Người đăng: danhvotr@
“Được! Thế giờ ta bắt chúng để ngươi làm thịt!” Khương Tuyết liền bay lên ngọn cây nói.
“Đừng có đóng băng hết đấy! Ta không thít ăn thịt đông lạnh đâu!” Liễu Thiên thấy vậy liền đứng lên nhắc nhở.
“Thịt đông lạnh? Đó là cái gì?” Khương Tuyết quay lại vẻ mặt khó hiểu.
“À! Thịt đóng băng để bảo quản thì gọi là thịt đông lạnh đó. Mà thôi, ngươi thích giết chúng thế nào thì giết!” Liễu Thiên định giải thích nhưng sau đó lại lắc lắc đầu tỏ vẻ không quan tâm nói.
“A! Thanh Lôi Điểu! Nhiều như vậy, chúng ta phát tài rồi!” Khương Tuyết lúc này hét lên, giọng điệu vui vẻ như vớ được vàng vậy.
“Thanh Lội Điểu thì có gì đặc biệt?” Liễu Thiên ngồi dưới gốc cây lười biếng hỏi.
“Ta nghe nói bọn chúng thịt ăn rất ngon, đồng thời tuy là yêu thú nhị cấp nhưng điểm tích lũy cũng bằng yêu thú tam cấp.” Khương Tuyết nhìn ra đàn yêu cầm đang bay đến miệng giải thích.
“Vậy chúng chạy mất thì sao? Ngươi hãy dụ chúng xuống dưới thì mới có thể tiêu diệt nhiều được!” Liễu Thiên nghe vậy liền bày ra kế sách.
“Đươc! Nhưng người phải cẩn thận, bọn yêu cầm này có tốc độ khá nhanh, đồng thời móng vuốt và mỏ chúng cứng rắn vô cùng.” Khương Tuyết gật đầu rồi lại căn dặn.
“Ta biết rồi! Nó đang đến đó!” Liễu Thiên gật đầu sau đó lại nhìn ra đám Thanh Lôi điểu đang bay đến.
Quéc! Quéc!...
Những tiếng kêu của yêu cầm vang lên làm cho người nghe cảm thấy nhức óc khó chịu vô cùng. Mà theo tiếng kêu này, hơn hai mươi con Thanh Lôi Điều đã bay đến chỉ cách chố hai người Liễu Thiên hơn mười trượng. Đám yêu cầm này hung hăng lao về chỗ Khương Tuyết đang đứng.
Khương Tuyết ngay lúc này nhảy từ trên cây xuống bắt đầu chạy đi. Liễu Thiên khi này cũng chạy song song bên cạnh. Đám Thanh Lôi Điểu thấy con mồi chạy đi thì ngay tức khắc trao liệng bay trên cánh rừng đuổi theo.
Mỗi con yêu cầm này dài đến hơn trượng, sải cánh gần hai trượng, cái mỏ đằng trước nhọn hoắt to như bắp đùi đang đua ra, cặp chân của nó cũng to lớn với những móng vuốt đen nhánh sắc nhọn vô cùng. Lúc này còn nào còn đấy điên cuồng vẫy cánh đuổi theo hai người Liễu Thiên.
“Ta sẽ dùng một chiêu cực mạnh, nhưng để hiệu quả thì cần thời gian cho yêu cầm vây quanh, người hãy cầm cự một chút!” Khương Tuyết đang chạy một đoạn bỗng nhiên dừng lại xoay người một vòng nói.
“Được! Nhanh đi!” Liễu Thiên tay cầm trường kiếm tuốt ra cũng xoay người lại.
Khương Tuyết khi này không nhiều lời hai tay đẩy sang hai bên, đồng thời từ hai tay một luồng ba động khí lưu truyển tạo lên một lớp mờ ảo như hơi nước.
Hai tay Khương Tuyết tiếp tục uốn lượn xung quanh cơ thể như diễn luyện một loại võ học gì đó, luồng nguyên thần truyền ra cánh tay kia mỗi lúc một lớn, khu vực ba động ngày càng rộng hơn.
