Thiên Tướng Tận Trung

Chương 5

(1) Huyện nha hay huyện đường: là nơi làm việc của tri huyện. (từ cũ)

(2) Nha lệ: người hầu hạ quan huyện. (từ cũ) => Ở truyện này chỉ lính tráng nha môn.

(3) Nha lại: người làm công việc văn thư cửa quan. (từ cũ)

_____________________________________________

Nơi này là một thung lũng, bất quá so với hình thể những ngọn núi lớn xung quanh thì nó liền nhỏ đi một chút. Để cho người ta chấn động chính là vô số hồ điệp màu sắc sặc sỡ không ngừng bay múa trên không trung, càng có vô số chim chóc bay lượn đầy trời.

Ở phía tây bắc, sóng lớn dâng trào, gầm thét lên từ trên đỉnh ngọn núi trút xuống. Cho dù đứng ở mấy dặm cũng có thể thấy mỗi lần dòng nước trút xuống, vô số hơi nước không ngừng bay lên tạo ra những bạch quang lóe sáng, và đôi khi ánh sáng chiếu tới, vô số hơi nước lại trở nên lấp lánh với đầy màu sắc mỹ lệ. Tất cả khiến người xem cảm nhận được một loại vẻ đẹp kinh tâm động phách.

Nước suối theo thế núi chảy ngược mà xuống, ở phía dưới hình thành một cái hồ lớn thiên nhiên, mặt hồ trong suốt xanh thẳm, giống như tuyệt đại mỹ nữ dang tay ôm một mặt kính trong vắt.

Mặt hồ bình tĩnh, nước xanh thấy đáy, trên mặt hồ là hình chiếu của những đám mây trắng trên không cùng cây tùng bách bốn phía, đem hồ - sơn – thiên - ảnh hòa hợp thành một thể óng ánh.

Nơi đây gợi ra một huyễn cảnh chân thật nhất.

Nhìn về những căn nhà và dòng người tấp nập nơi xa, Từ Phong lần theo con đường duy nhất trải dài những hàng cây, bước vào chốn đào nguyên này.

“Mai sơn trang.”

Hắn nhìn tấm bảng bằng gỗ treo ở ngoài đầu trấn thì thào.

“Hừm, cũng cần phải bổ sung dược thảo tu luyện rồi. Vậy sống ở đây một thời gian hẳn là không sai.”



Vài ngày trước, thôn dân cạnh Mai sơn trang chào đón một vị thợ săn trẻ tuổi. Ban đầu họ ngạc nhiên trước thành quả săn bắn của cậu bé, không ai không thán phục hết lời. Còn bây giờ, họ trở thành khách quen của hắn. Hôm nay cũng không ngoại lệ.

“Con hổ này ta đã muốn, ta ra giá năm mươi đồng tiền.” – Một vị trung niên đứng giữa đám đông mở lời.

Lập tức có một vị thương nhân ăn mặc sang trọng, bụng phệ, mắt híp chế nhạo:

“Hồ thúc, ngươi cũng quá keo kiệt rồi. Lúc nào cũng ra cái giá ấy thì ai mà bán chứ? Thôi thì ta trả ngươi một lượng bạc, ngươi lên núi săn một con hổ mang về xem.”

Đám đông ha ha cười. Người được gọi là Hồ thúc có chút xấu hổ, hắn đành tự biện hộ:

“A, biết thế nào được, hôm nay ta kẹt tiền, cả gia tài của ta chỉ có ngần đó thôi. Mà ta lại thích tấm da hổ còn nguyên vẹn như thế này.”

Nghe vậy, trong đám đông có người cười nói:

“Hồ thúc nói thật đấy, ngày nào hắn chẳng bỏ tiền mua son phấn cho mười hai vị tình nhân xinh đẹp. Tuổi thì đã ngũ tuần, lại mãi như vậy thì lấy đâu ra tiền chứ?”

Đám đông lại cất tiếng cười to. Nghe vậy, khuôn mặt vị trung niên bỗng có chút đỏ nhưng rất nhanh lại trở về bình thường, hắn xua tay:

“Thôi thôi, ta lại bỏ cuộc, đại gia ra giá đi, đừng để tiểu huynh đệ chờ thêm.”

Rất hiển nhiên, hắn không phải mới tham gia ra giá. Từ ngày đầu Từ Phong đến đây, lúc nào hắn cũng là người đầu tiên ra giá, và cái giá của hắn cũng chưa thay đổi. Đôi lúc Từ Phong tự hỏi có phải vị Hồ thúc này thật sự cần một tấm da hổ hay không.

Trong đám đông, vị thương nhân bụng phệ tiến tới xem xét con hổ. Một hồi sau, hắn khen:

“Chậc chậc, tay nghề của tiểu huynh đệ càng ngày càng cao thâm, nếu mang con hổ này đi lột da từ phần cổ thì chắc chắn sẽ được một tấm da hổ nguyên vẹn đấy. Thế này đi, ta ra giá một lượng hai mươi đồng tiền.”

