Thiên Vương Điện Hạ Trở Lại

Chương 44

“Anh Tuấn, xin hãy ra chỉ thị!”

Tiểu Niệm đã rời khỏi, Hồ Mị Nhi gấp gáp hỏi.

“Đừng nóng vội!”

Lôi Tuấn quay sang Kim Bưu và nói: “Bàn Tử, chuyện khẩn cấp, cần mượn một ít tiền của cậu!”

“Bao nhiêu? Một trăm triệu đủ không?”, Kim Bưu vô thức nói.

“Nhiều quá, không cần thiết, mười triệu là đủ!”

“Đây chỉ là một khoản tiền nhỏ mà thôi, đưa tôi tài khoản!”

“Mặt Sẹo!”, Lôi Tuấn khẽ gọi.

“Đến ngay đây!”

Mặt Sẹo lập tức bước lên, nghe Lôi Tuấn và Kim Bưu nói chuyện, suýt nữa cằm hắn đã rơi xuống đất.

“Cậu đưa tài khoản cho Kim Bưu, cậu ta sẽ chuyển tiền cho cậu, tranh thủ mang đi thu xếp cho các anh em!”

Nói xong, Lôi Tuấn đốt một điếu thuốc.

Hiện tại Tiểu Niệm đã an toàn, rốt cuộc anh cũng có thể thả lỏng.

“À, vâng!”

Mặt Sẹo lúng túng nói: “Thế nhưng không cần nhiều vậy đâu!”

“Số dư coi như tôi thưởng cho cậu!”

“Anh Tuấn!”

Mặt Sẹo quỳ sụp xuống đất, dập đầu hô: “Cám ơn anh Tuấn đã cất nhắc, tôi có chết muôn lần cũng quyết không từ nan!”

“Đứng lên đi!”

Lôi Tuấn nghiêm giọng.

“Vâng!”

Mặt Sẹo run run đứng lên.

Kẻ có tiền là như thế nào?

Là như Kim Bưu và Lôi Tuấn vậy đấy, bọn họ chính là kẻ có tiền.

Mười triệu, nói tặng là tặng.

Cùng lắm chỉ là mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ bỏ mạng, vậy mà được bù đắp nhiều như thế.

Kể từ giây phút này, Mặt Sẹo quyết tâm phải đi theo Lôi Tuấn.

“Đưa tài khoản cho tôi!”, Kim Bưu mỉm cười nói với Mặt Sẹo.

“Được được được…”

Mặt Sẹo lập tức làm theo.

“Híz-khà-zzz...”

Lôi Tuấn hít một hơi thuốc, rồi nói với Hồ Mị Nhi: “Đã điều tra ra chưa?”

“Báo cáo anh Tuấn!”

Tuy miệng thì gọi “anh Tuấn” nhưng Hồ Mị Nhi vẫn đứng nghiêm kiểu quân đội, nói rõ ràng: “Câu lạc bộ Hắc Long có tổng cộng hơn mười ngàn người, cao thủ ba sao đại khái một ngàn, cao thủ bốn sao có khoảng 100, hội trưởng là Long Lân, đã từng tham gia chiến trường, có chút thủ đoạn nhưng không đáng nhắc đến!”

Những lời này khiến Mặt Sẹo và Ngô Bân giật mình kinh ngạc.

Tuy Mặt Sẹo chỉ khống chế một thế lực nhỏ, nhưng vẫn biết đến cấp bậc phân chia cao thủ của Hoa Hạ.

Với thực lực của hắn, cùng lắm chỉ là hai sao mà thôi.

Vậy mà câu lạc bộ Hắc Long lại có đến một ngàn cao thủ ba sao, bốn sao có 100 tên…

Thực lực của mỗi một sao khác biệt như trời với đất.

Nói cách khác, một cao thủ ba sao có thể dễ dàng tiêu diệt mười tên hai sao.

Hơn nữa, số sao càng cao thì chênh lệch càng lớn.

Ví dụ như cao thủ năm sao muốn giết chết 100 tên hai sao là chuyện rất đơn giản.

Không ngờ câu lạc bộ Hắc Long lại có nhiều cao thủ như vậy!

May mắn Lôi Tuấn lý trí, bằng không thì người của Mặt Sẹo xông vào đó chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Ngô Bân thì kinh ngạc với tốc độ phát triển của câu lạc bộ Hắc Long.