Lúc này con Thanh Lôi điểu đầu tiên đã lao đến, Liễu Thiên ngay tức khắc một kiếm vung lên.
"Keng!” Một kiếm đánh vào mỏ của con yêu thú kia, nó lảo đảo bay sang hướng khác.
“Keng! Keng!...
Một con đầu lại đến những con tiếp theo, bọn chúng thi nhau bổ xuống nhưng đều bị Liễu Thiên đánh bật ra. Liễu Thiên trường kiếm trong tay bay múa liên tục, hắn di chuyển một vòng quanh, hắn muốn đảm bảo không một con yêu cầm nào có thể tấn công Khương Tuyết được.
Để ý thì đám yêu cầm này cũng rất giỏi luồn lách, rừng cây cũng không phải là quá thưa nhưng chúng từ trên phi xuống lại không hề bị cản lại, tốc độ vẫn rất nhanh khiến Liễu Thiên kinh ngạc không thôi.
Thế nhưng cũng không có thời gian cho hắn kinh ngạc. Ngay lúc này, yêu cầm như có linh tính bắt đầu bay quanh tạo thành nhiều vòng tròn quanh hai người, mỗi vòng gồm năm sáu con, cứ như vậy chúng tạo thành bốn vòng quanh chỗ hai người. Bốn vòng vây từ trên xuống dưới, ngay cả có cây cối nhưng đám yêu cầm này vẫn bay được với tốc độ khá nhanh. Khi này chúng đang duy trì tạo thành vòng nhằm vây kín hai người lại, nếu bây giờ hai người muốn chạy là điều không thể.
Chúng bay quanh vài vòng thì cùng kêu lên rồi đồng loạt lao vào. Điều này khiến Liễu Thiên sợ hãi không thôi. Hắn không thể ngăn cản tất cả bọn chúng được!
Khương Tuyết lúc này như không quan tâm đến bên ngoài, tiểu cô nương này vẫn đang vận chuyển nguyên thần, chân nguyên mỗi lúc một lan tỏa nhiều hơn. Quanh thân nàng giờ đã thành một mạng sáng mờ ảo, chỗ mờ mờ đục chỗ lại trong suốt.
“Nhanh đi lại gần đây!” Ngay khi Thanh Lôi điểu chỉ còn cách hơn trượng, Liễu Thiên đánh định liều mạng lao lên thì Khương Tuyết liền gọi.
Nghe vậy, Liễu Thiên liền động hai chân đạp một cái xuống đất nhảy về cạnh Khương Tuyết.
Khương Tuyết lúc này hai tay một lần nữa đưa sang hai bên. Một lớp khí mang mờ mờ trong suốt xuất hiện bao bọc quanh chỗ hai người tạo thành một quả cầu khá lớn.
Quả cầu này có đường kính tầm hai trượng, và đang có xu thế thu nhỏ lại. Liễu Thiên ở bên trong cùng Khương Tuyết nhưng không có dễ chịu gì, ngược lại còn có cảm giác rất khó chịu và tức ngực. Hắn có cảm giác như mình đang nặn sâu dưới mấy trăm mét và sắp bị áp xuất ép cho toàn thân cứng ngắc và đau nhức.
“Bang! Bang!...
Lúc này, đám yêu cầm đầu tiên đã đánh lên bên khí cầu. Nhưng những công kích đó không hề làm quang cầu tổn hại chút gì.
“Bang! Bang!... Nhóm yêu cầm thứ hai tấn công vào điều tương tự cùng xảy ra.
Khí cầu kia mỗi lúc lại một nhỏ hơn, màu sắc từ trong suốt mờ ảo chuyển thành màu trắng sáng. Liễu Thiên lúc này đứng tựa lưng vào Khương Tuyết gương mặt nhăn lại, hắn cảm giác như sắp bị ép thành cá khô vậy.
