Đêm trăng thanh tĩnh
như thế này nếu chỉ một người ngắm thì sẽ có cảm giác rất tịch mịch
nhưng nếu là hai người thì khác hẳn, cái kiểu mình không cô độc, luôn có ý niệm sẽ có người chờ mình, đứng bên cạnh mình, đi theo mình quả thực
rất dễ khiến con người ta trở nên yếu ớt, đa sầu đa cảm hơn. Mà Hoa
Thiên Tuyết không phải là một ngoại lệ, nàng cảm thấy thích cảm giác
này, tuy việc thả lỏng tinh thần luôn là một điều gì đó rất xa xỉ đối
với nàng.
Gió khẽ thổi qua, Hoa Thiên Tuyết lại rót thêm rượu cho mình và Bạch Tử Họa, cứ như vậy rất tự nhiên, hoàn toàn không có cảm
giác câu nệ gượng ép gì.
Bạch Tử Họa đưa lên miệng nhấp một ngụm, cảm thấy rượu này có mùi vị rất quen, trầm ngâm hỏi: - Rượu này lấy đâu ra?
Hoa Thiên Tuyết giơ ly rượu lên trước mặt, cười rất vô tội: - Của vị sư đệ thân ái của ngươi. Thế nào, ngon không?
Của sư đệ hắn? Sênh Tiêu Mặc? Không phải nói sư đệ rất quý chỗ rượu của
mình ư, sao Hoa Thiên Tuyết lại có thể lấy được từ tay đệ ấy?
Như hiểu được nghi vấn của hắn, Hoa Thiên Tuyết càng cười tới rực rỡ: - Ta muốn thì lấy thôi, dù sao kho rượu của hắn cũng cất rất nhiều rượu quý, ta lấy vài bình cũng không có gì to tát cả.
Mĩ danh thì nói có
vẻ đơn giản nhưng muốn cái tên hồ ly keo kiệt kia móc ra một bình rượu
đã là không dễ rồi, nếu như không phải hắn keo kiệt như vậy thì nàng
cũng đâu phải dùng tới biện pháp đê tiện như thế với Tiêu Hồn Điện của
hắn. Cái này là do hắn tự chuốc lấy thôi, hoàn toàn không có liên quan
gì đến nàng a.
Hoa Thiên Tuyết rất cho là đúng nghĩ, mà khi đó,
Sênh Tiêu Mặc nhìn đám xác thối rác rưởi ở khắp nơi trong Tiêu Hồn Điện
mà căm phẫn không thôi. Chết tiệt Hoa Thiên Tuyết, ta đã đưa rượu cho
ngươi mà đám rác rưởi này vẫn còn là cái ý gì a?!!!!!
Bạch Tử Họa câm lặng, từ khi Hoa Thiên Tuyết đến Trường Lưu, Tham Lam Điện của sư
huynh và Tiêu Hồn Điện của sư đệ đúng thật là quá tội nghiệp rồi, cứ
tưởng chỉ mình sư huynh bị nàng ức hiếp mà không ngờ ngay cả sư đệ hồ ly của hắn cũng thoát không được ma trảo của nàng là cái lý gì? Cũng may
nàng chưa dám làm gì Tuyệt Tình Điện của hắn, nếu không Tuyệt Tình Điện
chắc chắn rất thảm rồi.
Sự thật chứng minh Bạch Tử Họa vui mừng
quá sớm rồi, Hoa Thiên Tuyết không động vào Tuyệt Tình Điện bởi vì không biết Tuyệt Tình Điện có cái gì quý, nhưng bây giờ nàng đã vào đây thì
chứng tỏ nơi đây sẽ không bình yên quá lâu được rồi.
Hai người cứ như vậy lại tiếp tục im lặng, không khí xung quanh dần trở nên có chút
kì lạ. Cuối cùng Hoa Thiên Tuyết triệt để bại trận trước cái mặt than
kia của Bạch Tử Họa, nàng đành phải tìm chủ đề để cả hai có thể nói
chuyện.
