Người đăng: danhvotr@
Cả hai trả sách xong thì liền hướng phòng ăn tân quán mà đi.
“Hôm nay thật cảm ơn ngươi!” Lúc này, Hà Minh vừa đi vừa dùng vẻ mặt cảm kích nói.
Liễu Thiên nhíu mày, hắn vẻ mặt không hài lòng nói: “Bạn bè gặp nạn mà không giúp thì gọi gì là bạn, mà huống hồ sáng nay vì ta mà người cũng phải phạt cùng còn gì!”
“Bạn bè thì không cần nghĩ nhiều! Đi ăn cơm thôi!” Liễu Thiên bá vai Hà Minh kéo đi.
Hà Minh mỉm cười, hắn không nói gì nhưng trong lòng thì lại cảm thấy rất ấm áp. Hắn chưa bao giờ có cảm giác như vậy, hắn khi này tự hỏi đây là bằng hữu chi giao ư, đây mới thực sự là bạn bè ư? Bạn bè chính là chia sẻ buồn vui ư? Có bạn là thế này ư?...
Ánh nắng trói trang trải dài khắp nơi, mặt hồ lăn tăn gợn sóng phản chiếu ánh nắng tạo lên những hình ảnh trói mắt, ở viền hồ những chiếc lá theo gió chao lượn rơi xuống mặt nước rồi lại theo làn nước dập dềnh trôi nổi không ngừng.
Tại dãy nhà ăn, ở một dãy bàn gần hồ, mấy người Liễu Thiên đang ngồi ăn trưa.
“Sao Hà Minh bị đánh? Bọn nào thế?” Tằng Nhất nhăn mày hỏi.
“Không sao qua rồi! Chúng ta ăn cơm đi!” Hà Minh xua tay nói.
Liễu Thiên cũng gật đầu nói: “Ăn cơm thôi, mai kia luyện tập giỏi lên thì sẽ không còn kẻ nào động vào chúng ta nữa.”
Tằng Nhất có vẻ vẫn không bằng lòng bỏ qua nhưng thấy hai người Liễu Thiên không muốn nhắc đến thì hắn cũng không cố hỏi nữa.
Ba người lại bắt đầu ăn cơm, ăn cơm được một lúc thì Tằng Nhất nghĩ gì đó rồi liền nói: “Các ngươi có biết hôm nay ta đã biết nữ đệ tử tóc đỏ hôm qua là ai rồi!”
“Là ai?” Liễu Thiên cùng Hà Minh đều ngẩng lên hỏi.
“Thượng Quan Nhu Vân!” Tằng Nhất liền đáp.
“Phì!”
Liễu Thiên tý nữa thì phì cơm đang ăn ra người Tằng Nhất, hắn lắc đầu vẻ mặt không tin nói: “Nhu cái con khỉ, tính cách dữ dằn như sư tử hà đông ý!”
Tằng Nhất không biết sư tử hà đông là gì nhưng hắn biết chắc chắn không phải là một danh hiệu dễ nghe nên ngay tức khắc hắn bịt mồm Liễu Thiên lại nhỏ nhẹ nói: “Im nghe ta nói hết đã!”
Tằng Nhất lại nói tiếp: “Thượng Quan gia tộc chắc các ngươi cũng đã nghe qua?”
“Chưa!” Liễu Thiên lắc đầu đáp!
Hà Minh lúc này liền dùng mặt kể nể nói: “Cái này ta biết! Thượng Quan gia tộc là một trong ba gia tộc lớn nhất Nhất Xuân Quốc. Nghe nói gia chủ đương đại của Thượng Quan gia tộc là Thượng Quan Ngạo đã tiến vào đẳng cấp Vương giả rồi. Trong Kỳ Nhân các cũng có rất nhiều vị chấp sự, quản sự, trưởng lão là người của Thượng Quan gia tộc. Thế lực của gia tộc phải nói là quá lớn, chúng ta không thể biết hết về họ được.
“Nhưng không hiểu sao Thượng Quan gia tộc lại có người mười hai tuổi mới tiến nhập Kỳ Nhân các? Ta từng nghe nói những người của Thượng Quan gia tộc gia nhập Kỳ Nhân các đa số đều dưới mười tuổi, mà hầu như đều gia nhập vào bốn đội đặc biệt mà thôi?”
Lúc này, Tằng Nhất ăn một miếng cơm rồi liền giải thích: “Nhưng đúng lần này lại khác, Thượng Quan Nhu Vân là trường hợp đặc biệt. Ta nghe nói đâu nàng là tiểu công chúa của Thượng Quan gia tộc. Cao tầng của Thương Quan gia chính vì sợ nàng ra nhập cuộc sống tự lập quá sớm nên lại xảy ra bất trắc nên đã để đến bây giờ mới đưa nàng đến Kỳ Nhân các.
