Hàng năm, khi các đệ tử được cho nghỉ về gia tộc thì do cùng một thời điểm nên số lượng đệ tử đông đảo. Điều này khiến Hoàng Hoa thương hội mở ra dịch vụ phi hạm nhưng khi nhập tông do không bắt buộc nên mỗi người gia tộc một thời gian khác nhau, số lượng người nhập tông thưa thớt, cộng với việc giá vé không được hỗ trợ nên rất đắt đỏ. Vì thế rất ít người có nhu cầu di chuyển bằng phi hạm và sau một vài năm, các thương hội đã bỏ không kinh doanh vì thua lỗ. Một phần nữa là do tháng tám đang là mùa giao dịch lớn của phiến Hoàng địa nên các thương hội phải dùng phi hạm để vận chuyển hàng hóa nên số lượng phi hạm không còn nhiều, số còn lại đa phần đều cho các đại tộc thuê với giá cao hơn nhiều việc đón đệ tử nhập tông nên việc đón đệ tử của các tiểu gia tộc nhập tông bị gián đoạn. Các tiểu gia tộc như Liễu gia đều phải thu xếp người áp tải những đệ tử di chuyển nhập tông bằng nhiều con đường khác nhau.
Như mọi năm, đám người Liễu gia chọn phương án dùng ngựa để di chuyển đến Kỳ Nhân các. Thế nhưng đi ngưa tuy có nhanh nhưng vẫn mất hơn mười ngày đám người Liễu gia mới đến được Trung Dương thành. Nghỉ ngơi trong thành một ngày, hôm sau đám người áp tải rời đi còn mấy người Liễu Thiên cùng những đệ tử khác nhập tông. Kể ra thì trong đám người đến Kỳ Nhân các lần của Liễu gia cũng không có đệ tử mới, đồng thời cũng thiếu đi một người.
Nhắc đến thì Liễu Thiên khi nghe Liễu Thuyên không đến Kỳ Nhân các thì cũng rất lo lắng. Hắn vội hỏi thăm thì mới biết nguyên nhân Liễu Thuyên không đến Kỳ Nhân các là do được gia tổ coi trọng giữ lại bên mình để chỉ dạy. Khi biết được nguyên nhân thì hắn cũng vui cho tiểu muội nhưng cũng có chút buồn. Buồn là vì gia tổ hắn đã quyết định rời đi xa một thời gian, vì thế những năm tiếp theo hắn đừng mơ đến việc gặp được Liễu Thuyên để nô đùa trêu chọc.
…
Ngày hai mươi tháng tám, đám người Liễu gia đã nhập tông. Ngay sau khi nhập tông, Liễu Thiên liền chia tay đám người trong gia tộc đi về nơi ở của mình.
Vòng vèo cả buổi, Liễu Thiên đi đến phòng của mình thì trời cũng đã tối. Cũng vi trời tối, các đệ tử đều về phòng nghỉ ngơi nên hắn đã gặp được mấy người hàng xóm mới của mình tại Thường Quán. Kể ra thì hai phòng cạnh hắn đều là nữ, một người hắn biết rồi đó chính là Công Tốn Yến cùng khóa với hắn, một người ở bên phải phòng hắn tên là Lương Liễu.
Lương Liễu này năm nay mười bảy tuổi, nàng đã làm đệ tử chi sáu bên Thường Quán được bốn năm rồi nhưng tu vi vẫn tiến triển rất chậm, bây giờ vẫn đang dừng chân ở Linh Cơ đệ bát trọng. Đối với nữ đệ tử này cơ hội thành nội môn đệ tử là rất thấp. Nàng cũng không mơ mộng nhiều chỉ chờ hết hạn là trở về với gia tộc.
Sau một hồi chào hỏi biết qua về Lương Liễu thì Liễu Thiên cũng không nói chuyện quá nhiều với nàng mà liền về phòng. Hắn vào phòng thì liền ngồi xuống tu luyện một chút rồi cũng đi ngủ sớm. Sau nhiều ngày di chuyển hắn cần lấy lại thăng bằng và ổn định dần sức khỏe để ngày mai hắn có có dự định rất quan trọng.
Sáng hôm sau, Liễu Thiên dậy rất sớm, hắn ăn uống luyện tập đến nửa buổi thì liền đi vào thư viện đọc sách. Hôm nay những sách hắn đọc đều liên quan đến đột phá Khai Minh cảnh.
