Thiên Vị Có Một Không Hai

Chương 12

Edit: Khang Vy

Beta: Peachh

Mọi người nghe cô nói vậy thì vui mừng. Hiện giờ tuy rằng thế cục không phải hoàn toàn có lợi, nhưng ít ra sẽ không bị người ta mắng chửi tới chết.

"Lâm tổng, chúng ta lập tức đi sửa sang lại tài liệu, chuẩn bị quan hệ công chúng."

Sau khi đối phương rời khỏi, trong văn phòng chỉ còn lại có Lâm Chiêu và Dịch Nhiễm. Tuy rằng lần này sai ở chỗ cô, nhưng Dịch Nhiễm cũng hiểu rõ mình đã mang tới cho Lâm Chiêu phiền toái không nhỏ.

Có lẽ Cố Tắc Yến vẫn còn khả năng cắn ngược lại.

Có lẽ, Phàn Mậu sẽ liều chết phủ nhận.

Cô suy nghĩ một hồi lâu, đang định mở miệng, Lâm Chiêu đã nói trước.

"Chứng cứ kia, quyết định là phải công bố?"

Dịch Nhiễm sửng sốt một hồi, suy nghĩ cẩn thận trước sau. Tựa như Cố Tắc Yến nói vậy, nếu như không công bố, sẽ không có ai biết thân phận của cô, qua một khoảng thời gian nữa sẽ có thể bắt đầu lại lần nữa.


Một khi công bố, thứ nghênh đón cô có thể là những lời mắng chửi thậm tệ, có khả năng còn khiến thanh danh cô trở nên hỗn độn.

Chỉ là, cô không muốn cứ vậy, trốn tránh ở phía sau, trơ mắt nhìn tác phẩm của mình bị lấy trộm. Cách làm của Cố Tắc Yến lần này thực sự đã khiến cô quá ghê tởm rồi.

Dịch Nhiễm nắm chặt tay, ánh mắt kiên định.

"Phải công bố, chuyện này không thể cho qua như vậy được."

Lâm Chiêu nhìn cô chăm chú, một lúc sau mới nhìn qua chỗ khác.

"Vậy chuẩn bị sẵn sàng, tới lúc đó sẽ mở họp báo, làm sáng tỏ trước mặt mọi người."

"Được."

Trước khi ra khỏi văn phòng, Dịch Nhiễm lại nhớ tới điều gì đó, cô đưa lưng về phía Lâm Chiêu, nhẹ nhàng lên tiếng, "Nếu đến lúc đó vấn đề xã giao gặp khó khăn, hãy thay em đi."

Cô nói xong lập tức đẩy cửa đi ra ngoài. Sau khi trở lại phòng vẽ tranh, Thẩm Nghệ Trúc lo lắng hỏi cô mọi chuyện ra sao rồi. Dịch Nhiễm cười trừ một cái, an ủi nói với cô ấy sẽ không có chuyện gì cả, nói phòng làm việc rất chuyên nghiệp, tất cả mọi chuyện đều sẽ tốt cả thôi.


Thẩm Nghệ Trúc cũng trấn an cô hai câu. Bởi vì trong lòng nhiều chuyện nên hôm nay cũng tan làm sớm. Cô tới siêu thị mua chút thức ăn nhanh rồi đi về nhà.

Chuyện trước mắt phải đối mặt có rất nhiều, thật ra cô là người có năng lực chịu đựng rất kém, hồi còn nhỏ, chỉ cần bị người bắt nạt là sẽ chạy trốn trong ngực ba.

Bây giờ, phải tự mình vượt qua tất cả. Dịch Nhiễm nghĩ, cô muốn lưu lại một ấn tượng cho Cố Tắc Yến, có lẽ là tính tình tốt, có thể xử lý được tất cả mọi chuyện.

Hẳn là anh ta cảm thấy, cô sẽ chùn bước rút lui.

Nhưng mà, dựa vào cái gì chứ?

Cố Tắc Yến lại gọi cho cô thêm vài cuộc điện thoại nữa, Dịch Nhiễm đều không nghe máy. Sau đó cô cảm thấy phiền phức, trực tiếp kéo số điện thoại của anh ta vào danh sách đen.

Buổi tối, trời đột nhiên mưa to, Dịch Nhiễm vội vàng đi đóng cửa sổ, bên ngoài tiểu khu có một chiếc xe hơi màu đen đang dừng lại, Dịch Nhiễm nhìn thấy, đó là một chiếc Bentley.


