Thiên Tướng Tận Trung

Chương 24

Như một cánh nhạn, hắn phi thân vượt qua bức tường đá sừng sững trước mặt. Rồi hòa mình vào màn đêm vô tận.

Hắn cẩn thận lắng tai nghe những âm thanh xung quanh dù là nhỏ nhất. Khi cảm thấy an toàn, hắn lướt thẳng đến trước căn phòng lớn nhất của huyện phủ. Bởi vì mục tiêu của hắn chính là quan tri huyện, mà tại Đại Hoàng Thiên triều, căn phòng nào lớn nhất nơi huyện phủ chính là phòng ngủ và làm việc cá nhân của những vị quan sở tại.

“Vù…”

Đột nhiên một tiếng gió ở trong phòng vọng lại.

Từ Phong giẫm nhẹ xuống nền đất, dùng khinh công bay lên mái nhà. Khi vừa đặt chân xuống, hắn thận trọng nằm dài bất động.

Chờ mãi nhưng vẫn không có động tĩnh gì khác. Hắn dùng tay phải nắm lấy một viên ngói đỏ trên mái nhà, dụng lực rút nó ra thật nhanh và mạnh. Dưới động tác gọn gàng và thành thục ấy, không có một tiếng động nào phát ra, cũng chẳng có việc ngoài ý muốn nào xảy đến.

Qua khe hở, hắn dùng nhãn lực hơn người của mình chăm chú quan sát cả căn phòng phía dưới.

Căn phòng cũng như màn đêm, chỉ một sắc đen âm u. Mặc dù hắn cố gắng nhìn bằng tất cả thị lực, cũng chỉ thấy những hình ảnh mơ hồ không rõ.

Bỗng một cảm giác bất an mãnh liệt xuất hiện trong lòng hắn. Nó như những gợn sóng lăn tăn đánh sâu vào nơi tâm linh, làm hắn khó có thể bình tĩnh.

Chuyện gì? Như thế nào? Những cảm giác tiêu cực khiến hắn dừng tất cả những hành động hắn định làm tiếp theo. Hắn bắt đầu rơi vào trầm tư.

Dường như có cái gì đó không thích hợp. Dường như có cái gì không ổn lắm. Dường như hắn hành động vào đêm nay là một quyết định sai lầm.

Hắn cố gắng hít sâu một hơi để đầu óc lấy lại sự nhạy bén, để tâm tình bản thân bình tĩnh trở lại.

Lại một lần nữa cẩn thận lắng nghe mọi âm thanh xung quanh. Lại một lần nữa thận trọng quan sát khung cảnh huyện phủ. Và lại một lần nữa hắn chăm chú nhìn về mọi thứ trong căn phòng bên dưới.

Phải rồi, có điều gì đó không đúng. Hắn ẩn ẩn nhìn thấy được sự bất an xuất phát từ đâu. Thế nhưng nó chỉ thoáng hiện ra vài đường nét bên ngoài rồi biến mất, nó vẫn như hư ảo.

Đây là chuyện gì? Đây là chuyện gì? Chuyện gì? Hắn gắt gao tự hỏi.

Bỗng dưng cảm giác xấu lan tràn toàn thân, thân thể hắn run lên.

Nguy hiểm, có nguy hiểm. Sống lưng hắn phát lạnh, da gà trên hai tay nổi lên. Mỗi tế bào thần kinh dồn dập gào thét báo động. Thế nhưng hắn hoàn toàn không cảm nhận được điều gì lạ thường ở nơi đây.

Hắn nhíu mày càng sâu.

“Chuyện gì thế này?” – Hắn rít lên trong lòng.

Thời gian dần trôi, hắn không nhận được câu trả lời. Thế nên hắn vẫn nán lại chứ không lựa chọn rời đi. Hắn nhất quyết không tin tà ma.

Hắn giữ nguyên tư thế mãi cho đến giữa khuya. Đã quá lâu mà vẫn không có tình huống bất ngờ nào xảy ra, khiến hắn bắt đầu thả lỏng tâm tình, áp lực tâm lý cũng dần vơi đi.

Cuối cùng hắn quyết định vẫn làm theo kế hoạch đã định. Nào chỉ bởi vì một vài cảm xúc không đáng có mà để kế hoạch rơi lại phía sau? Không thể nào, thời gian với hắn vô cùng quý giá. Làm nó, cùng lắm là một trận chiến. Hắn không tin quan tri huyện đủ tiền thuê một cao thủ giang hồ bảo vệ, càng không tin có cao nhân nào rảnh rỗi núp sẵn trong huyện phủ này đợi chờ hắn đến.

Khi đã quyết định, khi đã sẵn sàng một trận chiến. Hắn làm ra hành động.

“Vèo…”

Từ mái nhà, hắn nhảy thẳng xuống. Như một mũi tên đã rời khỏi cung, từ bên ngoài, qua cửa sổ, hắn phóng thẳng vào.

