Thiên Vị Có Một Không Hai

Chương 8

Edit: Khang Vy

Beta: Peachh

Thẩm Nghệ Trúc là một cô gái rất tốt, Dịch Nhiễm vừa ăn cơm với cô ấy, vừa nói rất nhiều chuyện.

Không có những năm tháng trốn khỏi nhà đó, thật ra cô cũng sẽ giống với những cô gái bình thường khác, thích theo đuổi thần tượng, thích trang điểm, du lịch, yêu chụp ảnh.

Mấy năm nay, cô bị cuộc sống mưu sinh tra tấn, đã từ bỏ rất nhiều sở thích.

"Dịch tiểu thư, lần này Sang Duy cho người mới cơ hội, chị đã xem tranh của em rồi, nhất định không thành vấn đề."

Lời nói của cô ấy có phần an ủi, nhưng Dịch Nhiễm cũng nghe ra sự vui vẻ thật lòng.

"Đừng gọi em xa lạ thế nữa, như vậy làm em cảm thấy vai vế cách biệt lắm, chị gọi em là Dịch Nhiễm được rồi."

Sau khi trở lại phòng vẽ, Dịch Nhiễm bắt đầu nghiêm túc vẽ vời. Trạng thái của cô so với lúc trước đã tốt hơn nhiều, cô nhìn thân ảnh ngời ngời trên màn hình, một tay chống cằm, cảm nhận được một chút thành tựu.


Trong lúc đó Cố Tắc Yến nhắn tin hỏi cô dạo này như thế nào. Vốn dĩ cô còn muốn kéo anh ta vào danh sách đen nhưng nào ngờ lại có cuộc họp đột xuất, cứ thế mà ném chuyện này ra sau đầu.

Mấy năm kia theo đuổi anh ta, trong đầu cô lúc nào cũng chỉ có ba chữ Cố Tắc Yến, chờ tới khi đã tích góp đủ sự thất vọng giờ chỉ còn lại không quan tâm mà thôi.

Cuối tuần, Dịch Nhiễm ở nhà nghỉ ngơi gần nửa ngày rồi bắt đầu chuyển nhà.

Nhà mới này cô xem rất lâu mới chọn được, tuy rằng là khu chung cư cũ nhưng cách chỗ làm khá gần, trị an lại tốt, tuy không có thang máy nhưng phòng cô ở lại ở tầng một, không phải lo lắng tới chuyện leo cầu thang.

Dịch Nhiễm vô cùng thừa nhận, từ nhỏ cô đã siêu lười rồi.

Cô kéo ba cái vali lớn xuống lầu rồi, lúc sắp tới nơi mới lấy điện thoại ra kêu xe.


Sau khi thang máy dừng lại, Dịch Nhiễm kéo vali ra ngoài. Hôm nay thu dọn đồ đạc xong xuôi cô mới cảm thấy không tài nào thở nổi, thật ra mấy năm nay, chẳng lúc nào là cô biết chăm sóc bản thân cả. Làm việc thì không nhanh nhẹn, lúc thu dọn hành lý thì gây ra một đống phiền phức, quần áo gấp không gọn, vali kéo cũng không xong.

Từng có lúc muốn khóc, muốn chạy về nhà khóc thật lớn trong lòng của ba, oán giận với ông rằng mình bị ấm ức tới mức nào.

Nhưng nếu ba cô thấy cô thảm như vậy, kiểu gì ông cũng tức giận không thôi.

Cuối cùng cũng kéo được ba cái vali tới cửa, Dịch Nhiễm bắt đầu kêu xe.

Toà nhà đối diện, căn hộ của Cố Tắc Yến kéo rèm kín mít. Sau khi công ty anh ta rộng mở chi nhánh, anh ta mua một căn hộ phía đối diện công ty để đi làm cho tiện, Dịch Nhiễm biết anh ta là người có dã tâm với sự nghiệp, cô cũng từng vui vẻ vì sự thành công của anh ta.


Dịch Nhiễm khẽ cười nhạt, điện thoại hiện lên thông báo, sáu phút nữa tài xế mới tới nơi. Cô cũng không muốn nghĩ nhiều tới chuyện của Cố Tắc Yến nữa, cầm điện thoại lướt mạng.