Khương Tuyết thì khí sắc vẫn bình thường, hai mắt nhắm liền, đồng thời hai tay thu về trước ngực nhưng vẫn vận chuyển nguyên thần. Tiểu cô nương này đang rất tập trung!
Lúc này, nhìn từ bên ngoài thì xung quanh khí cầu kia đã bị bao bọc bởi một lớp thanh cầu. Thanh Lôi điểu thế công không dứt giờ đã vây kín hai người Khương Tuyết bên trong. Từ bên ngoài không thể nhìn thấy hai người Liễu Thiên đâu cả, chỉ thấy trong rừng một đám yêu cầm đang xâu xé một thứ gì đó.
“Oàng!”
Vô số tia sáng xuyên qua đám yêu cầm và cánh rừng chiếu ra phía ngoài. Cùng với đó là một tiếng nổ lớn rồi một màng khí từ đó bắn ra xung quanh. Vụ nổ đánh cho đám Thanh Lôi điểu xung quanh bay tung tóe lông bay đầy trời. Không chỉ có đám Thanh Lôi Điểu mà trong phạm vi mấy chục trượng của khu rừng cây cũng bị thủi tung.
"Lộp! Bộp!"
Chỉ trong chớp mắt ba động lan ra rồi biến mất, Thanh Lôi điểu xung quanh rơi xuống tất cả nằm tả tơi lông lá trên đất. Cùng với đó lông vũ cùng với lá cây đang lả tả rơi xuống nhìn thơ mộng vô cùng.
Một vùng bán kính hai mươi trượng cây côi trụi sạch lá, đám cây xa hơn thì lá cũng thưa đi trông thấy, không còn rậm rạp như trước. Lúc này. quanh chỗ hai người Liễu Thiên đứng, lá cây cùng những chiếc lông vũ màu xanh nhạt của đám Thanh Lôi điểu đang rơi xuống, chẳng mấy đã phủ xanh cả mặt đất.
Liễu Thiên lau vết máu trên miệng rồi lại đứng nhìn lá cây rơi xuống, hắn lấy tay tre mắt nhìn lên ánh nắng chiều sớm – thứ khi trước hắn không nhìn thấy khi rừng cây còn có lá.
“Liệu có thể mạnh hơn được không? Ngay cả lông cũng nhổ sạch, nếu mình đứng bên ngoài chắc quần áo cũng không còn!” Liễu Thiên quay lại nhìn xuống dưới nhíu mày thầm than.
“Coi như không tệ! Tuy hao tốn phần lớn nguyên thần nhưng cũng đáng!” Khương Tuyết nhìn quanh cảnh trơ trụi xung quanh thì gật đầu tỏ vẻ hài lòng nói.
Một màn này chính là Khương Tuyết kích nổ khí cầu tạo thành. Đây là một chiêu có tên là Nộ Minh cầu - một dị thuật cấp ba vô hệ. Chiêu này phụ thuộc vào lượng nguyên thần xúc nén không gian mà sức công phá càng cao.
Lại nói thì Khương Tuyết cùng Liễu Thiên đứng ở bên trong tâm thì không bị ảnh hưởng của vụ nổ nhưng những thứ xung quanh đều bị đánh cho tàn tành hoa lá. Thế nhưng chiêu này tuy không công kích trực tiếp nhưng quá trình vận hành cũng khá tổn hại cơ thể đồng thời cũng tiêu tốn rất nhiều nguyên thần và cũng không cơ động nên rất ít khi Khương Tuyết sử dụng. Không phải nàng sợ đám yêu cầm bỏ chạy thì nàng cũng không dùng nó.
“Không tệ! Đùa à!” Liễu Thiên lông mày dật dật mấy cái thầm mắng.
“Ngươi không sao chứ! Mau thu thập thịt cùng yêu đan thôi! Ta phải khôi phục lại nguyên thần đã!” Khương Tuyết nhìn Liễu Thiên hỏi rồi lại hướng đám yêu cầm nằm trần trụi trên đất phân phó.