Cô cảm thấy buồn bực, người ở tiểu khu này phần lớn là tầng lớp làm công ăn lương, sao lại có ô tô dừng ở cửa được chứ. Nhưng mà cô cũng không nghi hoặc lâu lắm, rất nhanh, đèn xe sáng lên, sau đó chiếc xe cũng biến mất trong màn đêm.

Dịch Nhiễm cũng không nghĩ nhiều, kéo rèm rồi đi vào trong. Đuôi mắt Lâm Chiêu liếc về toà nhà kia một cái, xuyên qua tấm cửa kính, bây giờ cũng chỉ có thể nhìn thấy một bức màn màu đỏ thẫm. Anh cũng không dừng lại, đánh tay lái chuyển hướng sang phía thành đông.

Lúc này, điện thoại anh vang lên, là mẹ anh gọi tới, Lâm Chiêu nhấc máy.

"Lâm Chiêu, hôm nay con làm sao thế? Không phải mẹ đã bảo con tối nay về sớm một chút rồi sao?"

"Có việc ạ."

"Đừng lấy chuyện này ra làm cái cớ nữa, ba con còn có thể bớt chút thời gian về ăn cơm với mẹ mà con lại không thể à?"
Lâm Chiêu nhìn con đường phía trước, khuôn mặt bình tĩnh không có chút cảm xúc khác biệt nào.

"Bây giờ con về."

Lúc về tới nhà đã hơn 8 giờ tối, Khương Ý chậm chạp chạy tới bên cạnh anh, ghé vào tai anh mật báo.

"Dì rất tức giận đấy, anh cẩn thận một chút."

Sau khi Lâm Chiêu vào trong đã nhìn thấy mẹ tức giận ngồi trên sofa, ba anh đang ở bên cạnh kiên nhẫn dỗ dành.

Ôn Diên vừa thấy Lâm Chiêu, lửa giận lại càng tăng lên, lải nhải quở trách, "Đã nói với con là hôm nay dì Trần và Tiểu Duyệt tới rồi, bảo con về sớm một chút, mà con lại làm cái gì thế, trực tiếp cho người ta leo cây."

"Có việc."

"Con đừng lừa gạt mẹ, đừng cho là mẹ không biết con đang nghĩ cái gì."

Lâm Bồi Tùng lôi kéo vợ mình, ý bảo bà bình tĩnh. Bầu không khí nhà bọn họ vẫn tốt, tuy rằng hồi Lâm Chiêu còn nhỏ ông đã đặt ra yêu cầu rất cao, nhưng cũng không hạn chế con trai bất cứ chuyện gì. Con trai thích cái gì, ông đều tôn trọng quyết định của nó.
Ôn Diên cũng vậy, mấy năm nay Lâm Chiêu độc thân, cũng không tính tới chuyện yêu đương kết hôn, bà cũng không thúc giục, ngày nào cũng cắm hoa nghe nhạc, ngày qua ngày vô cùng thích ý.

Nhưng gần đây, bà có chút bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, lo âu không thôi.

"Lâm Chiêu, con gặp Dịch Nhiễm rồi đúng không? Con bé đang làm ở phòng làm việc của con đúng không?"

Lâm Chiêu cũng không kiêng dè mà nói thẳng, "Đúng vậy."

Ôn Diên nhắm mắt, sau khi điều chỉnh cảm xúc thì nói tiếp, "Con có ý gì? Con định làm cái gì?"

"Chỉ là công việc thôi."

"Cái đồ thối tha nhà con!"

Gia thế Ôn Diên rất tốt, ba mẹ đều là danh gia vọng tộc của Nam Thành, từ nhỏ đã tiếp thu nền giáo dục tốt nhất.

Trong nhận thức của Khương Ý, người dì này vẫn luôn vô cùng đáng yêu, có sở thích những đồ mới lạ giống như những người trẻ tuổi, nói chuyện nhỏ nhẹ, lúc cười rộ lên thì đôi mắt cong cong mang theo dáng vẻ của con gái miền sông nước Giang Nam.
Nhưng bây giờ lại mở mồm nói những câu thô bạo như thế, xem ra là tức giận không hề nhẹ.

Khương Ý cũng không dám ở lại lâu, rón ra rón rén trốn về phòng mình.

Ôn Diên chỉ tay về phía Lâm Chiêu, sau khi run rẩy hai cái thì hận rèn sắt không thành thép mà buông xuống.

