Thiên Vị Có Một Không Hai

Chương 18

Edit: Khang Vy

Beta: Peachh

Tới khách sạn tổ chức tiệc rượu, lúc Dịch Nhiễm xuống khỏi xe Lâm Chiêu, cô nói với anh, "Chúng ta có thể tách ra không?"

Lâm Chiêu quét mắt nhìn cô một cái, cũng không phản đối, ngược lại nói với tài xế, bảo ông lát nữa đưa Dịch Nhiễm vào.

Lâm Chiêu đi rồi, Dịch Nhiễm ở chỗ cũ đợi một lúc mới theo tài xế vào trong.

Cô hi vọng Lâm Chiêu có thể tìm được bạn gái thích hợp thật nhanh, bọn họ như bây giờ, thật sự không thích hợp thường xuyên gặp mặt.

Sau khi Dịch Nhiễm bước vào, cô thấy Lâm Chiêu đang hàn huyên với vài người, nhìn bọn họ đều có khí chất tinh anh thương nghiệp, hẳn là nhà đầu tư của bản điện ảnh. Bên người bọn họ có một nữ minh tinh, hiện tại cô ấy đang rất nổi, Hạ Sương.

Hạ Sương tiến lên nói chuyện với Lâm Chiêu, lúc cô ấy đang nói, Lâm Chiêu có nghiêng đầu nhìn cô ấy. Dịch Nhiễm hiểu rõ Lâm Chiêu, biết anh là người thích giữ khoảng cách, nếu như không có quan hệ thân thiết sẽ không nói chuyện với người khác thế này.


Hạ Sương này, Dịch Nhiễm còn rất thích. Trông rất đẹp, diễn xuất lại tốt, hát hay vô cùng. Cô đã từng xem mấy video phỏng vấn của cô ấy, cảm thấy tính tình cô gái này ngay thẳng, dám yêu dám hận.

Dịch Nhiễm không muốn quấy rầy Lâm Chiêu, yên lặng tới một góc nhỏ. Nhìn quy mô của tiệc rượu này, Dịch Nhiễm biết hôm nay cô có thể coi mình như phông nền không có cảm giác tồn tại trong mắt người khác.

Cô tiếp nhận đồ uống từ tay phục vụ, chậm rãi tới trong góc, thấy Đặng Vi cũng đi tới. Hôm nay bộ lễ phục cô ấy mặc cực kỳ mỏng, thiết kế khoét ngực, giày cao gót cột dây, phía mắt cá chân còn có hình xăm đóa hoa hồng xinh đẹp.

Đúng là rất có hương vị phụ nữ. Cô ngơ ngác nhìn, Đặng Vi cũng chú ý tới cô, nhìn về phía cô cong môi cười.

"Sao lại ở đây một mình thế?"


"Hả?" Dịch Nhiễm sửng sốt một chút rồi nói, "Tương đối tự tại."

Đặng Vi bật cười, "Cô cũng thật thoải mái, nhưng mà như vậy cũng tốt."

Dịch Nhiễm cảm giác trạng thái của Đặng Vi có chút kỳ lạ. Trước kia cô ấy vẫn luôn tự tin, làm cái gì cũng ung dung thong dong, nhưng bây giờ trên người lại có cảm giác mệt mỏi.

Đặng Vi không để ý tới cô, lập tức đi vào bên trong. Dịch Nhiễm thấy cô ấy đi vào một lúc là đã hoà nhập với bầu không khí bên trong, hàn huyên với rất nhiều người. Dịch Nhiễm có thể nhìn thấy vài người đàn ông nào có không có ý tốt với cô ấy, Dịch Nhiễm cảm thấy ghê tởm, tay nắm chặt ly.

Chờ lúc cô khôi phục lại tinh thần, Đặng Vi lại tới trước mặt cô. Thấy cô ấy đã uống không ít rượu, đôi môi đỏ mọng, ánh mắt cũng mang theo sự hưng phấn.


Dịch Nhiễm nhìn dáng vẻ này của cô ấy cũng khó xử không thôi, vội khuyên nhủ, "Cô Đặng, cô uống ít thôi."