Thẩm Nghệ Trúc gửi cho cô mấy video, Dịch Nhiễm ấn vào xem thử, chủ nhân video vô cùng hài hước, mới nói vài câu đã chọc cô cười.

Còn đang che miệng cười lại nghe thấy giọng nói quen thuộc.

"Em biết rồi, em sẽ về nhà đúng giờ mà. Em chỉ tìm bạn bè chơi thôi chứ có làm chuyện gì xấu đâu, anh đừng quản em nghiêm như vậy, được không?"

Khương Ý giận dỗi làm mặt xấu với Lâm Chiêu. Đối phương chỉ khẽ liếc cô một cái, cũng không nói thêm gì nữa.

Tuy Lâm Chiêu chỉ lớn hơn cô có năm tuổi nhưng giữa hai người lại có khoảng cách thế hệ vô cùng lớn.

Những năm cô còn ở nước ngoài, bởi vì mẹ đi lấy chồng khác nên cô đã sống một cách rất phản nghịch. Bây giờ về nước bị quản chế nghiêm ngặt, mãi rồi Khương Ý cũng thành thói quen.
Người anh trai này còn hung dữ hơn mấy chú của cô nhiều. Tuy rằng không hét lớn trừng mắt với cô nhưng lại rất đáng sợ.

Lâm Chiêu hiểu rõ tính cách của Khương Ý, biết đứa em gái này ra đường rất dễ bị lừa với nóng nảy, một chút chuyện nhỏ thôi cũng bị nó làm to ra. Vừa rồi chẳng qua anh chỉ nhắc có một câu là về sớm thôi mà đã như thế rồi.

Anh ngước mắt nhìn ra ngoài thì thấy được Dịch Nhiễm. Cô đứng cách bọn họ có vài bước, bên người là mấy cái vali, tay cầm điện thoại. Chắc là cô cũng thấy anh, nhìn bọn họ với vẻ mặt kinh ngạc.

Tầm mắt Lâm Chiêu dừng ở mấy vali bên người cô.

Anh hơi nhíu mày, sắc mặt nặng nề bất ổn.

Khương Ý nhìn anh, vội vàng xin tha.

Cô thấp giọng ghé sát tai Lâm Chiêu, "Em sai rồi anh ơi, là em không hiểu chuyện. Hôm nay anh đã đưa em tới tận đây mà em còn không biết tốt xấu..."
Thấy đứa em gái lại chuẩn bị lải nhải, mở miệng là nói phét, Lâm Chiêu lập tức ngăn cản.

"Không phải đã hẹn 10 giờ chơi game với bạn rồi sao?"

Khương Ý hoảng sợ, "Thôi chết, động đội mắng em mất thôi."

Nói rồi vội vàng chạy đi. Lúc đi qua bên người Dịch Nhiễm, bởi vì quen mắt còn dừng lại nhìn cô một cái.

Dịch Nhiễm nhớ rõ cô gái này.

Cô nhìn về phía Lâm Chiêu, thấy anh xuống xe, vừa xuống tầm mắt đã đặt trên vali đồ của cô.

Thấy dáng vẻ không tốt lắm của anh, Dịch Nhiễm vội vàng giải thích, "Em chỉ đổi chỗ ở thôi, không phải muốn bỏ bê công việc." Suy xét tới danh dự không tốt lắm của mình, Dịch Nhiễm giải thích một chút.

"Chuyển nhà?"

"Ừm."

Sau khi nhận được câu trả lời của cô, Lâm Chiêu mới thu hồi cảm xúc, dừng một chút tiện đà hỏi tiếp, "Vì sao không về nhà?"
Tay Dịch Nhiễm đặt trên vali, không được tự nhiên nhìn mặt đất, khẽ nói, "Ngại trở về."

Là vì cảm thấy không có chỗ dung thân.

Cô đã làm nhiều chuyện trái với lương tâm nên mới chột dạ như vậy.

Sau khi cô trả lời, Lâm Chiêu cũng không nói gì.

Lúc này điện thoại cô vang lên, Dịch Nhiễm nghe máy nói vài câu, sau khi tắt máy mới nói với anh, "Xe của em tới rồi."

"Ừm." Anh bình tĩnh đáp lời, Dịch Nhiễm đẩy ba cái vali đi lướt qua người anh.