"Chuyện trên mạng, mẹ và ba con biết cả rồi. Dịch Nhiễm con bé, thật sự đạo nhái tác phẩm người khác sao?"

"Không phải, là người khác lấy trộm tác phẩm của em ấy. Bọn con đang sắp xếp chứng cứ."

Hô hấp của Ôn Diên cứng lại, cụp mắt gật đầu. Tính cách con trai bà bà biết, nó sẽ không nói dối những chuyện này. Hơn nữa Dịch Nhiễm cũng là đứa trẻ bà nhìn nó lớn lên từ nhỏ, tuy rằng trước kia được ba thương yêu chiều chuộng trong lòng bàn tay, nhưng nhân phẩm không có vấn đề gì cả.

"Nếu là như vậy, con xử lý nghiêm túc một chút. Bác Dịch của con không yên lòng về Dịch Nhiễm nhất, ai bắt nạt con bé, chúng ta cũng không thể ngồi yên mà nhìn được."
Ôn Diên dừng một chút, lại nhìn anh lần nữa, biểu tình ngưng trọng.

"Nhưng cũng chỉ có như vậy, Lâm Chiêu, con đừng động tâm tư khác. Gần đây mẹ đã liên hệ với mấy người chị em rồi, con cũng chuẩn bị đi xem mắt đi."

Biểu tình của Lâm Chiêu không hề thay đổi, bình tĩnh giống như không nghe thấy cái gì.

Ôn Diên khó thở, hỏi một câu, "Con đã nghe rõ chưa?"

Lâm Bồi Tùng vội vàng kéo bà đi, "Bà làm cái gì vậy? Có chuyện gì cứ từ từ mà nói."

"Sao tôi lại không biết được chứ? Nó từ nhỏ, chuyện gì cũng khiến chúng ta yên tâm, nhưng đối với Dịch Nhiễm, căn bản chính là..."

"Quỷ mê hoặc tâm hồn." Ôn Diên thở dài, lúc trước bởi vì chuyện của Dịch Nhiễm mà Lâm Chiêu suy sụp tinh thần tận ba tháng trời mới ổn định trở lại. Ba tháng kia, con trai bà giống như không muốn sống nữa vậy, một lòng đặt trên công việc, ngủ cũng rất ít, hoàn toàn ỷ lại vào cà phê. Khi đó bà sợ hãi cả ngày lẫn đêm rơi nước mắt, chỉ sợ một ngày nào đó con trai không còn nữa.
Cũng may, cuối cùng Lâm Chiêu cũng chậm rãi bước được ra ngoài.

Bây giờ tất thảy yên bình, bà thật sự rất sợ, sợ con trai sẽ giẫm lên vết xe đổ đó.

Lâm Bồi Tùng vỗ bả vai bà, nhẹ nhàng trấn an. Dựa vào trong ngực chồng, cảm xúc của Ôn Diên dần dần bình tĩnh, nhẫn nại nói với Lâm Chiêu, "Mẹ không phải là người lạc hậu, không có quan niệm về dòng dõi xuất thân. Chỉ cần người kia thật sự yêu con, đối tốt với con, mẹ đều thích."

Lâm Chiêu cũng không nói tiếp, trầm mặc đối diện với Ôn Diên. Thời gian trôi qua từng phút từng giây, ánh mắt anh bình tĩnh không chút gợn sóng, có ánh sáng không thể xía vào.

Ôn Diên nhìn con trai, chỉ cảm thấy vô lực. Đây là thói quen từ nhỏ của nó, khi gặp được chuyện mình không thích, nó sẽ không nói một lời như vậy, duy trì sự trầm mặc.
Im lặng lại kiên định chống đối người khác.

Bà thở dài một hơi, sau đó nói với chồng mình, "Đôi khi thật sự hi vọng thằng nhóc này là người bạc tình bạc nghĩa, nếu vậy cũng đã khiến tôi yên tâm hơn rồi."

Lâm Bồi Tùng biết bà đã bớt giận, cứ thế đỡ bà về phòng. Trước khi đi còn dùng khẩu hình nói với Lâm Chiêu, bảo anh tự mình xử lý chuyện của mình.

Lâm Chiêu lấy lại tinh thần, trở lại phòng rồi mở điện thoại ra xem.

Phòng làm việc Sang Duy có một nhóm wechat riêng, dùng để chia sẻ chuyện công việc ngày thường. Lúc tạo nhóm, Trần Lực cũng thêm anh vào đó. Ngay từ ban đầu, bởi vì có anh trong đó nên mọi người ai cũng câu nệ, không dám nhắn câu nào. Sau này mọi người phát hiện, Boss chỉ xuất hiện lúc phát bao lì xì nên cũng không còn áp lực gì nữa.