Đặng Vi cười với cô, "Cô đừng có nói là cô đang quan tâm tôi đấy nhé."

Dịch Nhiễm biết mình đã xen vào việc của người khác, nhưng cũng không nhịn được nói tiếp, "Uống nhiều không tốt cho sức khỏe."

"Hơn nữa, ánh mắt của người đàn ông vừa rồi cô nói chuyện không tốt lắm, cô phải cẩn thận."

Giống như đang đánh giá một món hàng, loại ánh mắt không tôn trọng phụ nữ này khiến người ta buồn nôn.

Đặng Vi khẽ cười nhìn Dịch Nhiễm, vẻ mặt chế nhạo.

"Chim hoàng yến nhỏ này, người làm công không dễ dàng chút nào đâu, đi thăm thú thế giới này nhiều hơn một chút đi, chuyện như vậy là chuyện thường thấy đấy."

"Kim chủ ấy, không phải ai cũng xuất sắc như Lâm tổng đâu."
Dịch Nhiễm: "..."

Dường như cô đã hơi hiểu ra nguyên nhân thái độ Đặng Vi đối với cô đột nhiên thay đổi lớn tới vậy.

Có lẽ sau này, mỗi lần cô đạt được thành tích đều sẽ bị người ta tích một dấu vết như vậy.

Trước đó cô ôm thái độ thưởng thức với Đặng Vi, nhưng hôm nay, Dịch Nhiễm nhìn thân ảnh Đặng Vi đi xa, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Cô cũng không cảm thấy lựa chọn của Đặng Vi có bao nhiêu không tốt. Dịch Nhiễm lại nghĩ tới tình cảnh của mình, ít nhiều cũng cảm nhận được mình đã nhận được sự chăm sóc đặc biệt.

Nội tâm cô cũng rõ ràng, bất kể cuối cùng hoàn cảnh của cô có thất vọng bao nhiêu, chỉ cần có ba cô ở đây, hết thảy đều được giải quyết dễ dàng.

Chỉ là, rốt cuộc cô phải là một người đủ tốt hay không?

Dịch Nhiễm rời khỏi hội trường tiệc rượu, đi tới bên ngoài hành lang. Khách sạn này rất lớn, nhận thầu không chỉ có một tiệc rượu.
Thế nào thì cô cũng không nghĩ tới lại đụng phải Cố Tắc Yến ở ngay chỗ này.

Trông Cố Tắc Yến rất tức giận, khuôn mặt đen kịt đang đi ra ngoài. Lương Ngôn đeo giày cao gót đuổi theo sau anh ta, dáng vẻ vội vàng.

"A Tắc, anh chờ một chút."

Cô ta lảo đảo một cái, trông có vẻ như bị trẹo chân.

Dịch Nhiễm không nhịn được phỉ nhổ trong đáy lòng, sao hai người kia cứ thích đóng phim thần tượng thế chứ.

Cố Tắc Yến vẫn quay đầu xem xét trạng thái của Lương Ngôn. Trong lòng Lương Ngôn vui vẻ, muốn duỗi tay giữ anh ta lại bị anh ta né đi.

"A Tắc?"

Cố Tắc Yến tránh tầm mắt cô ta, lạnh nhạt nói, "Anh gọi người nhà tới đón em."

Biểu tình Lương Ngôn rất khó coi, cô ta cắn môi dưới, gượng cười, "Không phải quà đã bị cô ấy trả về rồi sao?"

"Cô ấy không thích, anh... lại mua cái mới cho cô ấy."
Lương Ngôn đau đớn trong lòng, lại vẫn dịu dàng hỏi, "Anh thật sự thích cô ấy sao?"

Biểu tình Cố Tắc Yến hờ hững, cũng không trả lời câu hỏi này. Lương Ngôn cố gắng đứng dậy nói với anh ta, "Hôm nay em xin lỗi, em cho rằng bác em sẽ vui vẻ hợp tác với anh, không ngờ bọn họ lại như vậy."

Vẻ mặt Lương Ngôn lộ vẻ cô đơn, "Thật ra không phải nguyên nhân của anh, là em, thân phận của em ở nhà tương đối xấu hổ, bọn họ đều cảm thấy sự tồn tại của em bôi đen Lương gia."