Hai năm trước, bọn họ chỉ có hơn trăm người.

Vậy mà trong vòng hai năm đã phát triển lên đến mười ngàn người!

Tất cả chuyện này chắc chắn có liên quan đến trưởng ty của sở tác chiến – Tiêu Chiến.

Ngô Bân không tham gia vào các hoạt động của câu lạc bộ Hắc Long, thế nhưng những chuyện như thế này đương nhiên không giấu nổi một sĩ quan cấp cao như ông ta.

“Đúng là đáng đánh mà!”

Lôi Tuấn cười khẩy: “Không ngờ chỉ một câu lạc bộ Hắc Long mà cũng triệu tập không ít cao thủ, vậy cũng tốt, đã có cao thủ thì không thể nói tôi ỷ thế hiếp người được!”

“Sĩ quan Ngô, ông thấy sao?”, Lôi Tuấn đột nhiên hỏi.

“Báo cáo anh Tuấn, tôi là võ giả năm sao!”, Ngô Bân cung kính đáp.

“Võ giả năm sao, không tệ, không tệ…”

Lôi Tuấn lại quay sang Hồ Mị Nhi và hỏi: “Hồ Thiên Vương, hiện tại cô mấy sao?”

“Báo cáo anh Tuấn, tôi là hồn giả sáu sao!”, Hồ Mị Nhi nghiêm túc đáp.

Kim Bưu vốn là dân kinh doanh, thế nên căn bản nghe không hiểu những chuyện này.

Sau khi chuyển tiền cho Mặt Sẹo, hắn liền đi tìm xì gà.

Mặt Sẹo cũng không có kiến thức về cao thủ trên năm sao.

Về phần võ giả và hồn giả, càng khó có thể hiểu được!

Tuy nhiên, hắn có thể nhìn ra Ngô Bân và Hồ Mị Nhi rất mạnh.

Đặc biệt là Hồ Mị Nhi, cô ta vốn dĩ là một phụ nữ rất xinh đẹp, nếu cười một cách âm trầm e là còn đáng sợ hơn nữ ma đầu, hắn hoàn toàn có lý do để tin Hồ Mị Nhi vừa ra tay chắc chắn sẽ là ác mộng của đàn ông.

“Được rồi, tôi chỉ hỏi vậy thôi!”

Lôi Tuấn nhận lấy xì gà từ Kim Bưu, bảo hắn ngồi xuống rồi cười nói: “Mấy… cô bé kia và con gái tôi đành phải nhờ cậu chăm sóc vài ngày, có được không?”

“Anh Tuấn nói gì vậy chứ?”

Kim Bưu tỏ vẻ bất mãn, vỗ ngực nói: “Kim Bàn Tử này xin cam đoan với anh, nếu như mấy đứa trẻ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi sẽ tự bóp chết mình.

Mặc kệ đám kia là câu lạc bộ khỉ gì, nhà họ Kim chắc chắn sẽ phòng thủ kiên cố!”

“Được!”

Lôi Tuấn vỗ vai Kim Bưu.

Sau đó, anh lại quay sang Mặt Sẹo và nói: “Cậu về trước đi, chuyện còn lại không cần cậu quan tâm”.

“Anh Tuấn!”

Mặt Sẹo hấp tấp nói: “Sau khi thu xếp cho các anh em ổn thỏa, tôi cũng muốn tham gia trận này!”

“Không!”

Lôi Tuấn căn dặn: “Nhiệm vụ của cậu là bảo vệ con gái tôi!”

“Việc này… tuân lệnh!”

Mặt Sẹo không cúi chào, nhưng hắn đã học được cách đứng nghiêm.

Hắn hiểu được, bảo vệ con gái Lôi Tuấn cũng là một chuyện quan trọng.

Tuy Kim Bưu rất giàu có, nhưng mấy chuyện bảo vệ kiểu này, vẫn là Mặt Sẹo hắn có kinh nghiệm.

Xem ra anh Tuấn vẫn xem trọng mình.

Không bao lâu sau, Mặt Sẹo đã lui ra.

“Sĩ quan Ngô!”

Lôi Tuấn lại quay sang Ngô Bân và nói: “Ông có đánh giá như thế nào về trưởng ty sở tác chiến?”

