Người đăng: danhvotr@
Ở hoa viên giữa hai dãy nhà có một con đường nhỏ đi xuyên từ ngoài vào đến dãy
nhà ăn quay ngang kia. Lúc này, trên con đường đó có một nhóm nữ đệ tử đang đi
đến, trong đám mấy nữ đệ tử đó có một người đi giữa tỏ ra nổi trội và đặc biệt
nhất.
Đó là một thiếu nữ có một màu tóc rất lạ, một màu tóc đỏ nhìn rất quỷ dị. Nhìn
kỹ thì thiếu nữ này cũng tầm mười một mười hai tuổi, dáng người hơi cao có
chút mảnh mai mềm yếu. Nàng có gương mặt vô cùng thanh tú, đôi mắt to ngây
thơ, nước da trắng hồng kết hợp với mái tóc đỏ dài đến ngang lưng tạo thành
một hình ảnh tiểu mỹ nhân lung linh cùng với một chút huyền bí.
Giữa hoa viên, thiếu nữ kia bước đi thong thả trong tà áo màu trắng, mỗi bước
đi làm cho tim bao người phải đập loạn nhịp.
Nàng đi đến đâu mọi người hai bên đều phải quay ra nhìn, không khí bỗng trở
lên xôn xao ồn ào.
Tằng Nhất hai mắt nhìn theo miệng lẩm bẩm: “Vào cung này đúng là không uổng!”
Sau một hồi thất thần, Liễu Thiên liền hỏi: “Đó là ai thế?”
“Ta biết sao được!” Tằng Nhất lắc đầu đáp rồi lại hướng Hà Minh hỏi: “Hà Minh
chắc chỉ có ngươi là biết!”
“Ta cũng không biết!” Hà Minh lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.
“Đùa chứ! Thế mà cứ quay ra nhìn như người quen vậy!” Liễu Thiên tỏ vẻ thất
vọng.
“Đẹp thì ngắm chừ cần gì biết là ai!” Nghe vậy, Hà Minh phồng má trợn mắt nói.
“Đúng!”
Tằng Nhất phụ họa theo.
“Ừm cũng đúng a! Xinh thì ngắm chứ sao phải quen biết!” Liễu Thiên bị hai tên
kia nạt cho một trần thì cũng thầm gật đầu với quan điểm của hai kia, hắn lại
quay lại nhìn bóng dáng của tiểu mỹ nhân kia.
Rất nhanh đám nữ đệ tử đó đã đi khuất vào dãy nhà lấy đồ ăn. Lúc này, Liễu
Thiên liền xoa xoa tay trước mặt hai tên háo sắc kia rồi nói: “Được rồi! Người
ta đi rồi! Các ngươi ăn nhanh lên chúng ta cùng phải về nữa!”
“Ngắm xong thấy no luôn!” Hà Minh thì lại xếp gọn bát đũa vào khay nói.
“Ta cũng đủ rồi!” Tằng Nhất cũng tương tự đã ăn xong.
Liễu Thiên đứng dậy đầu tiên, hắn bê khay của mình lên rồi nói: “Giá nàng ta
đến sớm chút nữa thì chúng ta giờ đang ở phòng rồi cũng nên!”
Hai tên kia chỉ cười rồi bê khay lên, cả ba bê khay của mình đi thẳng ra đằng
sau. Đằng sau dãy nhà này có một khu để phục vụ những công tác chuẩn bị, bát
đĩa ăn xong đều được mang ra đây. Nhưng đám người Liễu Thiên không nhất thiết
phải tự thu dọn, bọn hắn thu dọn là do tiện đường đi ra đó rửa chân tay mà
thôi.
Cả ba từ đằng sau đi về, cả ba vừa đi vừa bàn tán về nữ đệ tử xinh đẹp kia, ba
tên vừa bàn tán vừa cười rất vui vẻ.
“Thật xinh đẹp a! Ta nếu có vợ như vậy thì chẳng màn đến tu luyện nữa! Ngày
ngày hưởng lạc! Haha!” Tằng Nhất điệu bộ giâm tặc cười nói.
“Haha! Ngươi chỉ xuy nghĩ linh tinh!” Hà Minh liền mắng.
“Người thì kém chắc, ta sợ người còn…”
Tằng Nhất đang cười cười nói thì bỗng nhiên dừng lại, vẻ mặt đại biến nhìn về
phía trước.