"Em xin lỗi, A Tắc."

Cố Tắc Yến, "Không có quan hệ với em, xin lỗi làm gì."

Lương Ngôn lộ ra nụ cười cảm kích, muốn kéo anh lại nhưng Cố Tắc Yến theo bản năng né tránh.

"A Tắc, thật sự rất đau, ngày mai em còn có buổi hòa nhạc, em..."

"Anh đưa em tới bệnh viện."

...

Dịch Nhiễm xem đến trợn mắt há mồm.
Người đàn ông này, thì ra thích phong cách này.

Cố Tắc Yến đỡ Lương Ngôn ra ngoài, Dịch Nhiễm muốn chậm rãi lui về sau, nào biết vừa lui được mấy bước đã đụng phải một người, cô sợ hãi tới mức muốn quay đầu nói xin lỗi, nào biết vừa xoay người đã nhìn thấy Lâm Chiêu.

Cô suýt chút nữa kêu ra tiếng, che miệng bình tĩnh, dùng đuôi mắt liếc ra cửa lớn, thấy Cố Tắc Yến và Lương Ngôn đã đi ra ngoài mới khẽ thở ra một hơi, buông tay.

Cô lui ra phía sau vài bước, đề phòng nhìn chằm chằm Lâm Chiêu, "Anh ở đây làm gì?"

"Em thì sao?"

Dịch Nhiễm ấp úng nói không nên lời, cô tránh thoát Lâm Chiêu, tự mình đi về trước, phía sau lại vang lên giọng nói nặng nề của anh.

"Anh ta tặng em cái gì?"

Dịch Nhiễm ngẩn người, xoay người hỏi lại, "Chuyện này quan trọng sao?"

Biểu tình của Lâm Chiêu khiến người ta khó bắt lấy, anh cúi đầu nhìn cô, "Em thật sự đã nói rõ ràng với anh ta?"
Dịch Nhiễm tức cười, cãi lại, "Anh cảm thấy em đang lạt mềm buộc chặt sao?"

"Không phải." Vẻ mặt Lâm Chiêu bình tĩnh, Dịch Nhiễm nhận ra bản thân mất khống chế, khôi phục lại cảm xúc rồi nói, "Nói rõ rồi, em đã không có suy nghĩ gì khác với anh ta nữa."

"Anh ta tặng quà gì?"

Vẻ mặt Dịch Nhiễm kinh ngạc, việc này quan trọng sao? Cô cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây, chỉ có thể nói, "Một cái vòng tay."

"Không thích?"

Dịch Nhiễm tức giận trả lời, "Em nào dễ dỗ vậy chứ, em cũng có cốt khí đấy biết chưa?"

Lâm Chiêu nhìn cô, thấy cô cúi đầu, dáng vẻ tức giận, biểu tình mới nhu hoà hơn đôi chút, "Ừm, không dễ dỗ."

Giọng nói anh trầm thấp trêu chọc vành tai cô, Dịch Nhiễm cảm thấy lỗ tai vừa nóng lại vừa đỏ.

Cô cúi đầu hỏi, "Còn phải đi qua sao?"

"Ừm, gặp một nhà sản xuất. Đến lúc quay phim điện ảnh sẽ có vài cảnh truyện tranh nữa."
"Được."

Cô hít sâu một hơi, tựa như đang tự cổ vũ chính mình. Cô đi phía trước, Lâm Chiêu không gần không xa đi phía sau, điều này khiến cô cũng tự tại hơn một chút.

Cô và Đặng Vi cùng gặp nhà sản xuất và đạo diễn. Lâm Chiêu cũng nói chuyện với bọn họ, đề tài tương đối thương nghiệp, cơ hội cho Dịch Nhiễm mở miệng không nhiều lắm, chỉ cần đón ý nói hùa vài ba câu là được.

Trong lúc đó, không biết ai đưa rượu ra. Dịch Nhiễm nhìn thấy một ly champagne, đầu óc căng thẳng.

Sau khi kính rượu, Dịch Nhiễm dứt khoát làm ra vẻ uống một ngụm, nào biết vừa đưa chén rượu tới bên môi đã bị Lâm Chiêu kéo qua.

