong lao thẳng tới nhưng liên miên ánh kiếm xoay tròn, chúng hóa thành một cơn lốc ánh kiếm bao bọc xung quanh Từ Phong.

Mũi kiếm trực chỉ, nhưng cuồng phong ánh kiếm thét gào. Xung quanh cơn cuồng phong ánh kiếm ấy, tất cả mọi thứ đều bị cắt nát, ngay cả mặt đất cũng bị gọt thành một hình tròn phẳng.

Cuồng phong ánh kiếm không ngừng xoay tròn, mũi kiếm càng ngày càng trở nên sáng rực. Ầm một tiếng, cơn cuồng phong ánh kiếm đang bao bọc Từ Phong lao ra khỏi cơ thể hắn, vọt thẳng tới vị trí lão già sát thủ. Còn Từ Phong thì rút lui mà không chần chừ.

“Hừ, chỉ được cái màu mè.” – Lão già sát thủ hừ lạnh.

Sau khi xuất ra chiêu mạnh nhất, Từ Phong dùng kiếm chống đỡ thân người, không ngừng thở dốc.

Phía bên kia, lão già sát thủ giương ra một tay, nhẹ nhàng nắm lại, những tia sáng hội tụ tại bàn tay ấy khiến cho cả không gian xung quanh bỗng nhiên tối đen.

Tên sát thủ nhẹ nhàng đấm tới.

“Ầm…”

“Đùng… Đùng… Đùng…”

Cơn cuồng phong ánh kiếm bỗng chốc vỡ nát, tan ra thành những mảnh vụn nhỏ rồi biến mất giữa không trung.

Từ Phong dường như quên hết tất cả, hắn hoảng hốt nhìn khung cảnh này. Rất rõ ràng, chênh lệch quá xa.

“Đùng.”

Nắm đấm của lão già sát thủ mang theo hung uy tiếp tục lao tới đụng thẳng vào ngực Từ Phong.

“Răng rắc… Răng rắc… Răng rắc…”

Nhận trọn cú đấm, không biết bao nhiêu âm thanh vỡ vụn vang lên trong cơ thể Từ Phong.

Và hắn vốn đang đứng ở đỉnh núi lại như con diều đứt dây bay thẳng ra ngoài và rớt xuống vực sâu không thấy đáy bên dưới.
Bình Luận (0)
Comment