“Xin lỗi anh Tuấn, tôi không thể đánh giá cấp trên của mình được!”

Trán Ngô Bân bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, là một quân nhân, quả thật ông ta không thể trả lời câu hỏi này.

“Được, vậy tôi hỏi ông, ông có tham gia vào việc kinh doanh của câu lạc bộ Hắc Long không?”

“Thưa anh Tuấn, hoàn toàn không!”

“Tốt lắm!”

Lôi Tuấn cười nhạt: “Nếu tôi xuất binh đối phó với câu lạc bộ Hắc Long, ông có ý kiến gì không?”

“Thưa anh Tuấn, không có, tôi xin thay mặt người dân thành Hương Giang tạ ơn anh!”

“Thôi được rồi!”

Lôi Tuấn hút một ngụm xì gà rồi nói: “Vậy ông xem như không biết gì cả là được, còn về Tiêu Chiến - cấp trên của ông, tôi tự có biện pháp giải quyết.

Tuy nhiên, ông phải chuẩn bị sẵn tâm lý, Thiên Vương Thần Điện làm việc chưa bao giờ quan tâm đến hậu quả, cho nên… tôi đề nghị ông tạm thời xin nghỉ, có thể xem đây là một lời khuyên thiện ý!”

“Cảm ơn anh Tuấn!”

Ngô Bân đột nhiên đứng nghiêm, tuy bản thân có chức vị cao, nhưng ông ta lại bày ra tư thế chào Lôi Tuấn.

Nghỉ!

Ngô Bân chào từ biệt Lôi Tuấn, sau đó xoay người rời đi…

Lúc này trong sảnh, ngoại trừ Lôi Tuấn, chỉ còn lại Kim Bưu và Hồ Mị Nhi.

“Anh Tuấn, đánh thật à?”, Kim Bưu vô thức hỏi.

“Đánh, phải đánh, đánh cho đến chết mới thôi!”

Lôi Tuấn lạnh lùng nói: “Hiện tại mẹ của Tiểu Niệm vẫn còn nằm trong tay người của câu lạc bộ Hắc Long, dám làm tổn thương người của tôi, trừ phi Lôi Tuấn này chết, nếu không, ai cũng đừng mong sống tốt!”

“Anh Tuấn, nếu cần tiền thì nói một câu, nhà họ Kim bán tài sản đổi tiền mặt cũng được!”, Kim Bưu chân thành nói.

“Thế thì không cần!”

Lôi Tuấn nói: “Sĩ quan Hồ sẽ nhanh chóng chuyển lại tiền cho cậu, Thiên Vương Thần Điện không chỉ có nhiều cao thủ, mà tiền cũng rất nhiều, tuy nhiên, lòng tốt của cậu, tôi xin nhận!”

“À, phải ha!”, Kim Bưu không nói gì thêm.

“Mị Nhi!”

Không có người ngoài ở đây nên Lôi Tuấn gọi thẳng tên.

“Anh Tuấn cứ nói!”, Hồ Mị Nhi vẫn đứng nghiêm.

“Triệu tập ba ngàn cao thủ!”, Lôi Tuấn thản nhiên nói.

“Đã rõ!”, Hồ Mị Nhi lập tức đáp.

“Anh Tuấn, người ta có mười ngàn, anh chỉ gọi ba ngàn, không đủ đâu!”, Kim Bưu lại lần nữa nói xen vào,

“Ha ha ha…”

Những lời này khiến Lôi Tuấn và Hồ Mị Nhi cùng bật cười.

“Ông chủ Kim!”

Hồ Mị Nhi cười nói: “Trong Thiên Vương Thần Điện, không tính tinh binh, cao thủ đẳng cấp thấp nhất là ba sao, tôi triệu tập ba ngàn cao thủ đấu với mười ngàn tên rác rưởi của chúng, anh nói có được không?”

“Việc này… được chứ!”, Kim Bưu cười ha hả.

“Mị Nhi!’

Lôi Tuấn lại nói thêm: “Báo với Tây Thiên Vương Âu Dương Sát rằng tôi có việc cần anh ta giúp!”

“Đã biết!”

Hồ Mị Nhi nhận lệnh, sau đó lập tức đi bố trí..
Bình Luận (0)
Comment