Lúc này, không hẹn cả ba đều im bặt, không tên nào nói gì cả!
Trước mặt ba người chính là nhóm bốn nữ đệ tử vừa rồi.
Khi này, gương mặt dễ thương hiền dịu của nữ đệ tử tóc đỏ xinh đẹp kia bỗng
thay đổi. Thay vào đó là một gương mặt đầy hắc tuyến, ánh mắt như bốc hỏa nhìn
hướng ba người Liễu Thiên.
“Các ngươi vừa nói gì?” Tiểu mỹ nhân kia gằn từng chữ, theo lời nói của nàng
những nữ đệ tử khác cũng lùi ra sau.
Khi này, trong phòng ăn, mọi người xung quanh thấy động tĩnh vừa rồi thì đều
tập trung nhìn ra.
“Xem kìa, có lộn xộn, đám nào lại dây vào đóa hoa đầy gai kia, bọn chúng không
muốn sống nữa à?”
“Nàng tuy cũng như chúng ta là môn đồ mới nhưng không thể trêu vào được.”
“Không biết mấy tên kia định làm gì?”
Cả đám xung quanh đây đều hướng đó bình luận, có kẻ đứng dậy có kẻ thì vẫn
ngồi đó. Tất cả đều có vẻ mặt vui vẻ khi kẻ khác gặp họa.
Lúc này, cả ba người Liễu Thiên mặt tái đi, bọn chúng không phải sợ ăn đòn
nhưng mà ăn đòn bởi một nữ nhân thì đúng là mất mặt. Đồng thời bọn hắn lại sai
nữa nên càng không thể đánh lại được.
Nghĩ vậy cả ba chuẩn bị quay đầu chạy, dù sao chạy tuy nhục nhưng cũng đỡ hơn
bị đánh.
Nữ đệ tử kia bê khay cơm đi từng bước ép về phía ba người Liễu Thiên, một cỗ
uy áp vô hình được tạo ra làm cả ba người dúm lại một chỗ.
“Xin lỗi!”
Không ai bảo ai cả ba người cùng nói xin lỗi.
“Vù!”
Nữ đệ tử kia chưa kịp nói gì hay nổi giận thì cả ba người đã như bay chạy đi,
mỗi người tản ra một hướng chạy rất nhanh ra khỏi phòng ăn này. Nữ đệ tử kia
quay ra thì đã thấy bọn hắn đã chạy được một đoạn hơn năm mét rồi.
Cả ba đồng lòng nhất trí rằng “tẩu vi thượng sách” vì vậy chẳng cần phải bàn
bạc mỗi người một hướng chạy như điên. Ba tên chạy thẳng ra khỏi phòng ăn mà
không quay đầu nhìn lại dù chỉ một lần.
Lúc này, nữ đệ tử kia cũng chỉ đứng nhìn theo chứ không có hành động gì khác
vì nàng biết giờ mình có đuổi thì cũng chưa chắc đã kịp vì tốc độ của mấy
người Liễu Thiên là khá nhanh. Còn nếu nàng phải vận nguyên thần thì lại quá
khoe khoang, đồng thời bắt được cũng chẳng thể làm gì vì bọn chúng đã xin lỗi
rồi. Lại nói việc nữ nhi như nàng đi đuổi nhau với nam đệ tử thì thật mất hết
mặt mũi nên nàng chỉ đứng đó coi như bỏ qua chuyện này.
Thế nhưng bỏ qua thì bỏ qua nhưng vị tiểu cô nương này vẫn tỏ vẻ hậm hực khó
chịu trong lòng.
“Thôi bỏ đi, mấy tên ăn hại đó chấp làm gì?” Thấy vậy, một nữ đệ tử khác đằng
sau cũng đi lên khuyên bảo an ủi
Nữ đệ tử xinh đẹp này nhìn theo hướng ba người Liễu Thiên hừ một cái rồi quay
ra kiếm một bàn ngồi xuống.
Bên kia, ba người Liễu Thiên chạy một mạch về đến tận dãy nhà chi sáu của mình
mới dừng lại rồi tụ họp lại một chỗ.
Cả ba đi từ từ lại chỗ hoa viên giữa sân rồi ngồi xuống thở.
“Hừ hừ! Hừ hừ!” Những tiếng thở dồn dập của cả ba tên.
“Cái miệng làm khổ cái thân, vừa ăn xong đã chạy thế này thì chết mất!” Liễu
Thiên tự mắng.