- Cái kia... Vì sao ngươi lại cho ta làm đại đồ đệ?
Bạch Tử Họa sửng sốt. Vì sao ư, chẳng lẽ nói cho nàng là hắn sợ nàng thua
trận mà buồn nên mới làm như vậy an ủi nàng? Khẳng định nếu hắn nói ra
chắc chắn sẽ bị nàng cười thối mũi. Vì vậy mà Bạch Tôn thượng nhà chúng
ta lại tim không đập mặt không đỏ nói dối: - Ngươi mạnh hơn nàng.
- Nàng là người thắng cuộc mà.
- Nhưng ngươi mạnh hơn nàng.
- Nhưng nàng là tỷ tỷ ta a...
- Ngươi mạnh hơn nàng. - Bạch Tử Họa vẫn rập khuôn nói.
-... - Hoa Thiên Tuyết hoàn toàn câm lặng. Cái tên này có thể hay không nói lý do khác a.
-...Mặc dù không biết vì sao lúc đó ngươi rơi xuống nhưng tính ra
ngươi mới là người thắng cuộc, ta chỉ làm theo cảm tính của bản thân. -
Bạch Tử Họa nghĩ nghĩ giải thích, xem ra là có lý đi.
Hoa Thiên
Tuyết nghe tới đoạn này thì cười như không cười nói: - Kết quả vẫn là
nàng thắng. Ngươi làm như vậy không sợ bị mọi người chỉ trích sao?
- Họ chỉ trích là việc của họ, ta nhận đồ đệ là việc của ta. Vả lại
danh tiếng của ngươi trong tiên giới khá được, họ nhất định không dám có ý kiến.
Hoa Thiên Tuyết lại mỉm cười, uống cạn ly rượu, ánh mắt có chút xa xăm.
Danh tiếng khá được thì sao? Cái đó càng khiến Cốt Đầu và nàng có xích mích
với nhau mà thôi. Làm gì có cái kiểu muội muội thì nổi như cồn mà tỷ tỷ
thì chỉ được xem là cái bóng của muội muội mình chứ...
Bạch Tử Họa nhìn nàng, mím môi: - Ngươi có chuyện gì không vui?
- Ta? Ta có cái gì mà không vui? - Hoa Thiên Tuyết nhìn hắn mỉm cười.
Bạch Tử Họa lại càng mím chặt môi, buông ly rượu xuống, nhún một cái liền đáp xuống đất: - Ta về đây, nhớ nghỉ ngơi sớm.
Hoa Thiên Tuyết gật đầu nhìn bóng trắng đi xa dần, khi định tự rót thêm cho mình một ly thì từ xa xa lại vọng tới một giọng nói thanh lãnh ' Không
muốn cười thì đừng có cười, nhìn rất khó coi. '
Hoa Thiên Tuyết
khựng lại, sau đó lại mỉm cười nhìn về phía bóng trắng kia, nhìn nụ cười có chút gượng ép, cuối cùng lại nâng môi xuống, nụ cười khổ cứ vậy hiện ra, nhìn qua có chút bi ai, có chút nhẹ nhõm lại xen lẫn một tia bất
đắc dĩ.
Ta cũng đâu muốn a, chỉ là cười nhiều quá nên quên mất nụ cười của mình rồi...
Tiểu Bạch thối nhà ngươi cứ cái mặt than đó mà an ủi ta, cái cảm giác này rất kì dị có được hay không?
Nhưng Hoa Thiên Tuyết lại không nhận ra trong mắt nàng lúc này lại chứa một tia cảm tình khó có thể bắt được.
Ở góc khuất, một đôi con ngươi nhìn nàng chăm chú, sau đó giọng nói có vẻ trẻ con lầm bầm: - Minh Thần, Phượng Hoàng tộc trưởng xuất hiện rồi?
Thời gian xem ra không còn nhiều nữa rồi.