“Ngươi quá biến thái!” Liễu Thiên liền thở dài nói.
“Có người đến!” Khương Tuyết bỗng liếc mắt nhìn về phía Bắc nói.
“Người nghỉ ngơi đi, ta thu thập chiến lợi phẩm, bọn chúng không giám manh động đâu!” Liễu Thiên nhìn ra xa rồi lại hướng Khương Tuyết nói.
“Ừ!” Khương Tuyết mỉm cười nói rồi cũng đi lại một chỗ thoáng đãng ngồi xuống.
Liễu Thiên thì đi quanh một lượt hạ sát những con Thanh Lôi điểu đang ngấp ngoái. Đánh chó chết chính là bản lĩnh lớn của hắn mà!
Rất nhanh một nhóm ba người xuất hiện trong khu vực trơ trụi mà Khương Tuyết vừa tạo ra.
Đây là một nhóm hai nam một nữ, cả ba đều là người của đội Một, cung chữ Cấn. Hai nam tầm mười ba mười bốn, dáng người cao gầy, gương mặt thô kệch, tóc buộc gọn gàng. Nữ đệ tử thì tuổi tầm mười hai mười ba, gương mặt bình thường, không có gì đặc biệt cả.
Liễu Thiên cũng không mấy quan tâm đến mấy người này, đối với hắn thì người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu mấy kẻ kia muốn xem thôi thì không sao nhưng có ý đồ gì khác thì bọn chúng chết chắc rồi. Liễu Thiên khẳng định Khương Tuyết rất mạnh, nếu hắn đoán không nhầm thì đây chính là đệ tử đứng đầu Thanh long đội năm nay.
Ba người kia nhìn thấy một cảnh tưởng yên tĩnh này liền nhíu máy một cái liền quay đầu bỏ đi.
Bọn họ vốn tưởng bên này đang có đánh nhau lớn thì qua xem có kiếm trác được gì không ai dè sang đến đây mọi thứ đã xong hết rồi. Đối với khả năng của bọn họ thì làm sao trực diện đối đầu với một nhóm có thể tạo ra chấn động như vừa rồi. Sau một hồi nhìn ngắm không thấy đối thủ thương tích thì cả ba quyết định nên rời đi.
Đám người này vừa rời đi thì từ phương hướng khác lại có một nhóm người đang chạy đến.
Đám người mới chạy đến đều là nam đệ tử của đội Bốn. Phản ứng của nhóm này cũng không khác với nhóm trước. Nhóm này nhìn thấy cản tượng xung quanh với điệu bộ ung dung của hai người Liễu Thiên thì cũng ngay tức khắc rời đi.
Thế rồi cũng có một nhóm của Tứ tượng đội đến, thế nhưng khi này thấy Khương Tuyết thì bọng chúng cũng không gây sự gì, họ chỉ hỏi han vài câu rồi cũng rời đi.
Thêm một lúc nữa, Liễu Thiên đã thu thập xong yêu đan và thịt yêu cầm. Yêu đan là nhưng viên nhỏ như hột nhãn, có màu trắng đục pha thêm chút xanh. Liễu Thiên thu hết chúng vào một cái túi nhỏ.
Thịt yêu thú hắn cũng không lấy nhiều, hắn chỉ chọn thịt phần cánh lấy tầm một vài cân.
Liễu Thiên lúc này từ từ đi lại gần chỗ Khương Tuyết ngồi xuống nghỉ ngơi. Hắn vừa rồi chỉ vận công một chút nên nguyên thần hao tổn không đáng kể, lượng hao tổn này chỉ một lúc sẽ được thiên tinh lấp đầy.
Tầm hai khắc sau, Khương Tuyết mở mắt ra cười một cái vuốt vuốt mái tóc lờm xờm đứng dậy.
“Chúng ta tiếp tục đi thôi!” Liễu Thiên thấy vậy cũng đứng lên nói.