Tằng Nhất cũng thất thểu nói: “Ai ngờ vừa quay lại đã gặp nàng cơ chứ!”
“Xinh đẹp nhưng tính cách khá dữ dằn! Ta xem ra thì tu vi cũng rất cao, nếu
đánh nhau thì chúng ta thiệt thòi là cái chắc!” Hà Minh thở ra một hơi rồi
thầm than.
“Thôi về tắm rửa rồi tu luyện thôi! Ngày sau phải cẩn thận hơn!” Liễu Thiên
đứng dậy, hắn không muốn nhắc đến chuyện này nữa.
“Ừm! Ngày mai chúng ta có buổi học đầu tiên đó!” Hà Minh nhắc nhở.
Cả ba đi lên phòng của mình, theo thứ tự thì phòng ba người lần lượt là mười
tám, mười chín và hai mươi.
Trăng đã lên cao, cảnh vật trong cung cũng dần trở lên yên tĩnh.
Trong từng dãy nhà đều rất yên ắng, ở dãy nhà chi sáu thì một số phòng vẫn có
ánh đèn, còn đa số thì đều đã đi ngủ rồi.
Phòng Liễu Thiên cũng tương tự vẫn có ánh đèn trắng chiếu qua khe cửa sổ.
Trong phòng ánh đèn này không phải là nến hay đèn dầu mà là Thạch Đăng. Loại
đèn này cũng phát ra ánh sáng trắng nhìn không khác mấy đèn huỳnh quang trên
Trái Đất cả.
Ngồi trên giường dưới ánh đèn, Liễu Thiên tiếp tục tu luyện hấp thụ linh khí.
Nguyên thần trong đan điền là thứ được tạo ra từ quá trình tu luyện tích tụ
hàng ngày. Nguyên thần tuy là năng lượng phục vụ cho cơ thể nhưng cơ thể không
thể tự tạo ra nó được. Con người muốn có nguyên thần thì phải hấp thụ linh khí
trong thiên địa rồi chuyển đổi thành nguyên thần để sử dụng.
Chính vì vậy tu luyện là một công việc rất thường xuyên của mỗi dị giả. Muốn
tiến cảnh, muốn có tu vi thâm hậu, nguyên thần dồi dào, muốn mạnh mẽ chỉ có
một cách là tu luyện đều đặn.
Lại nói thì trong cơ thể, đan điền một thứ hư vô nhưng có thực, vô hình nhưng
lại hữu hạn. Nó là nơi tập trung của sức mạnh của một cơ thể. Kể cả là người
tu luyện hay không thì đan điền vẫn là nơi tụ tập khí lực và sức mạnh của
người đó.
Từ khi sinh ra đan điền của mỗi người sẽ có căn cơ (kích thước) khác nhau. Tuy
vậy nhưng dao động kích thước này có biên độ rất nhỏ. Nhưng thỉnh thoảng cũng
có một số dạng đan điền đặc biệt thì nó lại khác hoàn toàn.
Nói về tích tụ nguyên thần và đột phá thì đan điền được ví như một căn nhà
chứa nguyên thần, một căn nhà thì cũng có lúc đầy và đạt đến trạng thái bão
hòa. Lúc này là lúc không thể tăng tiến thêm được nữa và cần đột phá. Đột phá
thế nào thì chưa cần nói vì Liễu Thiên thực sự chưa tích tụ đủ nguyên thần.
Liễu Thiên giờ đang ở Linh Cơ cảnh đệ nhị trọng, trong đệ nhị trọng này hắn
vẫn chưa tích tụ đủ nguyên thần để làm đầy đan điền.
Hắn vẫn chưa đạt đến trạng thái bão hòa, việc của hắn bây giờ chính là tích
chữ thật nhiều nguyên thần để lấp đầy đan điền của mình rồi mới nói đến đột
phá lên đệ tam trọng.
Lại nói thì tu luyện thì rất lâu mới lấp đầy đan điền nhưng chỉ một lần chiến
đấu có thể sẽ tiêu hao hết chỗ tích chữ đó. Như vậy chẳng phải càng đánh nhau
nhiều thì càng tiến giai chậm ư? Điều này không hoàn toàn đúng.
Nguyên nhân nói ra cũng khá phức tạp nhưng cụ thể thì đan điền nói là một nơi
chứa nguyên thần nhưng chính bản thân nó cũng được cấu tạo thành từ nguyên
thần.