Cô cảm giác anh làm rất rõ ràng, nhưng mọi người tựa như không nhìn thấy, đều cười nhìn cô, như là cái gì cũng chưa xảy ra, rất tự nhiên nói chuyện.

Lúc trở về, cô thấy Đặng Vi đi rất vội, vừa đi còn vừa xem giờ.
Cô đi vài bước, Lâm Chiêu đi theo bên cạnh kéo cô.

"Về thôi."

Trên xe, Dịch Nhiễm liếc Lâm Chiêu bên cạnh, suy nghĩ rồi mở miệng hỏi anh, "Hạ Sương khá xinh đẹp! Người thật so với trên màn hình còn đẹp hơn."

Lâm Chiêu nhìn cô, tay đặt trên cửa sổ, ngón tay thon dài dừng bên môi.

Một lúc sau, anh mới nói.

"Em muốn xin chữ ký cô ấy?"

Dịch Nhiễm: "..."

Chuyện này là thế nào chứ!

"Không phải, chỉ là cô ấy cũng khá tốt đúng không?"

Lâm Chiêu hơi nhíu mày, "Em muốn nói cái gì?"

"Không có gì."

Dịch Nhiễm cảm thấy còn nói nữa giống như cố tình vậy, chuyện tình cảm vẫn nên để bọn họ chậm rãi bồi dưỡng mới được.

Hôm nay cô nhìn dáng vẻ Lâm Chiêu nói chuyện với Hạ Sương, trực giác nói cho cô biết rằng rất hấp dẫn.

Ánh mắt Lâm Chiêu thâm trầm, sự thay đổi biểu tình của cô đều dừng trong mắt anh.
Suy nghĩ một lát, anh mở miệng, "Ngày mai tới tổng bộ Sáng Thế một chuyến."

Dịch Nhiễm khó hiểu nhìn anh.

"Nói chuyện hợp tác quý sau của em và Đặng Vi."

"Được." Dịch Nhiễm không nghĩ nhiều, cốt truyện trò chơi đang trong giai đoạn khai phá, gần đây cô và Đặng Vi đều rất bận rộn.

"Hoạt động tuyên truyền tiếp theo sẽ rất nhiều, cứ chuẩn bị sẵn sàng trước."

"Em hiểu rồi."

Dịch Nhiễm rất thích thời gian chạy bản thảo, bận rộn khiến cô cảm thấy cuộc sống phong phú.

Lúc Lương Ngôn ra khỏi cửa còn cố ý trang điểm. Hôm nay cô ta cần tới Sáng Thế, hi vọng có thể lấy được hợp đồng quảng cáo trang sức.

Bây giờ Lương gia đã là mặt trời sắp lặn, cô ta chỉ có thể dựa vào bản thân mới có thể sống cuộc sống của mình.

Lúc ra khỏi nhà, mẹ cô ta gọi cô ta lại. Mấy năm nay Lê Uyển chăm sóc cơ thể rất tốt, mười ngón tay tinh tế trắng nõn. Bà ta vừa xuống lầu vừa xoa huyệt thái dương.
"Quan hệ của con và Cố Tắc Yến bây giờ là thế nào?"

"Vẫn vậy thôi."

Lê Uyển nhướn mày cười nhạo một tiếng, "Đàn ông là vậy đấy, có niềm vui mới nào nhớ tới tình cũ chứ."

Nghe thấy lời này, vẻ mặt Lương Ngôn phẫn uất.

"Lúc trước nếu không phải mẹ khinh thường anh ấy, ép con và anh ấy chia tay, sao bây giờ bọn con lại thành như vậy chứ."

Nhớ tới sự dịu dàng chỉ dành riêng cho mình của Cố Tắc Yến, Lương Ngôn lại cảm thấy khó thở.

"Con đừng đổ tội cho mẹ, khi đó không phải trong lòng con cũng cảm thấy thế sao? Sợ nó không có cách nào thăng chức nhanh, cho nên ba con vừa mới đề nghị đưa con xuất ngoại học nghệ thuật, chưa nói hai lời con đã đồng ý rồi."

