Thiên Tuyết Truyền Kỳ

Chương 6

Hoa Thiên Tuyết rất nhanh đã phi thân đến trước ngưỡng cửa đại điện, khi đến đã nghe thấy tiếng rống giận của Thế Tôn Ma Nghiêm, trong giọng chứa đầy uy áp.

- Ngươi muốn làm phản phải không?

Hoa Thiên Tuyết che dấu sự bất mãn, chỉ hơi nhíu mày, cố gắng chỉnh lại cảm xúc, sau khi thấy không còn gì khác mới bứơc vào, bứơc chân trầm ổn, tựa như không xem uy áp của Ma Nghiêm vào mắt. Nàng liếc nhìn lên Tam Tôn, Bạch Tử Họa vẫn một thân bạch y không nhiễm hồng trần ngồi ở giữa, bên tay phải là một nam tử tà mị, mái tóc màu trắng chỉ vấn lên một kiểu đơn giản nhưng lại vô tình lộ ra một khí chất câu nhân, đôi mắt đào hoa chứa ý cười nhìn Hoa Thiên Tuyết vừa vào, trên tay là một cây phất trần nhẹ nhàng phẩy, khóe môi cong lên nụ cười xem kịch, đây có lẽ là Nho Tôn Sênh Tiêu Mặc.

Hồ ly!!

Hoa Thiên Tuyết trong đầu hiện lên hai chữ. Đây 100% chính là loại người phúc hắc ẩn mình.

Hoa Thiên Tuyết lại không dấu vết đánh giá nam tử mặc đồ đen ngồi bên tay trái Bạch Tử Họa, nam tử này trên ngừơi tỏa ra một loại khí chất thành thục, trên khuôn mặt nghiêm nghị là một vết sẹo dài khiến nam tử này trông khá dữ tợn. Vị này khẳng định chính là Thế Tôn Ma Nghiêm đi.

Hoa Thiên Tuyết đánh giá xong liền chắp hai tay, hơi cong người xem như chào hỏi, giọng không mặn không nhạt, không kiêu ngạo không siểm nịnh vang lên trong đại điện:- Đệ tử Hoa Thiên Tuyết bái kiến Tam Tôn.

- Ngươi là kẻ nào mà dám xông vào điện nghị sự?

Ma Nghiêm cau có nhìn Hoa Thiên Tuyết, giọng chứa sự bất mãn không hề che đậy.

Từ khi Hoa Thiên Tuyết bước vào điện nghị sự, Bạch Tử Họa khẽ nhíu mày. A đầu này sao lại đến đây? Nhưng sau khi nhìn thấy Hoa Thiên Cốt đang tái mặt quỳ bên cạnh thì liền hiểu rõ. Xem ra a đầu này là vì nàng mới đến.

Sênh Tiêu Mặc nửa nằm nửa ngồi ở trên nhuyễn tháp phe phẩy quạt, hứng thú nhìn Hoa Thiên Tuyết, trên mặt là một bộ biểu tình xem kịch.

Hoa Thiên Tuyết thản nhiên đi đến bên Hoa Thiên Cốt, nâng vị tỷ tỷ song sinh của mình đứng dậy, cẩn thận lau đi mồ hôi lạnh úa ra trên trán nàng. Ma Nghiêm mặt đen kịt, vết sẹo trên mặt giật giật.

- Sao ngươi không trả lời?- Ma Nghiêm bất mãn hỏi.

Hoa Thiên Tuyết nhìn Hoa Thiên Cốt đã khá ổn định mới quay sang nhìn Ma Nghiêm, giọng không nóng không lạnh hỏi lại:- Sao đệ tử phải trả lời?- Lời nói kinh thiên động địa phát ra từ trong miệng nàng tựa như chỉ là đang nói về việc hôm nay ăn gì.

- Ngươi...- Ma Nghiêm có chút không nói nổi nhìn Hoa Thiên Tuyết.

- Xin hỏi Thế Tôn vì sao lại to tiếng với tỷ tỷ ta? -Hoa Thiên Tuyết lại lên tiếng, trong lời nói ẩn ẩn chút bất mãn.

Ma Nghiêm thấy nàng cho mình một bậc thang ( Lãnh: Có sao?), cũng không nhắc đến việc nàng bất kính với mình nữa, tuy nhiên trong lòng vẫn là ghi nhớ món giận này.

- Nàng ta biết bí mật của Thượng cổ thần khí, ngươi chính là người đang giữ Lục giới toàn thư?

Hoa Thiên Tuyết môi mím lại:- Chính là đồ đệ, Thế Tôn hỏi Lục giới toàn thư đây là muốn đồ đệ giao ra sao?- Xem ra lúc nãy Khinh Thủy là tuân lệnh Thế tôn cố ý gọi nàng đến đây.

Ma Nghiêm thấy nàng nói trắng ra thì cũng rất thẳng thắn nói:- Đúng vậy, Lục giới toàn thư ở trong tay ngươi rất không an toàn, ta muốn ngươi tự nguyện giao ra.

- Lục giới toàn thư tuy có ghi chép về chuyện của Lục giới nhưng cũng chứa đựng những bí mật của phái Mao Sơn, Thế Tôn nói giao ra có hơi không đúng. Tuy ta không phải loại người chính trực gì nhưng dù sao cũng đã nhận ủy thác của Thanh Hư đạo trưởng, vậy nên việc giao ra toàn bộ Lục giới toàn thư là không thể.

- Vậy có nghĩa là ngươi không muốn giao ra?- Ma Nghiêm có chút tức giận trừng Hoa Thiên Tuyết. Nói từ nãy giờ nha đầu này là vẫn không giao ra đi?

