Thiên Vương Điện

Chương 36


Hàng loạt dấu hỏi trong đầu Hạ Cường và Chu Diễm Hân.

Thế hệ trước đánh giá đẳng cấp của một chiếc xe dựa trên kích thước của nó à?
Khuôn mặt Tăng Hồng Anh cũng tỏ vẻ không vui, ý bảo rằng tôi nói cậu mua một chiếc xe thật lớn, vậy mà cậu lại mua chiếc này sao?
Vương Hồng Mai mỉm cười, vứt vỏ hạt hướng dương xuống đất, sau đó lại nhìn thấy logo của Mercedes-Benz rất giống với logo của Mitsubishi.

Bà ta lại hét lên: “Hồng Anh, xem ra con rể của bà cũng khá thực tế đấy, logo xe này cũng khá giống với logo của chúng tôi này”.

“Đều là ba cái nĩa, nhưng bà xem cái của tôi đây, cái nào cũng rộng bằng cái lá tre”.

"Còn cái của nhà bà chỉ như cây kim”.

Hạ Cường và Chu Diễm Hân đứng bên cạnh, chỉ cảm thấy máu huyết trong người như đông cứng lại.

Tăng Hồng Anh tức giận giậm chân.

"Đồ rác rưởi, chuyện nhỏ như vậy mà cậu cũng không làm được”.

"Đúng là mất mặt”.

Tăng Hồng Anh nổi giận đùng đùng bỏ đi, Chu Diễm Hân và Hạ Cường bối rối vội vàng đuổi theo.

Trở về nhà, Tăng Hồng Anh lại nổi trận lôi đình một phen.

Chu Diễm Hân muốn giải thích, nhưng đã bị Hạ Cường ngăn lại.

Một lúc sau, có vẻ như Tăng Hồng Anh cũng nguôi giận, bước đến chỗ Hạ Cường.


"Này Hạ Cường, vừa nãy tôi mắng cậu, cậu đừng để bụng”.

Hạ Cường sửng sốt một hồi, anh không ngờ lần này mẹ vợ lại chủ động xin lỗi anh.

"Mẹ, mẹ có ý gì vậy?", Hạ Cường đầy vẻ cảnh giác.

"Tôi đột nhiên nhớ ra, chiếc xe của Vương Hồng Mai có giá hơn chín mươi nghìn tệ”.

"Mà tôi chỉ đưa cho cậu sáu mươi nghìn tệ, quả thật cũng chỉ có thể mua được chiếc xe to cỡ đó thôi”.

"Tiền nào của nấy, hai mươi tệ một cân thịt heo, cho dù tôi đưa cho cậu một trăm tệ thì cậu cũng mua không được mười cân”.

Hạ Cường:"...”
Lúc này, ở bãi đậu xe ở tầng dưới, Vương Hồng Mai vẫn đang cắn hạt hướng dương trước chiếc xe yêu quý của mình.

Tách tách tách, bà ta không thể nhịn cười, cứ như một người điên.

"Mẹ, mẹ nghĩ gì mà vui thế?”
Lúc này, cô con gái Tiểu Lệ của bà ta vừa đi mua thức ăn về.

Vương Hồng Mai vội vàng kéo con gái tới, cười nói: "Tiểu Lệ, để mẹ kể cho con nghe, vừa nãy buồn cười chết mất”.

"Bà Tăng Hồng Anh thấy con rể mua cho con một chiếc xe lớn như vậy, cứ nhất định muốn so sánh với nhà chúng ta”.

"Con xem, kết quả thằng con rể vô dụng của bà ta mua cho bà ta một con lừa, con không biết đâu, lúc đó mặt mũi Tăng Hồng Anh đỏ như đít khỉ”.

Tiểu Lệ cũng cười nói: "Mẹ, nghe nói con rể của bà ta là một tên ăn mày, con lừa của nhà đó đâu?"
"Chính là chiếc xe này!"
Vương Hồng Mai chỉ vào chiếc Mercedes-Benz E-Class, đi vòng quanh nó một cách khoa trương: "Con thấy chưa? Chính là chiếc này, cũng chỉ nặng khoảng năm trăm cân, thậm chí còn không nặng bằng một nửa trọng lượng của xe nhà mình”.

“Còn nữa, con hãy nhìn vào logo này, cố ý giống với logo xe nhà mình, kết quả lại tự vả vào mặt, khiến mẹ cười không nhặt được mồm luôn”.

"Tiểu Lệ, con có thấy chiếc xe mà con rể bà ta mua giống con lừa không?"
Tuy nhiên, lúc này Tiểu Lệ đã sững sờ tại chỗ, toàn thân như hóa đá.

"Con gái sao vậy?"
"Con cũng cảm thấy rất nực cười đúng không?"
Lúc này, rất nhiều người xung quanh cũng nhìn sang với ánh mắt kỳ quái.

Khuôn mặt Tiểu Lệ đột nhiên đỏ ửng, nhỏ giọng nói: "Mẹ đừng nói nữa”.

"Tại sao lại không nói chứ? Mẹ muốn mọi người trong khu dân cư này biết rằng con rể của Tăng Hồng Anh đã mua một con lừa cho con gái bà ta, ha ha”.