Lương Ngôn nhắm mắt rồi lại mở to, biểu tình bướng bỉnh, "Anh ấy sẽ quay đầu lại, chỉ cần người phụ nữ kia không trở lại, tất cả đều sẽ tốt lên thôi."
"Người phụ nữ kia là hoạ sĩ sao? Không được thì ném tiền cho cô ta, bảo cút ra bao xa thì cút."

Tiếng lòng Lương Ngôn khẽ động.

Đi tới Sáng Thế, Lương Ngôn nói với lễ tân rằng muốn gặp chủ tịch Lâm, nhưng đối phương nói chủ tịch Lâm có việc cho nên không tiện. Cô ta lại nói muốn gặp Lâm Chiêu nhưng đối phương vẫn uyển chuyện từ chối.

"Hôm nay công việc của Lâm tổng đều đã sắp xếp hết, mời cô hẹn trước."

Vẻ mặt Lương Ngôn khó xử, lúc này thấy Dịch Nhiễm bước ra từ bên trong, cô ta thấy quen mắt nên mới hỏi, "Vị kia là hoạ sĩ của Sang Duy, Dịch Nhiễm sao?"

"Đúng vậy."

Lương Ngôn siết chặt tay, cô ta không nghĩ tới lại có thể gặp mặt Dịch Nhiễm ở đây.

Có lẽ, đây chính là sự sắp đặt của vận mệnh.

Dịch Nhiễm bước nhanh chân muốn rời khỏi Sáng Thế. Vừa mới nói chuyện xong, Lâm Chiêu bảo cô chờ anh một chút, sao cô có thể nghe lời được chứ nên nhanh chóng rời đi. Mới ra khỏi cửa Sáng Thế đã có người gọi cô từ phía sau.
"Dịch tiểu thư, chúng ta nói chuyện một chút đi."

Dịch Nhiễm nhận ra người nọ là Lương Ngôn, mở miệng, "Chúng ta không có gì hay để nói cả."

Cô nói phải đi, nào biết Lương Ngôn lại từng bước ép sát.

"Dịch tiểu thư, cô rời khỏi A Tắc được không?"

Dịch Nhiễm quay đầu lại, nhìn cô ta kỳ lạ, "Tôi và anh ta đã chia tay rồi."

"Nhưng bây giờ anh ấy vẫn còn muốn cứu vớt mọi chuyện. Nếu có thể, tôi hi vọng Dịch tiểu thư có thể rời đi một khoảng thời gian, tôi có thể hồi báo cho cô những gì cô muốn."

Cô ta nói rồi mở túi, lấy một tấm thẻ đưa cô.

"Hôm nay tôi không chuẩn bị trước, mang không nhiều lắm, ở đây có một trăm vạn."

Dịch Nhiễm nhìn tấm thẻ trong tay cô ta, chỉ cảm thấy thế giới này thật là kỳ lạ.

Những thứ trong tiểu thuyết vậy mà lại là thật.

Việc ném chi phiếu vào mặt này vậy mà lại có thật trong cuộc sống.
Lương Ngôn thấy cô không nhận, cho rằng cô ngại ít tiền lại nói tiếp, "Cô cứ nhận lấy một trăm vạn này trước đi, tiếp theo sẽ chuyển thêm sau."

Dịch Nhiễm: "..."

Trước giờ cô chưa từng gặp phải chuyện này, không biết nên đáp lại thế nào.

Lúc cô còn đang thất thần, thẻ trên tay Lương Ngôn đột nhiên bị rút ra.

Dịch Nhiễm hoàn hồn, ngẩng đầu lên nhìn.

Là Lâm Chiêu. Anh cụp mắt nhìn thẻ trên tay, đưa mắt nhìn về phía Lương Ngôn.

Lương Ngôn nhận ra anh, ánh mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi.

Lâm Chiêu yên lặng nhìn cô, chậm rãi lên tiếng, "Một trăm vạn?"

Tác giả có lời muốn nói:

Dịch Nhiễm: "Một trăm vạn... Ba ơi, thì ra con đáng giá như vậy."

Lâm Chiêu: "..."

Bình Luận (0)
Comment