Thiên Vạn Hận - Bạch Kình Mộng

Chương 6

Vào ngày hắn được phong Hầu, trời quang mây tạnh. Ta dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài, đúng lúc thấy hắn cưỡi bạch mã, thân khoác y phục đen đi ngang qua Phường Vô Ưu, những chiếc lông vũ vàng kim trên trường bào rực rỡ dưới ánh nắng chói chang.

Hắn ngoảnh lại nhìn, nhưng không phải nhìn ta.

Có lẽ hắn chẳng bao giờ nhìn về bất cứ nơi nào.

Một người như hắn, sinh ra vốn chẳng dính bụi trần, tay áo chẳng vương máu, đã quen với việc đứng trên cao, cũng đã quen với việc đơn độc. Việc g.i.ế.c c.h.ế.t một người như ta còn dễ hơn cả bóp c.h.ế.t một con kiến, hắn làm sao có thể để ai vào trong lòng?

Ta nhìn hắn, thân thể chợt trở nên lạnh lẽo, từng cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Đúng lúc ấy, cửa phòng bị gõ nhẹ.

“Hương nhi," Yên Liễu gọi ta, "lại đây ăn chút gì đi."

Ta mở cửa, thấy nàng mỉm cười nhìn ta, trên tay cầm một bát chè đậu đỏ ướp lạnh.

"Thấy dạo này ngươi ăn uống không tốt, ta bảo Tiểu Tước làm cho ngươi món chè đậu đỏ mà ngươi thích, không mau cảm ơn ta đi?"

Ta nhìn bát chè trước mặt, cổ họng đột nhiên nghẹn lại.

Đậu được xay nhuyễn, tạo thành một bát chè sẫm màu, giống như m.á.u đêm đó đã văng trên y phục của ta.

Ta vội chạy sang một bên, bắt đầu nôn khan dữ dội.

Yên Liễu hoảng hốt đặt bát chè xuống.

"Ngươi làm sao vậy... từ sau khi trở về từ Kính Hồ đã không ổn rồi. Thế tử không đối xử tốt với ngươi sao?"

"Tốt chứ." Ta dần dần bình tĩnh lại, "Tốt lắm."

Yên Liễu ngơ ngác nhìn ta, dường như có chút do dự.

"...Ngươi có vẻ thay đổi."

Ta mỉm cười, cầm lấy bát chè trên bàn, uống một hơi cạn sạch.

"Thay đổi chỗ nào?"

Yên Liễu không thể nói rõ. Nàng nắm lấy tay ta, nhíu mày hỏi: "Bên ngoài đều nói... Thế tử rất thích ngươi. Ngươi nghĩ sao?"

Ta lặng lẽ nhìn nàng: "Câu này của tỷ thật kỳ lạ. Làm nghề này, chẳng qua chỉ là từ chiếc lồng này chuyển sang chiếc lồng khác, ta nghĩ thế nào có gì quan trọng?"

Bên ngoài, nắng gay gắt như lửa, nghĩ rằng tối nay sẽ có ánh trăng rất trong.

Nhưng ánh nắng chưa từng thuộc về ta, ánh trăng cũng chưa từng thuộc về ta, những gì rơi xuống người ta chỉ là mây mờ và mưa lạnh.

Ta cũng từng muốn lao đến mặt trăng mà không màng gì cả.

Thật ngây thơ biết bao, làm sao có thể có trăng trong cơn mưa?

Ta đặt bát xuống, chiếc muỗng va vào bát tạo nên tiếng kêu trong trẻo.

"Ta có chút mệt, tỷ để ta ngủ thêm một lát nhé."

Có lẽ vì cuối cùng cũng đã nghĩ thông suốt, nên giấc ngủ này của ta đặc biệt sâu.

Ta mơ thấy Hứa Ninh Chu.

Thực ra đã lâu rồi ta không mơ thấy hắn.

Lần cuối ta mơ thấy hắn là một năm trước, vào cái ngày mà lần đầu tiên ta nhảy múa trên mặt trống khiến mọi người kinh ngạc, danh tiếng lan rộng. Các bậc phú hào tụ tập đông đúc, có một thương gia nhét ngân phiếu vào n.g.ự.c ta, cùng với người hầu ép ta uống rượu đến say mèm. Ta say đến mức nhìn ai cũng gọi là Hứa Ninh Chu.

Sau đó... sau đó thì ta không nhớ rõ nữa.

Ta chỉ nhớ mình bị nắm chặt đến đau đớn, tức giận mà đập vỡ chén, đe dọa tất cả những kẻ muốn đến gần ta.

Rồi sau đó, ta chìm vào giấc ngủ, và Hứa Ninh Chu xuất hiện trong mơ. Ta lao vào ôm chầm lấy hắn, mùi hương trên người hắn vẫn thơm ngát như trước, hương xà phòng quen thuộc làm lòng người an yên.

Ta ôm chặt lấy hắn, nắm chặt lấy hắn, không buông tay, nài nỉ hắn ở lại bên ta.

Trong mơ, Hứa Ninh Chu có chút không vui, ta vừa khóc vừa quấy, cuối cùng phải hôn hắn vài cái mới ép buộc được hắn ngã vào trong lòng mình.

Nhưng đó chỉ là một giấc mơ, sáng hôm sau tỉnh dậy, ngoài cảnh tượng hỗn độn khắp nơi thì chẳng còn gì nữa.

Giấc mơ lần này còn chân thực hơn lần trước.

Hứa Ninh Chu mỉm cười với ta, đôi mắt cong cong, dịu dàng như làn gió xuân. Ta uất ức tựa vào n.g.ự.c hắn, ngẩng đầu lên hỏi điều mà ta luôn muốn hỏi.

"Huynh có thích ta không?"

"Thích."

"Thích lắm không?"

"Rất thích."

Ta vui mừng, nắm lấy tay áo hắn: "Vậy khi nào huynh đến đón ta?"

Nhưng hắn không trả lời nữa.

Ta lo lắng, cố chấp hỏi tiếp: "Chu ca ca, khi nào huynh đến đón ta?"

Khi ta tỉnh dậy, trời đã hoàn toàn tối.

Trong phòng, ngọn đèn ở góc phòng đang cháy sáng, ngoài cửa sổ, ánh trăng tròn sáng như đĩa bạc, lấp lánh mê người.

Giang Nghiệt cầm chiếc quạt ngồi bên mép giường, bên cạnh hắn là một chén trà đã uống cạn. Thấy ta mở mắt, hắn thản nhiên đưa tay phải ra chạm nhẹ lên mặt ta.

"Tỉnh rồi sao?"

Hương xà phòng thoang thoảng từng đợt như ánh trăng làm người ta không thể trốn tránh, ta chợt thấy mũi mình cay cay, không biết lấy đâu ra sức lực, cứ thế lao tới ôm chầm lấy hắn.
Bình Luận (0)
Comment