Ngay lập tức kiếm rút ra khỏi vỏ, hắn vọt tới giường ngủ của tên quan tri huyện.

“Víu…”

Một âm thanh nhỏ bé từ cánh trái vang lên.

Đã trong tư thế sẵn sàng đón địch, hắn nhận định bản thân đã lọt vào một cái bẫy. Nhanh như cắt hắn chuyển thân lùi lại phía sau.

“Đùng…”

Vị trí trước đó của hắn bị đánh vỡ ra thành một cái hố to.

Hắn tê dại cả đầu, lạnh buốt tim gan. Thời gian gấp gáp, không hề chần chừ, hắn vận dụng khinh công phi thân xuyên thẳng qua cửa chính.

“Bành… Ầm…” – Cửa chính bị đụng ngã, một tiếng trầm đục và những âm thanh khác vang lên.

Nhưng kẻ địch như đã biết trước hành động của hắn.

“Víu… Víu… Víu…”

Liên tục ba âm thanh đòi mạng đánh ập đến.

Còn chưa đặt chân lên mặt đất, cảm nhận được tính mạng bị uy hiếp, ngay trên không trung, hắn sửng sốt xoay người lướt về bên trái.

“Đùng… Đùng… Đùng…”

Mặt đất bị xới tung, như bị dẫn nổ, từng mảng đất, từng viên đá, từng hạt cát ầm ầm bay tán loạn.

“Víu… Víu… Víu…”

Lại ba âm thanh chói tai chuẩn xác bắn tới sau lưng hắn.

Lần này thì hắn lạnh từ đầu tới chân. Hắn khó chịu nghĩ tới khả năng địch nhân có thể đoán trước hành động của hắn?

Thím có thể nhịn, còn chú thì không. Ngay tức khắc hắn rót nội lực vào thanh kiếm đang cầm.

“Choeng…” – Thanh kiếm khẽ ngâm.

Hắn xoay người chém ra một kiếm về phía sau, nơi ba cái âm thanh khốn nạn kia đang đến gần.

“Đùng… Đùng… Đùng…”

Phản ứng của hắn tuy nhanh, nhưng quá miễn cưỡng. Vì thế, trong hoàn cảnh bất lợi, hắn bị đẩy bay ra ngoài ba trượng.

Đôi tay tê cứng mà đau đớn run rẩy, khóe miệng của hắn cũng bất giác chảy ra một dòng máu tươi. Hắn lạnh lùng nhìn về hướng đó mà nói:

“Khí công.”

Đứng bắt chuyện với kẻ địch chẳng phải là phong cách của hắn. Vậy nên, vừa để lại câu nói đó, hắn làm ra đáp trả.

“Keng… Keng… Keng…” – Tiếng kiếm reo dày đặc.

Nội lực điên cuồng chấn động. Từ đan điền, chúng tràn ra tay phải hắn, theo đó tiến về thanh kiếm, rồi tích tụ trên mũi kiếm. Hắn hét lớn:

“Kiếm Khí Hoành Không.”

Theo mỗi lần hắn đâm ra, từ mũi kiếm, nội lực bay ra ngoài, nó hóa thành một thanh tiểu kiếm bóng loáng chói mắt. Rồi dưới lực đâm kiếm của hắn, chúng nó phóng vun vút tới phía trước.

“Phốc…”

“Phốc…”

“Phốc…”

“Phốc…”

“Phốc…”

“Đùng… Đùng… Ầm… Ầm… Ầm…”

Hai thanh tiểu kiếm bị kẻ địch chặn lại, còn ba thanh tiểu kiếm còn lại lấy thế không thể đỡ cắt nát một góc huyện phủ.

Hắn còn chưa kịp tấn công, đòn đánh của địch nhân đã tới.

“Víu…”

“Víu… Víu…”

“Víu…”

“Khốn khiếp.” – Phản ứng quá nhanh của địch nhân khiến hắn bực mình rên nhẹ một tiếng.



“Phong nhi, khi đối phó với một kẻ dùng khí công, hãy nhớ việc đầu tiên cần làm là phải chọc thủng bức tường khí công của hắn.”

“Sư phụ. Không còn cách nào khác sao?”

“Phong nhi. Trừ khi con mạnh hơn người đó rất nhiều, còn không thì con phải chọc thủng bức tường khí công của hắn đầu tiên. Nếu không, con không thể gây được tổn thương cho hắn. Mà đã như vậy, thì thời gian chiến đấu càng dài, con chỉ càng thêm bất lợi.” – Người sư phụ yêu chiều vuốt đầu đứa bé.



Kiếm chỉ một phương, mái tóc tung bay. Hắn lạnh lẽo nhìn về phía trước mà âm trầm đứng tại chỗ súc thế.

Nháy mắt sau, hắn phát động chiêu thức mạnh nhất của hắn hiện tại: “Cuồng Phong Chấn Địa”.