“Tiền tiểu nhi, ngươi cũng học theo Hồ thúc rồi, quá hắc đi. Ta ra giá hai lượng bạc.”

“Mẹ kiếp, Kiều Tam, ngươi muốn gây sự phải không, ta ra giá hai lượng mười đồng tiền.”

“Hai lượng ba mươi đồng.”

“Hai lượng ba mươi hai đồng.”

“Hai lượng bốn mươi đồng.”

Đột nhiên một tiếng cười dài truyền lại:

“Ha ha… Hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài. Hai vị đừng nóng.”

Nghe giọng nói này, toàn bộ đám đông quay lại nhìn. Và khi thấy một đám người ăn mặc sang trọng đi tới, mà phía trước là một người đàn ông vạm vỡ với bộ râu quai nón, cộng thêm vết sẹo dài trên má phải thì họ tự động nhường ra một con đường cho nhóm người này.

“Tam đại đương gia Mai sơn trang sao lại tới nơi này?” – Một người nhỏ giọng hỏi đồng bạn bên cạnh.

“Có thể là vì tấm da hổ.” – Đồng bạn của hắn chưa tỉnh cơn mơ buộc miệng nói.

“Hừ, Mai sơn trang nếu cần da hổ thì họ tự đi săn rồi, cần gì phải tới đây.” – Tên kia thấp giọng.

“Ngươi nói cũng đúng.” – Tên đồng bạn gật đầu.

“Ngươi nhìn, đi sau hắn hình như là đại thiếu gia và nhị tiểu thư Mai sơn trang có phải không?” – Sau khi quan sát, tên kia lại hỏi.

“Ta làm sao biết được?” – Đồng bạn của hắn đáp.

“Ngươi ăn cứt lớn lên à? Không thấy quần áo chúng đang mặc sao? Trên cổ áo có thêu đóa hoa mai màu tím đấy.”

“Ngươi nói đúng.” – Tên đồng bạn gật đầu xác nhận.

Tên kia quay mặt đi, dùng tay bụm miệng, cố gắng nín cười.

Từ Phong cẩn thận nghe những lời đàm tiếu xung quanh. Vốn đang nhắm mắt đả tọa, hắn bỗng mở mắt, đứng dậy, bình tĩnh nói:

“Ta bán hàng theo phương thức công bằng cạnh tranh. Ai ra giá cao hơn thì người đó đạt được. Người tới nếu là khách nhân thì vui lòng trả giá, nếu đi ngang qua thì vui lòng rời đi, nếu chỉ xem náo nhiệt thì vui lòng yên lặng đứng xem.”

Mai Sơn hứng thú nhìn về Từ Phong vài lần. Sau đó chỉ nghe hắn nói:

“Ta là Mai Sơn, tam đại đương gia Mai sơn trang. Ta không đến mua hàng. Ta đến mời ngươi gia nhập Mai sơn trang. Nếu ngươi gia nhập Mai sơn trang, ngươi không chỉ được đáp ứng nhu cầu sinh hoạt hằng ngày, chúng ta còn có thể tận lực cung cấp dược thảo mà ngươi cần dùng tu luyện.”

Đám đông im lặng đứng nhìn. Nhiều người âm thầm ghen ghét. Tại năm trăm dặm xung quanh, ai mà không muốn vào Mai sơn trang? Không chỉ được học võ, học chữ miễn phí, mỗi tháng còn được phát tiền. Nhưng mà điều quan trọng nhất đó là khi trở thành người của Mai sơn trang thì gần như có thể ngẩng cao đầu mà đi ngang.

Ánh mắt chợt lóe, Từ Phong chầm chậm tiếp lời:

“Các ngươi theo dõi ta?”

“Ha ha… Huynh đệ, một người bỗng nhiên xuất hiện tại địa bàn của ngươi thì liệu ngươi có để ý hay không? Nhất là khi người đó có một thân võ nghệ, hắn càng có khả năng gây nên náo loạn?” – Mai Sơn đáp.

Từ Phong đối diện với ánh mắt của Mai Sơn, lạnh nhạt nói:

“Cảm ơn vì đã mời. Bất quá xin lỗi, ta không thể gia nhập Mai sơn trang. Các ngươi yên tâm, ta chỉ dừng lại ở đây một đoạn thời gian.”

Sau đó hắn nhìn về đám đông, thản nhiên nói:

“Được rồi. Mọi người tiếp tục, ai trả giá cao hơn thì ta bán cho người đó.”

Đối với thái độ của Từ Phong, Mai Sơn chỉ mỉm cười:

“Tiểu huynh đệ, khi nào ngươi suy nghĩ lại, ngươi có thể đến Mai sơn trang gặp ta. Không làm phiền mọi người, mọi người tiếp tục.”

“Ta ra giá năm mươi đồng tiền.” – Hồ thúc nhảy ra trả giá.