Chiều đến, Liễu Thiên cũng chủ động kết thúc buổi luyện tập sớm hơn mọi ngày. Hắn khi đó lại đi đến Tạp phòng rồi tha về cả đống đồ. Hắn mang đồ về phòng thì bắt đầu gia cố nhiều nơi trong phòng, những âm thanh lịch kịch cứ vang lên đến tận tối mịt mới kết thúc.
Sau bữa tối, Liễu Thiên đi dạo một vòng rồi cũng về phòng bắt đầu công việc quan trọng của buổi tối. Tối nay, hắn sẽ vượt qua một cửa ải quan trọng trong quá trình tu luyện đó là đột phá lên Khai Minh cảnh.
Tất nhiên Liễu Thiên muốn đột phá thì điều tiên quyết là phải đủ tu vi. Nói đến tu vi thì sau nhiều tháng tu luyện, nguyên thần trong cảnh giới Linh Cơ đệ cửu trọng của hắn đã đạt đến trạng thái đỉnh phong, nguyên thần đã tràn đầy và sắp bão hòa. Đan điền của hắn khi này đang căng phồng và không thể tích tụ thêm nguyên thần nữa đây chính là điều kiện để hôm nay hắn đột phá lên Khai Minh cảnh!
Nếu giống như các đệ tử khác thì công cuộc chuẩn bị để đột phá cũng chẳng có gì, hắn chỉ cần đến chỗ chấp sự bày ra tu vi rồi xin một viên U Minh đan và đi vào trong phòng đột phá của Cung tiến hành đột phá, như vậy tỷ lệ thành công lên đến sáu thành rồi. Cộng thêm kinh mạch thuộc dạng cao cấp của thân thể này thì Liễu Thiên nghĩ phải đến tám thành sẽ thành công.
Có điều Liễu Thiên lại không muốn đột phá kiểu bị động đó, hắn không muốn tu tâm dưỡng tính rồi để linh hồn lực trong cơ thể tự ngưng tụ điều tiết nguyên thần để đột phá. Hắn không muốn U Minh Đan đột phá hộ mình. Hắn muốn biết cách đột phá, quá trình đột phá và chuyện gì đã xảy ra với nguyên thần trong quá trình đó?
Vì thế hắn sẽ không uống U Minh Đan và cũng không vào phòng đột phá của tông môn sắp đặt. Hắn sẽ đột phá ở phòng của mình!
Nghiên cứu nhiều ngày, Liễu Thiên cũng đại khái hiểu về đột phá đại cảnh giới này. Trước kia trong cùng một cảnh giới Linh Cơ cảnh thì khi đột phá thì các hạt nguyên thần được cô đọng lại nhỏ hơn với mức năng lượng và tính chất không đổi. Vì vậy đột phá tiểu cảnh giới trong Linh Cơ cảnh chỉ giúp tăng cả chất lẫn lượng của nguyên thần.
Nhưng khi đột phá nên Khai Minh cảnh thì kích thước một hạt nguyên thần đã đạt chuẩn rồi nên nhiệt đột không thể làm chúng thu nhỏ hơn được nữa. Thứ thay đổi đó chính là mức năng lượng và tính chất của mỗi hạt nguyên thần.
Như hắn đã biết thì mức năng lượng nội tử của một hạt quyết định khả năng liên kết của chúng. Vì thế tăng mức năng lượng của mỗi hạt lên cũng chính là tăng tính chất liên kết của chúng lên. Tiến lên Khai Minh cảnh thì Sơ nguyên chuyển hóa thành Chân Nguyên hay cũng chính là việc làm cho hạt nguyên thần chuyển sang trạng thái mạnh hơn để duy trì phản ứng liên kết khi ra khỏi cơ thể.
Lý thuyết cở bản về đột phá này Liễu Thiên đã nghiên cứu và khá thông hiểu nhưng cách đột phá của hắn thì hắn chưa hiểu. Nguyên lí thì chắc chắc là dồn ép nhiều hạt nguyên thần lại thành một hạt và kích thước của hạt tạo thành không được tăng lên nhưng quá trình đó diễn ra như thế nào, làm sao lại có thể ép nhiều hạt nguyên thần thành một hạt?