Số lần Lâm Chiêu mở nhóm chat không nhiều lắm, hai ngày nay anh lại vào rất thường xuyên, bởi vì hai ngày trước phòng làm việc tổ chức gặp mặt nhân viên, mọi người chia sẻ ảnh chụp vào trong nhóm.
Mọi người tổ chức party điểm tâm ngọt, Dịch Nhiễm nằm trong bức ảnh cuối cùng. Cô mỉm cười dè dặt, trên tay còn cầm theo bánh kem dâu tây.

Trước kia cô là con người thẳng thắn, dễ dàng đắc tội người khác. Khi đó anh sợ cô gặp nguy hiểm ở bên ngoài, cho nên mọi chuyện anh đều gánh vác thay cô.

Anh cũng không biết sau này làm sao, Dịch Nhiễm lại kịch liệt muốn tách khỏi anh tới vậy.

Anh vuốt ve khuôn mặt tươi cười của người nọ trên ảnh, một lát sau mới tắt máy.

Tay Lâm Chiêu nắm chặt thành đấm đặt ở bên môi, anh nhận thấy nội tâm mình bắt đầu dao động.

Anh sợ tuỳ ý nhìn trộm cô ở trước màn hình sẽ không còn cách nào có thể bình tĩnh xử lý quan hệ của bọn họ bây giờ nữa.

Không có cách nào để tỉnh táo khắc chế nữa.

Ngày tổ chức cuộc họp báo làm sáng tỏ đó, Dịch Nhiễm dậy sớm trang điểm cho bản thân mình.
Thật ra, cô đã từng nghĩ tới có nên trang điểm cho bản thân trông tiều tuỵ một chút, coi như tỏ vẻ đáng thương trước mặt cư dân mạng. Nhưng nghĩ cũng chỉ là nghĩ, cô vẫn cần thể diện của mình hơn.

Cho dù lát nữa có bị ném trứng thối, vậy thì trước khi bị ném cũng phải chụp được mấy tấm ảnh xinh đẹp.

Lúc ra cửa, cô còn lấy một cái kính râm ra đeo.

Lúc Thẩm Nghệ Trúc nhìn thấy Dịch Nhiễm đã bị khí chất trên người cô làm cho hoảng sợ.

Cô ấy đánh giá cô một hồi lâu mới cẩn thận mở miệng, "Dịch Nhiễm, hôm nay em rất ngầu đấy, chị cảm thấy tư thế đi đường của em có chọc thủng được mười lỗ trên đường rồi đấy."

Dịch Nhiễm đỡ kính râm, giọng nói lạnh lùng, "Mục tiêu hôm nay chính là xé nát đám nhãi ranh kia."

Thẩm Nghệ Trúc nhìn chằm chằm cô hồi lâu, nhịn không được chọc thủng.
"Dịch Nhiễm, giọng nói em đang run kìa."

Dịch Nhiễm...

"Mặt em cũng trắng bệnh cả rồi kìa."

Dịch Nhiễm cũng không tỏ vẻ được nữa, bắt lấy tay Thẩm Nghệ Trúc run rẩy nói, "Chị có mang dù không? Nếu như lát nữa em bị người ta đáp trứng gà, vậy chị nhớ phải bung dù chắn cho em đấy! Em không thích mùi trứng gà."

Thẩm Nghệ Trúc nhẫn nại dỗ dành cô. Thời gian ở chung với cô lâu như vậy rồi, cô ấy cũng hiểu rõ tính cách cô thế nào.

Tuy rằng ngày nào cô cũng đều đi xe buýt đi làm rồi tan làm, nhưng từ biểu hiện thông thường lại giống như một thiếu nữ không rành sự đời vậy.

Thẩm Nghệ Trúc nghĩ, có lẽ là người nhà bảo vệ cô rất tốt.

Tới nơi, Dịch Nhiễm phát hiện mình đã suy nghĩ quá nhiều.

Đừng nói tới trứng gà, ngay cả ruồi bọ cũng không thể qua được.

Hiện trường cuộc họp báo, tầng trong tầng ngoài là những người đàn ông cao tới 1m90, mỗi người đều đeo kính râm, dáng vẻ không dễ chọc vào chút nào.
Chuyện này... phô trương... quá mức rồi.

Bình Luận (0)
Comment