“Mẹ kiếp. Hồ thúc, lúc nãy ta ra giá hai lượng bốn mươi đồng rồi. Giờ ngươi lại nhảy ra làm gì thế?” – Tiền bụng phệ mắng.

“Ha hả… Xin lỗi, xin lỗi. Thói quen, thói quen mà thôi.” – Hồ thúc liên tục xua tay.

“Ta trả giá hai lượng năm…”

Kiều Tam đang trả giá thì bị cắt ngang bởi một giọng càn rỡ, hống hách vang lên từ đằng sau đám đông.

“Việc buôn bán ở nơi này chấm dứt. Toàn bộ dã thú nơi đây đã được sung vào công quỹ của huyện nha(1). Mọi người giải tán đi.”

Ở đằng đó, một đám nha lệ(2) đang tách đám đông tiến đến. Cầm đầu là một gã mặt rổ hếch hàm lên trời, vênh vênh váo váo nhìn về Từ Phong.

“Người đâu, mang đi.” – Hắn phất tay.



Mai Sơn nhướng mày, đằng sau hắn, vị đại thiếu gia Mai sơn trang nhỏ giọng nói:

“Tam thúc, việc này là thế nào? Chúng ta có nên giúp hắn không?”

“Ta cũng không rõ ràng, tạm thời bình tĩnh xem diễn biến.”

“Vâng, tiểu Thiên lĩnh giáo.”



Tám kẻ đứng sau tên mặt rổ vội vàng tiến tới. Chúng đang định khiêng mấy con dã thú đi thì Từ Phong bước tới ngăn cản, hắn nhìn tên cầm đầu, lạnh lùng nói:

“Các ngươi là nha lệ dưới trướng quan huyện lệnh? Dựa vào đâu mà muốn mang đi dã thú của ta?”

Người dân xung quanh khe khẽ thở dài, nhiều người ngán ngẩm lắc đầu. Với họ, cho dù đám nha lệ có ăn quỵt không trả tiền hay cố ý phá hoại, hoặc tệ hơn là mang hết hàng hóa, thực phẩm… của họ đi, họ cũng chỉ có thể mặc chúng muốn làm gì thì làm. Họ hoàn toàn không dám phản kháng, bởi vì ngươi càng phản kháng thì càng gặp phải phiền phức lớn hơn.

Khi bọn nha lệ tới, họ đã biết trước kết quả sẽ như thế này. Những việc tương tự nhiều như cơm bữa, chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Họ biết nhưng họ không dám nhắc nhở cho người trẻ tuổi, họ biết nhưng họ không thể can thiệp, họ chỉ có thể để mặc nó xảy ra. Tất cả bởi vì họ là những người dân thấp cổ bé họng, vốn dĩ thân mình đã khó bảo toàn, họ càng không muốn bị trả thù. Những kẻ có quyền lực trả thù thì chẳng ai có thể gánh vác, chẳng ai có thể trốn thoát, kết cục sẽ rất bi thảm.

Tên mặt rổ cười rộ lên:

“Đúng. Chúng ta là nha lệ cái huyện này. Còn lý do?”

Hắn liếc mắt nhìn toàn bộ cũng người đang đứng ở đây, sau đó không coi ai ra gì gầm thét:

“Lý do con mẹ nhà ngươi. Chúng ta là nha lệ, chúng ta có quyền. Những tên dân đen như các ngươi thì phải phục tùng quan chức. Lời nói của quan chức luôn đúng, không ai có thể chống đối. Ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì? Thả cái rắm con mẹ nhà ngươi. Thứ chó còn không lo cạp cứt mà dám bố láo với quan à?”

Mở một tràng mắng chửi, tên mặt rổ cảm thấy khoan khoái vô cùng.

Đúng vậy, hắn là nha lệ, mà lại còn là đội trưởng đội nha lệ ở cái huyện này. Cha hắn là nha lại(3) duy nhất ở đây, là một người quyền thế ngập trời, dưới một người trên vạn người. Vì thế, hắn được xem như là kẻ có quyền to thứ ba. Trừ lão già quan huyện sắp chết với cha hắn, hắn cần gì phải sợ ai.

Sinh ra ở một gia thế bậc nhất vùng này, được nuông chiều từ nhỏ cộng thêm cái quyền to thứ ba, công việc chính của hắn chính là hành hạ lũ dân đen mọi rợ tìm niềm vui, cùng với bóc lột tiền tài của bọn chúng để ăn chơi tiêu xài.

Giờ phút này, nhìn Từ Phong giống như một con bọ chó, hắn khịt mũi khinh thường.

“Hừ, sâu kiến mà thôi. Còn dám phản kháng, cứ chờ xem bố mày đem mày ra tiêu khiển như thế nào.” – Trong đầu hắn suy nghĩ như thế, và bộ não phẳng lì của hắn cũng đang chậm chạp suy tính trò chơi tiếp theo dành cho cái tên ngu ngốc trước mặt.
Bình Luận (0)
Comment