Chính vì muốn biết nên hắn không thể nào dùng U Minh đan được, hắn phải để tinh thân tỉnh táo mà cảm nhận toàn bộ cơ thể.
U Minh đan sẽ giúp cho một ngươi thu hết tinh thần mình lại tập trung vào trong thức hải để đạt trạng thái chuyên tâm nhất và tinh thần khi đó gần như co cụm lại ở linh hải mà không có tản ra cảm nhận cơ thể. Điều này cũng giúp người đột phá có thể chuyên tâm điều khiển công pháp, đồng thời cũng kích phát thức hải để từ từ hình thành linh lực. Như vậy việc đột phá mới coi như hoàn tất.
Liễu Thiên tất nhiên cũng biết việc đột phá Khai Minh bao gồm hai phần đó là linh hồn và nguyên thần. Linh hồn thì ở cảnh giới thấp này vốn không cần tu luyện nhiều chỉ cần có ý trí cộng thêm tĩnh tâm là đủ điều kiện đột phá chứ không nhất thiết phải dựa vào U Minh đan. Còn nguyên thần thì như đã nói cần tích đầy đan điền và hắn sẽ dùng thân thể làm lò luyện. Khi cả hai yếu tố đều đầy đủ thì một người có thể tự lực tiến hành đột phá. Tất nhiên là quá trình đột phá không hề đơn giản nhưng hắn vẫn sẽ làm. Vì với hắn tu luyện là phải thông hiểu, hắn sẽ chứng kiến quá trình đột phá để phân tích tìm hiểu cách hình thành Chân nguyên.
Quay lại với gian phòng yên tĩnh, Liễu Thiên ngồi trên giường, hai tay thả lỏng trên đùi, hai mắt nhắm liền, tâm trí hướng nội bắt đầu tu luyện.
Nhìn vào đan điền của hắn khi này thì chỉ thấy ở đó như một cái bát nhỏ, cái bát đó chứa đầy những phân tử nhỏ xíu màu trắng nhạt đang từ từ chuyển động vòng tròn quanh một điểm sáng.
Ngay khi Như Hải Vô Tịnh công được Liễu Thiên vận hành để hấp thụ thiên địa linh khí thì vòng xoáy nguyên thần cũng dần chuyển động. Nguyên thần vận chuyển vào điểm Thủy khởi theo nhiều vòng xoắn khác nhau, thế nhưng do đan điền đã đạt giới hạn nên quá trong mở rộng đã dừng lại, đồng thời lượng nguyên thần trong đan điền cũng đầy nên nguyên thần bắt đầu bị đẩy ngược ra kinh mạch.
Cùng lúc kinh mạch bị nguyên thần chiếm giữ thì như một phản ứng tự nhiên một lớp màng từ trong đan điền lan ra khắp cơ thể Liễu Thiên, khiến cơ thể hắn dần rơi vào trạng thái bế khí*.
Liễu Thiên cũng không ngạc nhiên, hắn vẫn tiếp tục vận hành nguyên thần nhiều vòng trong kinh mạch nhằm làm cơ thể nóng đến nhiệt độ đột phá.
Như đã biết, khi cơ thể nóng lên khiến kinh mạch nóng lên và khi này nguyên thần đi trong kinh mạch cũng bị tác động không nhỏ. Đột phá tiểu cảnh giới thì lớp nguyên trường bao bọc bên ngoài của hạt nguyên thần sẽ bị nhiệt độ làm cho co lại, sau mỗi lần đột phá thì chúng sẽ thu về gần nội tâm của hạt nguyên thần hơn. Nhưng khi đạt đến Linh cơ cửu trọng thì kích thước của hạt nguyên thần đã đạt chuẩn, chúng không thể thu nhỏ hơn được nữa vì đây là cấu tạo chuẩn mà hạt nguyên thần đạt được, đây cũng chính là giới hạn của sự cân bằng cơ học nguyên tử và tương tác nguyên từ của một hạt nguyên thần, không thể phá vợ những giới hạn này vì khi đó hạt nguyên thần hoặc biến thành một hạt khác hoặc sẽ bị phân giải.
Như vậy, Liễu Thiên tự hỏi là chuyện gì sẽ xảy ra khi đưa dám sơ nguyên hoạt động trong một môi trường có nhiệt độ cao? Có phải chăng chúng phải phá vỡ cơ học lượng tử để biến thành một hạt mới?