Sau khi lên xe, Dịch Nhiễm nhìn phương hướng vừa rồi Lâm Chiêu đứng, chỉ thấy bóng dáng của anh đang bước lên xe.

Tâm tình cô vô cùng phức tạp, nhìn ra phía xa ngoài cửa sổ, nghĩ tới rất nhiều chuyện trước đây.

Mọi người đều nói con trai độc nhất của Lâm gia tại Nam Thành – Lâm Chiêu, tính tình lạnh nhạt, khó có thể tiếp cận.

Nhưng nếu để cô hình dung về anh, từ chuẩn xác nhất có lẽ là dịu dàng.
Trước kia tuy rằng chuyện gì anh cũng quản cô, nhưng nếu xảy ra chuyện gì thật, chắc chắn anh sẽ là người đầu tiên bảo vệ cô.

Dịch Nhiễm nghiêm túc nhớ lại cô gái vừa rồi.

Tuy rằng mới chỉ thấy mặt nhưng cũng cảm thấy đó là cô gái tốt.

Người đàn ông tốt nhất xứng đáng với người con gái tốt.

Xe dừng đèn đỏ, bên cạnh là một quảng trường lớn ngay sát trung tâm thương mại. Trên màn hình lớn trung tâm thương mại đang chiếu một video phỏng vấn.

Dịch Nhiễm cũng không biết vận khí của mình thế nào mà ông trời lại để cô nhìn thấy Lương Ngôn.

Cô ta nói rất nhiều về tương lai, Dịch Nhiễm nghiêm túc nghe cho xong buổi phỏng vấn của cô ta.

Trước kia cô thấy Lương Ngôn không vừa mắt chút nào, còn bây giờ nhìn thấy thì ngược lại, cô lại cảm thấy kính nể cô ta.

Người ta làm rất tốt trong lĩnh vực của mình.
Lúc này, tin nhắn của Cố Tắc Yến lại được gửi tới.

"Gần đây thế nào?"

Lúc Dịch Nhiễm nhìn thấy tin nhắn thì bị chọc cho tức cười. Cô che miệng cười nửa ngày, tới chú tài xế cũng không nhịn được mà trêu cô.

"Cô gái, cháu xem talkshow hay sao mà vui thế?"

Dịch Nhiễm ngẩng đầu cười tủm tỉm đáp, "Cháu đang xem trích lời của tra nam ạ, buồn cười lắm ạ."

Dịch Nhiễm vừa nói vừa trả lời tin nhắn.

Cô trả lời dấu ba chấm.

Sau đó một lúc lâu, tin nhắn của Cố Tắc Yến lại tới.

"Em đừng làm loạn."

Trả lời bốn chữ này, anh ta lại nhắn tiếp, "Gần đây anh đang đi công tác, xong việc anh sẽ tới tìm em."

Dịch Nhiễm chỉ nhìn lướt qua rồi thoát app.

Anh ta cũng thật là tự tin.

Tùy thôi, dù sao cô cũng chuyển nhà rồi.

Cố Tắc Yến hẹn vài người bạn ra quán bar uống rượu.

Tô Lâm vừa từ nước ngoài về, nhiều chỗ còn chưa thể thích ứng được. Thấy Cố Tắc Yến uống rượu không ngừng đành khuyên nhủ, "Cơ thể quan trọng."
Chu Bằng biết anh ta uống rượu vì gì lập tức nói thẳng, "Có phải đã rất lâu rồi Dịch Nhiễm không chủ động liên hệ với cậu đúng không?"

Một câu đã động tới tiếng lòng của Cố Tắc Yến, anh ta bực bội hừ một tiếng rồi nâng ly uống tiếp, khẩu thị tâm phi đáp rằng không phải chuyện quan trọng.

Tô Lâm không hiểu rõ chuyện của anh ta và Dịch Nhiễm, trong nhận thức của cậu ta, người trong lòng Cố Tắc Yến chỉ có mình Lương Ngôn.

Tô Lâm cúi đầu nhìn điện thoại rồi nói, "Lương Ngôn và Trịnh Viện tới rồi."

Sau khi Lương Ngôn ngồi xuống thì nhìn Cố Tắc Yến hồi lâu, dịu dàng nói, "Uống không ít rồi đúng không?"

Chu Bằng không tán đồng với thái độ của Lương Ngôn, lập tức nói thẳng.