"Con lừa ư? Tôi nghĩ bà mới là con lừa thì có”.

Một ông chú quét dọn đi tới với vẻ mặt khinh thường, quét sạch những chiếc vỏ hạt hướng dương mà Vương Hồng Mai đã ném xuống sàn.

"Sao bà lại vô ý thức thế, tùy tiện ném vỏ hạt hướng dương xuống sàn vậy?"

"Không chỉ vô ý thức, mà còn thiếu hiểu biết, đây là Mercedes-Benz”.

"Mercedes?", Vương Hồng Mai khinh bỉ nói: “Có cao cấp bằng Mitsubishi nhà tôi không hả?"
"Mẹ, đừng nói nữa”.

"Tại sao lại không nói chứ?", Vương Hồng Mai rất không phục, hét vào mặt người quét rác: "Một tên quét đường như ông thì hiểu cái gì chứ, còn ở đây nói năng lung tung hả?"
"Đưa cái chổi của ông ra xa xe tôi một chút, đụng vào làm xước sơn thì có bán ông đi cũng không nền nổi đâu”.

"Con lừa ngu ngốc!"
Ông chú quét đường nhìn Vương Hồng Mai khinh thường, nói: "Chiếc xe này của nhà người ta có giá bảy đến tám trăm nghìn tệ, đáng giá bằng mười chiếc của bà”.

Vương Hồng Mai: "???"

Sau khi mua xe, Chu Diễm Hân đi làm hay đến nhà máy đều thuận tiện hơn rất nhiều.

Đồng thời, chiếc Mercedes-Benz của cô đã thu hút rất nhiều cuộc thảo luận của mọi người trong công ty.

Nhiều người nói sau lưng rằng Chu Diễm Hân vừa tiếp quản dự án lớn của công ty đã bắt đầu kiếm được nhiều tiền, mua một chiếc Mercedes-Benz nhanh như vậy.

Người trong sạch thì không cần nói nhiều, Chu Diễm Hân lười giải thích những tin đồn này.

Khoảng thời gian gần đây, Chu Tử Mạn cũng không gây khó dễ với Chu Diễm Hân.

Ngay cả khi Chu Diễm Hân mua một chiếc Mercedes-Benz, Chu Tử Mạn cũng không xuất hiện giở trò, mọi thứ đều rất bất thường.

Hôm nay, Chu Diễm Hân vừa đến công ty chưa được bao lâu, một người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi bước đến văn phòng của cô.

"Ông Tứ, sao ông lại tới đây?"
Người đến tên là Chu Chấn Hùng, Chu Diễm Hân gọi ông ấy là ông Tứ, nhưng ông ấy và Chu Chấn Quốc không phải là anh em ruột, mà là anh em họ.

Chu Chấn Hùng cũng mở một nhà máy may mặc, vì Chu Diễm Hân và gia đình ông ấy làm cùng ngành nên hai người có một số liên hệ.

Chu Chấn Hùng rất thích tập thể dục nên dù đã ngoài sáu mươi tuổi mà ông ấy vẫn tràn đầy năng lượng.

Nhưng lúc này, ông ấy như già đi rất nhiều.


Không chỉ tóc bạc hơn nửa mà cả người ông ấy trông rất phờ phạc.

Chu Diễm Hân rót cho Chu Chấn Hùng một cốc nước, nói: "Ông Tứ, ông tới đây, có chuyện gì sao?"
Chu Chấn Hùng uống một ngụm nước, ngập ngừng nói: "Diễm Hân, ông Tứ lần này tới tìm cháu, quả thật là muốn nhờ cháu giúp đỡ”.

Chu Diễm Hân sửng sốt, nói: "Ông Tứ, ông gặp phải phiền phức gì sao?"
"Ừ”.

Chu Chấn Hùng gật đầu, với vẻ mặt u sầu.

"Ông chủ đằng sau Đường Long và Tôn Trọng Hoa đang xây dựng Thành Trung Thành, muốn tạo dựng Thành Trung Thành thành một trung tâm thương mại sang trọng hạng nhất”.

"Điều này đã tạo ra những cơ hội tuyệt vời cho các công ty lớn của địa phương, nhưng đối với các doanh nghiệp vừa và nhỏ như bọn ông thì là một thảm họa”.

"Diễm Hân à, bây giờ toàn bộ ngành may mặc ở Khánh Thị gần như sắp bị Thành Trung Thành độc quyền.

Nhà máy của ông Tứ là nhà máy nhỏ, căn bản không có vốn để cạnh tranh với một công ty lớn như tập đoàn Tôn Thị”.

"Nhà máy của bọn ông bây giờ hầu như không có đơn đặt hàng nào, nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng sẽ không thể chống đỡ nổi một tháng”.

Chu Diễm Hân giật mình, cô không ngờ rằng sự phát triển của Thành Trung Thành lại có tác động lớn đến nhà máy của Chu Chấn Hùng như vậy.

"Vậy nên ý của ông Tứ là?"
Chu Chấn Hùng đặt ly nước trong tay xuống, vẻ mặt khổ sở: "Diễm Hân, ông Tứ đã đi vào bước đường cùng rồi”.

"Lần này, cháu nhất định phải giúp ông!".

Bình Luận (0)
Comment