Hoa Thiên Tuyết khóe môi cong cong:- Đệ tử chỉ nói là không thể giao ra toàn bộ.

Ma Nghiêm giờ mới phát hiện mình là bị nha đầu này đùa giỡn, khuôn mặt nghiêm nghị đỏ lên vì giận, nhịn không nổi quát:- Vậy còn không giao ra?

Sênh tiêu Mặc rất không lương tâm cừơi lớn, nhưng lại bị Ma Nghiêm trừng cho nên đành phải nín cười, khuôn mặt vì nín cười mà đỏ cả lên, trông cực kì câu nhân.

Bạch Tử Họa khóe môi cong nhẹ, ánh mắt nhuộm chút ý cười.

Hoa Thiên Tuyết mỉm cườii, vung tay lên, Lục giớii toàn thư đã ở trong tay. Nàng lại phất tay một cái, Lục giới toàn thư liền bị chia nửa, một nửa là nói về chuyện Lục giới, còn nửa kia đương nhiên là chuyện về phái Mao Sơn.

Ma Nghiêm nhận lấy nửa kia từ Hoa Thiên Tuyết, ánh mắt nhìn nàng có chút rối rắm. Tuy mới gặp nhau lần đầu tiên nhưng lại có thể nhìn ra nàng là một người không dễ khuất phục, đến ngay cả uy áp của hắn cũng không khiến nàng nhân nhượng nửa phần, nhưng sao khi hắn nói muốn nàng giao ra Lục giới toàn thư, nàng lại có thể giao ra đơn giản như vậy, là nàng không quan tâm đến hay là ngay từ đầu nàng đã không hề để tâm? Thật là một người khiến người khác cảm thấy mâu thuẫn.

Đúng như Ma Nghiêm nghĩ, Hoa Thiên Tuyết ngay từ khi bị Thanh Hư đạo trửơng giao cho Lục giới toàn thư thì chỉ cảm thấy cầm cũng được mà không cầm cũng chả sao, dù sao nàng cũng đã biết trước mọi việc, vì vậy mà quyển Lục giới toàn thư này nàng biết dù sao cũng phải giao ra thì giao ra sớm hay muộn, giao cho ai cũng giống nhau cả thôi.

Hoa Thiên Tuyết là một người vô cùng tùy ý, nàng cúi đầu như một cái lễ rồi kéo tỷ tỷ mình là Hoa Thiên Cốt ra khỏi điện.

*

*

*

Bầu trời Trường Lưu vô cùng xanh, hôm nay lại càng xanh hơn, trong hơn và đẹp hơn. Gió mang theo hương hoa cứ từng đợt từng đợt ùa về khiến cho lòng ngừơi thoải mái.

Hoa Thiên Tuyết nhàn nhã nằm ở trên cao quan sát Hoa Thiên Cốt học tập. Nhưng phàm là người quen thân với Hoa Thiên Tuyết thì rất dễ dàng để nhận ra nụ cười hôm nay của Hoa Thiên Tuyết vô cùng mất tự nhiên, thậm chí quan sát kĩ có thể thấy được hàn ý trong mắt nàng.

Vì sao ư?

Đơn giản là do sáng nay lúc nàng rời giường, theo thường lệ thì Nghê Mạn Thiên đã đến Hợi điện rồi. Hoa Thiên Tuyết rất nhàn nhã rửa mặt rời phòng, sau đó cực kì giật mình khi thấy khuôn mặt băng sơn ngàn năm của Bạch Tử Họa Bạch tôn thượng đang lầm lẫm chắn trước cửa phòng nàng. Đùa à, mới sáng ra hắn đem khuôn mặt lạnh băng đó đến tìm nàng làm cái gì? Không sợ dọa chết trái tim bé bỏng của nàng sao?

Chỉnh chu lại cảm xúc, Hoa Thiên Tuyết rất vô tội hỏi:- Tôn thượng đại giá quang lâm không biết có gì chỉ giáo?

Bạch Tử Họa lạnh lùng nhìn Hoa Thiên Tuyết một hồi, sau đó mới cất cái giọng trong trẻo như ngọc mà lạnh nhạt như nứớc lã kèm theo chút lạnh lùng như tuyết mùa đông:- Linh chi ngàn năm của sư huynh ta,là ngươi làm?

Hoa Thiên Tuyết ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng đã đem Ma Nghiêm ra mắng hàng nghìn lần. Mịa, tên mặt sẹo này, rõ ràng là hắn ăn hiếp Cốt Đầu nhà nàng,nàng cùng lắm cũng chỉ đem vài cái củ linh chi của hắn đi làm đồ ăn cho Dường Bảo, không ngờ hắn lại không biết xấu hổ đi báo lại cho Bạch Tử Họa, đồ trẻ trâu!!!

Ma Nghiêm: Ắt xìi!!!!!!! Là kẻ nào dám mắng bổn tôn??

- Sao không trả lời?

- Khụ,Tôn thượng không biết nghe từ đâu vậy,ta sao lại biết được linh chi của Thế tôn Ma Nghiêm là bị cái gì?

-.....- Bạch Tử Họa nhìn Hoa Thiên Tuyết, thực ra hắn cũng sẽ không vì mấy củ linh chi kia của sư huynh mà gây chuyện, chỉ là bất giác có chút muốn gặp nàng thôi, mặc dù hán thừa sức dùng kính để quan sát nàng, nhưng.....

- Tôn thượng?

- Không có gì, nếu ngươi không biết thì thôi.- Bạch Tử Họa đã nhìn thấy nàng, mục đích đã đặt được, không nhiều lời rời đi.

Hoa Thiên Tuyết: Đây là đang muốn trêu chọc nàng hay
Bình Luận (0)
Comment