Căn cơ (kích thước) của đan điền sinh ra đã có nhưng không có nghĩa là nó đã
sẵn sàng để chứa nguyên thần hay đan điền vừa hình thành đã rộng lớn bằng
chính Căn cơ đó. Đan điền cần được xây dựng lên rồi mới chứa được thứ xây dựng
nó rồi từ đó mới từ từ mở rộng ra.
Mỗi khi con người tu luyện, nguyên thần dồn về trung tâm đan điền và sẽ được
đan điền hấp thụ trước để xây dựng đan điền. Sau đó lượng nguyên thần tiếp
theo mới thành lượng dự trữ bên trong đan điền để cho chủ thể sử dụng. Muốn
tăng lượng nguyên thần trong đan điền trước tiên phải đủ nguyên thần cho đan
điền hấp thụ và mở rộng đã.
Nói đến việc đan điền hấp thụ nguyên thần để tự mở rộng thì đó chính là một
dạng căn cơ của mỗi người. Nó cũng là thứ làm lên ra sự phân biệt giữa người
tu luyện nhanh và người tu luyện chậm. Ngươi tu luyện nhanh chính là người có
thành đan điền mỏng, hay đan điền hấp thụ tốn ít nguyên thần hay sự tổn hao
nguyên thần trong quá trình tu luyện thấp. Người tu luyện chậm chính là người
có thành đan điền dày, hay đàn điền hấp thụ nhiều nguyên thần hay việc tổn hao
nguyên thần cao.
Thành đan điền chỉ là cách nói trìu tượng, nó chỉ là biểu hiện của việc tu
luyện nhanh hay chậm. Thành dày chính là hiện tượng tu luyện thấp thoát nguyên
thần ra ngoài cơ thể một cách vô ích. Thành mỏng chính là nguyên thần được hấp
thụ một cách tối đa và số lượng hao phí ít. Đây là một trong những nguyên nhân
hình thành lên thiên tài và phế vật.
Vì cấu tạo đặc biệt của đan điền này dẫn đến hiện tượng tu luyện hàng chục năm
nhưng nguyên thần chỉ đủ đánh một trận thì đã cạn kiệt. Đồng thời cũng giải
thích việc tu luyện tăng tiến tu vi thì tốn rất nhiều thời gian nguyên thần
trong đan điền mới tăng thêm một chút còn khi hồi phục lại lượng nguyên thần
đã hao tổn thì lại rất nhanh đã hồi phục như cũ.
Liễu Thiên đọc qua chút sách vở cùng một chút kiến thức suy luận thì cũng đại
khái hiểu được phần nào cách tu luyện ở đây. Vì vậy hắn tu luyện tu vi tăng
tiếng rất chậm nhưng hắn vẫn luôn luôn cố gắng. Hắn muốn tu luyện thật nhanh
để có thể mở rộng đan điền đạt trạng thái đỉnh phong để đột phá.
Trong phòng, Liễu Thiên cứ ngồi vậy tầm một giờ nữa rồi mới từ từ mở mắt.
Hắn khẽ vặn mình thay đổi tư thế rồi uể oải nói: “Linh khí ở đây rất dày đặc
nhưng tốc độ tu luyện của mình không thể nhanh hơn được nữa.
“Đây là giới hạn của cơ thể này rồi! Tốt nhất là nghỉ ngơi, ngày mai còn đi
học!” Liễu Thiên đứng dậy nhìn lại thân thể một lần thầm đánh giá rồi cũng đi
lại phía góc phòng đảo ngược Thạch Đăng khiến nó tắt lịm. Trong phòng chỉ còn
ánh trăng mờ mờ từ cửa sổ chiếu vào. Liễu Thiên nhìn quanh một lượt rồi ngáp
ngắn ngáp dài rồi cũng bò lên giường ngủ.
…
Ngày hôm sau, mặt trời vừa lên đã có nhiều người dậy, tất nhiên trong đó không
có Liễu Thiên.
Liễu Thiên vẫn đang nằm trên giường ôm lấy cái chăn của mình ngủ, nhìn gương
mặt của hắn thật thỏa mãn làm sao!
Nửa canh giờ sau, mặt trời đã lên khá cao, ánh nắng vàng chiếu nên các dãy
nhà. Khi này những đệ tử tại tầng hai đã mặc quần áo đi xuống dưới. Mọi người
vừa đi vừa bàn tán vui vẻ và đầy hứng khởi về buổi học đầu tiên sắp bắt đầu
này.