"Cậu ta phiền lòng vì chuyện của Dịch Nhiễm."

Quan hệ giữa Trịnh Viện và Lương Ngôn luôn rất thân thiết, từ sau khi Cố Tắc Yến ở bên Dịch Nhiễm, Trịnh Viện thường xuyên kể cho Lương Ngôn nghe chuyện của hai người bọn họ.
Trịnh Viện không thích Dịch Nhiễm, cảm thấy cô vừa vô dụng lại vừa không thú vị. Cô ta đã gửi cho Dịch Nhiễm rất nhiều chuyện về quá khứ của Cố Tắc Yến và Lương Ngôn, nào biết cô lại chưa làm loạn lần nào.

Cho nên, là phụ nữ như nhau, cũng chỉ có thể dựa vào kiên nhẫn mà giành được một chút hảo cảm của đàn ông.

Cô ta bất bình thay Lương Ngôn, lời nói sắc bén.

"Phiền lòng vì cô ta làm gì! Cậu nhìn cô ta xem, chỉ biết đưa cơm hộp, đồ ăn làm ra thì chẳng ra gì, trừ biết giả vờ ngoan ngoãn ra thì biết gì?"

Mấy người quen biết Cố Tắc Yến, trừ Chu Bằng có lập trường trung lập ra, những người khác đều đứng về phía Lương Ngôn vô điều kiện.

Bọn họ đều cảm thấy, Dịch Nhiễm nhân lúc Cố Tắc Yến yếu ớt mà xen vào, muốn dựa vào anh ta gây dựng sự nghiệp, nắm chặt người trong lòng bàn tay.
Chu Bằng không thích cô ta nói người khác như vậy, lên tiếng bênh vực kẻ yếu.

"Dịch Nhiễm là người tốt, mấy năm nay cô gái nhỏ ấy đi theo lão Cố chịu không ít khổ cực, một chút cũng không kêu."

Trịnh Viện lại lên cơn, trào phúng nói, "Chúng ta và Lương Ngôn quen biết lâu như vậy, sao khuỷu tay cậu lại hướng ra bên ngoài rồi?"

"Tôi nói đều là sự thật."

Lương Ngôn thở dài một tiếng rồi kéo Trịnh Viện.

Cô ta cười dịu dàng, "Sao lại thế này rồi, mọi người hiếm lắm mới tụ tập chung một chỗ, cãi cọ gì không biết."

Sắc mặt Chu Bằng có chút xấu hổ, nhưng cậu không nhìn quen thái độ hàm hồ này của Cố Tắc Yến, muốn phải chọc cho được tầng cửa sổ giấy này ra.

"Lão Cố, tớ thấy thái độ bây giờ của Dịch Nhiễm là chuẩn bị chia tay cậu đấy!"

Trịnh Viện cười nhạo một tiếng, vẻ mặt khinh thường.
Chu Bằng lại liếc cô ta, sau đó lại nhìn chằm chằm Cố Tắc Yến.

"Cậu nghĩ sao?"

"Nghĩ cái gì thế nào?" Thái độ của anh ta nhìn qua thì có vẻ nhẹ nhàng bâng quơ, lúc nói chuyện, ánh mắt tập trung về phía ly rượu.

Đúng là kẻ bạc tình.

Chu Bằng tức giận, đành phải nặng lời.

"Dịch Nhiễm không cần cậu thật rồi, trong lòng cậu có thể vui vẻ sao?"

Đương nhiên Cố Tắc Yến nhận ra sự khác thường của Dịch Nhiễm, nhưng anh ta không muốn nghĩ nhiều.

Anh ta nhớ lại lần Dịch Nhiễm nấu cơm cho mình, trên tay toàn là vết thương.

Làm sao cô có thể buông bỏ anh ta được chứ?

Anh ta uống một ngụm rượu, thấp giọng đáp lại, "Cho dù đi rồi, sớm muộn gì cũng sẽ trở về thôi."

Tác giả có lời muốn nói:

Dịch Nhiễm: Đúng là thằng cha tự tin.

Mãi sau này, một ngày nào đó, Khương Ý có thêm một người chị dâu đột nhiên ý thức được, người anh trai lạnh nhạt của mình ngày đó vì sao lại bỗng từ bi đưa cô đi chơi game với đồng đội.
Bình Luận (0)
Comment