Ánh kiếm liên miên, bóng kiếm tầng tầng.

Hắn quát to:

“Nhận lấy món quà đáp lễ. Cuồng Phong Chấn Địa.”

Vòng xoáy ánh kiếm lao ra. Bỏ mặc mệt mỏi, hắn không ngừng để thở dốc, mà tiếp tục âm thầm bắn ra “Kiếm Khí Hoành Không”.

“Phốc… Phốc… Phốc… Phốc… Phốc…”

Giữa tiếng ma sát bùm bùm của vòng xoáy ánh kiếm với không khí, năm tiếng vang nhỏ của chiêu “Kiếm Khí Hoành Không” như muối bỏ biển.

Chỉ trong một thoáng, việc gì đến cũng đã đến.

“Đùng… Đùng… Đùng… Ầm… Đùng… Ầm…”

Giữa đêm khuya thanh vắng, những tiếng động siêu to này chẳng khác gì âm thanh báo hiệu tận thế. Người dân xung quanh hoảng loạn thức giấc, rồi hô to gọi nhỏ và ba chân bốn cẳng chạy trốn. Như dòng nước lũ, họ chạy tứ tung, tứ tán không theo phương hướng nào để rời xa nơi này.

“Hộc… Hộc… Hộc…”

Từ Phong dùng thanh kiếm nâng lấy cả cơ thế và thở dốc không dứt. Hắn đã vắt kiệt sức cho đòn đánh vừa rồi.

Nỗi bất an lúc trước đã xảy ra. Thì ra cái cảm giác không đúng xuất phát từ sự yên ắng của huyện phủ này. Hắn “thăm hỏi” hơn chục cái huyện phủ, nhưng chỉ có quan tri huyện của cái huyện phủ này ngủ đúng giờ giấc, và ngủ như mọi người bình thường chứ chẳng như chục cái bọn trước đó: kẻ thì mở tiệc rượu, kẻ thì chìm trong nhục dục, kẻ thì ha hả đếm vàng… Giờ nghĩ lại mới biết thì ra nơi đây chỉ là một hồi âm mưu. Hắn không khỏi cảm khái khi nhận ra quá trễ.

Tuy thở dốc và tự trách nhưng ánh mắt của hắn không hề rời đi nơi phát sinh vụ nổ. Người sử dụng khí công rất khó giết chết, hắn quá rõ điều đó. Vì thế, nếu hắn lơ là một giây phút nào, có thể hắn sẽ phải trả giá bằng chính mạng sống của mình.

Đúng như dự đoán của hắn, không lâu sau, tiếng bước chân ở nơi đó vọng lại.

“Cộc… Cộc… Cộc…”

Đúng là đối thủ khó nhằn, âm thầm tính toán như vậy mà vẫn không thể giải quyết.

Hắn không biết vì sao tên đó thoát khỏi tính toán của hắn. Nhưng ít nhất, hắn biết “Cuồng Phong Chấn Địa” chắc chắn cắt nát bức tường khí công hộ thân của kẻ đó. Vậy nhưng sau đó tên đó làm thế nào thoát khỏi “Kiếm Khí Hoành Không”? Hắn không rõ. Là địch nhân khôn khéo hay là địch nhân quá mạnh? Hắn lại trầm tư.

Một đứa con gái khoảng mười bốn, mười lăm tuổi bước ra từ nơi đó: mái tóc đen mượt, gương mặt trái xoan, ánh mắt to tròn, làn da trắng nõn, lại phụ thêm bộ quần áo trắng như tuyết. Giữa đêm tối, trông nàng cứ như là một nữ thần băng giá.

“Di, là ngươi?” – Nhìn thấy hắn, cô thiếu nữ kinh ngạc hỏi.

“Là ngươi.” – Dĩ nhiên hắn cũng đã nhận ra cô gái.

Cô gái này chính là đứa bé đi cùng vị lão nhân hôm trước. Lúc trước hắn còn nghi ngờ giới tính của nó, giờ thì nghi ngờ thành sự thật rồi. Ngày hôm đó còn uống một trận với ông nội của nàng, giờ này lại đánh nhau sống chết thế này. Định mệnh sao?

Lại nghĩ nghĩ về trận đánh vừa rồi, hắn tự nhiên có chút xấu hổ không tên. Này thì bộ mặt quét rác được rồi. Thảm họa a… Tuổi thì sàn sàn như nhau, thế mà thực lực của hắn chẳng bằng nàng. Tư chất của hắn quá kém? Hay là hắn quá lười biếng?

Cô gái chẳng quan tâm đến khuôn mặt lúc trắng lúc xanh của hắn, nàng chế nhạo:

“Hôm đó ta đã thấy nghi nghi. Người có cái thái độ ngạo mạn cũng như ngu ngốc ấy thì là người tốt thế nào được?”
Bình Luận (0)
Comment