“À! Quên mất, người hãy đóng băng chỗ thịt này lại đã! Tuy ăn thịt đông lạnh không ngon nhưng dù sao còn hơn thịt hỏng!” Liễu Thiên nhớ ra gì đó rồi lại lấy đâu ra một bọc thịt nói.
Khương Tuyết thấy vậy tay liền đặt lên bọc thịt kia khẽ vận chuyển một cái, một lợp băng tuyết từ từ hình thành bao phủ lấy đống thịt tạo thành một khối vuông như đầu người.
“Quá tiện a!” Liễu Thiên thấy vậy mỉm cười rồi lại cất đống thịt vào chỉ giới.
“Ngươi có Chỉ giới trữ vật?” Khương Tuyết thấy vậy liền tò mò hỏi.
“Ừ! Cái này ta được một vị đại ca tặng!” Liễu Thiên gật đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mỉm cười nói.
“Ngươi số tốt quá a!” Khương Tuyết hâm mộ.
“Nếu ngươi thích ta có thể cho ngươi! Dù sao ta cũng không dùng nhiều, mai kia cần thì xin gia tộc sau cũng được!” Liễu Thiên liền tháo chiếc nhẫn ra đưa cho Khương Tuyết.
“Không! Cái này là đại ca ngươi tặng ta làm sao có thể lấy! Lại nói ta với ngươi mới quen sao lại tặng ta thứ tốt như vậy?” Khương Tuyết lắc đầu liên tục khẽ nói, sau đó lại ngạc nhiên nhìn Liễu Thiên hỏi.
“Đại ca tặng ta là của ta, ta tặng ai đại ca cũng sẽ không nói gì. Còn vấn đề mới quen hay không có liên quan gì! Bạn bè thân hay không là ở cách đối xử chứ không phải là thời gian quen biết!” Liễu Thiên mỉm cười từ từ nói.
“Thôi! Chúng ta đi thôi!” Khương Tuyết nghe Liễu Thiên nói vậy bỗng nhiên đứng đờ ra một lúc rồi lại giật mình nói rồi đi vượt lên trước.
“Sao vậy? Ta bảo tặng cho ngươi rồi mà! Nếu không lấy tức là không coi ta là bạn rồi!” Liễu Thiên đi theo sau nhíu mày hỏi rồi lại tỏ vẻ không vui.
Hắn tuy mới gặp Khương Tuyết nhưng lạ có cảm giác thân thiết vô cùng. Đồng thời qua mấy ngày hắn biết tiểu cô nương kia đối với hắn cũng thật lòng kết giao, giúp đỡ bảo vệ hắn mấy ngày qua. Hắn lúc đầu chỉ nghĩ làm bạn qua loa cho hết cái thí luyện này nhưng qua thời gian mấy ngày làm hắn đã xuy nghĩ khác. Bây giờ hắn không biết đây có thể gọi là bạn thân không nhưng hắn khẳng định Khương Tuyết đã thành một người bạn của hắn.
Tặng bạn một vài món đồ cũng không tính là gì, dù sao hắn cũng có điều kiện hơn. Đối với hắn đồ vật tiền tài chỉ là vật ngoài thân, chỉ tình cảm mới là thứ quan trọng. Khi này nghe Khương Tuyết có vẻ ngại ngùng thì hắn càng phải tặng tiểu cô nương này.
“Ta lấy! Nhưng bây giờ chưa cần dùng, ngươi có thể giữ cho ta, chúng ta còn gặp nhau nhiều! Bây giờ ta cầm chẳng phải sẽ là người vác đồ cho ngươi sao!” Khương Tuyết đi một đoạn bỗng quay lại cười tít mắt nói.
“Haha! Ngươi cũng không dễ lừa nhì! Vậy để ta cầm hộ cũng được!” Liễu Thiên nghe vậy liền cười lớn rồi đi lên gần nói.
“Chứ sao nữa!” Khương Tuyết đi trước cười sảng khoái.