Một lúc sau thì cả dãy nhà lại trở lên yên tĩnh, hình như không còn ai ở đây
nữa?
Hịch! Hịch! …
Bỗng nhiên lúc này có một thiếu niên đang chạy từ dưới lên, vẻ mặt y nhìn rất
tức giận.
Thiếu niên này không ai khác chính là Hà Minh. Nói đến vẻ mặt của tên này thì
vừa rồi hắn dậy sớm đi dạo một lượt rồi rửa mặt vệ sinh. Lúc đó hắn quay lại
gọi hai người Liễu Thiên cùng Tằng Nhất dậy.
Hai tên kia ngủ say nên nghe gọi chỉ ừm ừm mấy tiếng, rồi bảo rằng cứ mặc đồ
đi trước bọn họ sẽ xuống ngay.
Hà Minh mặc đồ xong xuôi sau đó còn đi xuống dưới trước. Hắn ra phía ngoài dãy
nhà của chi sáu, hắn ngồi ở một cái đình, hắn ngắm cảnh đợi hai tên kia đi ăn
sáng rồi đến Học đường.
Đúng ra hai người Liễu Thiên dù không ăn sáng thì đi đến Học đường cũng phải
đi qua đó, nhưng Hà Minh chờ một lúc lâu lại không thấy bóng dáng hai tên kia
đâu. Chính vì vậy hắn đã lại phải quay lại! Và lúc này hắn mới biết làm bạn
của hai tên này quả nhiên không ổn chút nào!
“Ầm!”
Hà Minh đạp một cái vào cánh cửa của Liễu Thiên rồi quát lớn:
“Hai tên khốn nạn này, các ngươi còn không dậy?”
Liễu Thiên bật dậy, hắn ngây ngô dụi mắt nhìn quanh một lượt rồi tự hỏi: “Sáng
rồi à? Nhưng tiếng động gì vừa làm mình dậy ý nhì?”
“Ầm! Dậy mau!” Âm thanh từ bên phòng của Tằng Nhất vọng sang.
“Hà Minh, là hắn! Thôi chết muộn rồi.”
Liễu Thiên hai mắt mở lớn nhớ ra, hắn vội nhảy xuống giường, hắn mở tủ vơ một
bộ quần áo, rồi sỏ vội giày sau đó chạy ra mở cửa.
Vừa nhìn thấy Hà Minh thì hắn cười hì một cái rồi nói: “Nhanh lên muộn rồi!”
“Ngươi cũng biết muộn!” Hà Minh hai mũi xì khói quát nói.
Cùng lúc này thì Tằng Nhất tương tự Liễu Thiên từ trong phòng chạy ra.
Thế là cả ba chạy đi, ngay cả cửa phòng cũng không khóa luôn.
Trong mỗi một cung sẽ có hai cái học đường, một là văn đường, hai là võ đường.
Văn đường ở đây không có nghĩa là chỉ học về thi ca, văn từ, thơ phú. Văn
đường là nơi truyền thụ nhiều loại kiến thức trong cuộc sống cùng vời tu
luyện. Theo lịch trình giảng dậy thì những kiến thức đó cũng được chia ra làm
nhiều môn khác nhau.
Trong đó kiến thức đời sống gồm một số môn như văn học, lịch sử, thiên văn,
địa lí, hội họa, nấu ăn,…nói chung là mọi vấn đề trong cuộc sống ở đây.
Trong số những môn liên quan đến tu luyện là dị thuật, cổ văn, tiên văn, hậu
văn, cổ đồ, đại tuyến, nguyên học, ngũ hành, bát quái, tướng số, y thuật, binh
khí, bảo vật, dị ảo, huyệt đạo, kinh mạch,vv…tất cả những vấn đề được dị giả
quan tâm đều được giảng dậy.
Nói thì đa dạng vậy nhưng không có nghĩa là tất cả mọi người đều phải học hết.
Chỉ có một vài môn bắt buộc và được đưa lên trương trình đào tạo cơ bản mà
thôi, những môn còn lại thì ai thích học thì học không thì thôi! Những ai muốn
chuyên sâu một bộ môn nào đó thì lại phải gia nhập các học viện hoặc đường
phong hay làm đệ tử của các vị trưởng lão chuyên về bộ môn đó.