Khi này, sau nhiều vòng vận chuyển nguyên thần, cơ thể Liễu Thiên từ từ nóng lên, làn da đen của hắn dần đỏ lên, gương mặt hắn thì nổi đày gân xanh, tóc hắn thì sơ xác, miệng cũng khô nứt lẻ,..
Kể ra nếu như ở những lần đột phá trước thì lúc này cơ thể hắn đã nóng đến nhiệt độ đủ để nguyên thần cô đọng lại. Thế nhưng lần này lại khác, nguyên thần không thể cô đọng hơn được nữa nên thể tích của chúng không giảm, đan điền vẫn ở trạng thái bão hòa nên cơ thể vẫn chưa được giải phóng khỏi trạng thái bế khí. Vì vậy thân nhiệt của Liễu Thiên vẫn đang tăng lên.
Da hắn đang đỏ ửng, khô ráp vô cùng, lông tơ trên da cũng quăn lại, lông mày và tóc của hắn cũng đang xoăn dần.
“Đau quá, ta..!” Liễu Thiên khi này ngồi đó nghiến răng nghiến lợi thầm kêu.
“Không! A!” Liễu Thiên cắn chặt môi đến chảy cả máu.
Nỗi đau nướng ra nướng thịt đã là gì, đây là cái nóng cả trong lẫn ngoài cơ thể. Sự đau đớn khó chịu, bứt rựt khó miêu tả nổi cứ mỗi lúc một tăng lên làm nước mắt Liễu Thiên cũng đã chảy ra nhưng chẳng kịp rơi xuống đã bị bốc hơi.
Tất nhiên đây không phải là lần đầu tiên Liễu Thiên bị nung nóng cơ thể đến trạng thái này. Trước kia hắn từng dung nhập ngọc thạch tính ra còn đau đớn hơn nhiều nhưng khi đó hắn đã rơi vào trạng thái điên cuồng thần trí đã không còn rõ ràng vì vậy hắn không cần làm gì cả mà chỉ nằm đó để Đồng Xuyên tiến hành dung nhập. Nhưng lần này thì lại khác, hắn bắt buộc phải tỉnh táo, hắn phải rõ ràng mọi thứ để còn vận hành công pháp, đồng thời cũng để nhìn rõ quá trình đột phá này. Thế nhưng chính vì phải rõ ràng nên khi những đau đớn kia truyền về đã khiến hắn bị sốc.
Da đầu hắn tê lên, mọi cảm giác đau đớn khắp cơ thể dồn về như muốn làm cho đầu hắn nổ tung. Mọi giác quan nhất thời mơ hồ, hắn muốn hét to một tiếng nhưng không thể, thay vào đó hắn chỉ biết gào thét tự nhủ trong lòng.
“Không được bỏ cuộc, phải vượt qua! Mọi người dùng linh hồn đầy đủ tu luyện, khi đột phá dùng linh áp vận hành tiến lên Khai minh. Mình sẽ khác, mình sẽ dùng cơ thể làm lò luyện.”Liễu Thiên như điên cuồng, hắn nghiến răng nghiến lợi vận hành công pháp, hắn vận hành từng chu thiên một đồng thời thân kinh cũng căng ra để cảm nhận sự chuyển biến của nguyên thần trong cơ thể.
“Đến rồi!” Thêm chút thời gian, Liễu Thiên dù tâm thần như bị xé ra vì đau đớn nhưng hắn vẫn cảm nhận được phía bên trong cơ thể mình những dòng nguyên thần cũng bắt đầu xảy ra dị biến.
*(Bế khí là trạng thái tiếp tục hấp thụ và đưa nguyên thần trở về đan điền nhưng đan điền đã đầy rồi nên không thể tiếp nhận thêm nguyên thân nữa. Nhưng cơ thể vẫn tiếp tục thổ nạp thì sẽ khiến đan điền quá tải và nguyên thần sẽ phải tổ hợp lại bên ngoài đan điền, việc này sẽ ảnh hưởng đến cơ thể và cả đan điền nên lúc này như một phản ứng phòng ngự từ trong điểm thủy khởi một lớp nguyên trường lực sẽ phóng ra ngoài lấp kín các lỗ chân lông trên cơ thể khiến cơ thể không thể điều tiết thân nhiệt, hiện tượng này chỉ kết thúc khi đan điền vơi đi hoặc một người dừng tu luyện.)