Đồng thời đi cùng nàng cũng có bốn nữ đệ tử của Thượng Quan gia tộc nữa. Còn vấn đề tại sao vào cung này thì ta không rõ!”
“Thế thì có gì mà đáng sợ cơ chứ, chỉ dựa vào gia tộc mà thôi.” Liễu Thiên nghe một hồi thì bĩu môi nói.
“Nói vậy không đúng!” Tằng Nhất lắc đầu lại nói: “Nàng ta đã đạt đến Khai Minh cảnh rồi. Nghe nói công pháp tu luyện cũng rất cao thâm, mà lại có thể dùng được cả dị thuật nhị giai hệ kim nữa.”
“Dị thuật nhị giai, hệ kim!” Hà Minh nghe vậy giật mình lẩm bẩm.
“Sao lợi hại lắm à?” Liễu Thiên quay sang Hà Minh hỏi.
“Trong dị thuật có chia ra làm ba nộ tuyến là ngũ hành, ngoại thiên và nội thể.”
Hà Minh giải thích: “Mà trong ngũ hành thì mỗi nguyên tố đều có đặc thù riêng của mình nhưng Kim hệ thì khó tấn cấp nhất. Dị thuật nhị giai hệ kim đều rất kinh khủng, nếu như đem nó so sánh với các hệ khác thì hơn hẳn một tầng sức mạnh.”
“Không chỉ có vậy, tu luyện dị thuật hệ kim nghe nói phải chịu rất nhiều đau khổ, đồng thời cũng phải có thiên phú dị bẩm mới có thể luyện được nhị giai trở lên!” Tằng Nhất lại nói thêm.
“Nghe rất ghê gớm a! Nhưng phải xem qua một lần mới biết được!”
Liễu Thiên gật đầu nói sau đó lại cảm thấy khó hiểu hỏi: “Đã Khai Minh cảnh thì sao còn phải học một năm như chúng ta?”.
“Đây là quy tắc! Dù Thượng Quan gia tộc hay kể cả con cháu của tông chủ cũng phải làm theo. Không một đệ tử nào tiến vào nội môn mà chưa qua một năm đào tạo cơ bản cả ở Ngoại Môn cả.” Hà Minh liền nói.
“Có một điều không hiểu là tại sao nàng lại vào đội mười hai này? Theo lý những người có cảnh giới cao hơn nhiều lần so với tiêu chuẩn thì phải vào Tứ Tượng đội mới đúng!” Tằng Nhất lúc này lắc đầu lại một lần nữa nghi vấn việc Thượng Quan Nhu Vân xuất hiện ở đội mười hai này.
Thế là cả ba cùng suy tư một hồi!
Liễu Thiên bỗng nhiên cười rồi nói: “Suy nghĩ nhiều làm gì, từ sau tránh ra là được. Chúng ta cứ tu luyện chăm chỉ sẽ có ngày…”
“Mọi người chạy đi đâu thế kia?”Liễu Thiên đang nói thì nhìn ra hướng xa thấy mọi người đang lũ lượt chạy đi đâu đó.
“Ăn xong chưa chúng ta đi xem náo nhiệt chút?” Tằng Nhất thì lại đứng dậy nhìn theo rồi quay lại hỏi.
“Xong rồi! Đi thôi!” Hà Minh cũng đứng dậy hào hứng nói.
Thế là cả ba rất nhanh chạy theo mấy đệ tử khác hướng ra quảng trưởng của ‘cung’ chạy đi.
Quảng trường lớn mà đám người Liễu Thiên đang đi đến nằm ở trung tâm của cung, hai bên của nó là hai khu tập luyện, mỗi khu rộng tầm mười mẫu cho đệ tử hai bên tân quán và thường quán luyện tập.
Quảng trường này rộng tầm hai mẫu được nát đá hoa cương đỏ nhạt, ở giữa có một cái đài tròn cao hơn mét, rộng hơn ba mươi mét vuông.
Đi qua học đường, chạy qua thư viện, đi qua sân tập của võ đường, cả ba người Liễu Thiên cũng đã nhìn thấy quảng trường này.
Có điều là lúc này ở đó đang có rất nhiều người đứng xem mặc kệ ánh nắng gay gắt của buổi trưa mọi người vẫn đang chăm chú không ai có ý định rời đi cả. Không những không có người rời đi mà càng lúc mọi người lại đến càng đông!
Xác nhập vào vòng tròn lớn mấy trăm người này, ba người Liễu Thiên hướng ánh mắt về phía trung tâm của quảng trường nơi có nhiều người đang tụ tập quanh một võ đài.
Lại nói đến võ đài giữa quảng trường này thì đó chính là nơi những đệ tử trong “cung” tỷ thí với nhau. Mà trong cung cũng có rất nhiều chỗ khác có thể tỷ thí nhưng nếu là đệ tử Tân quán đánh với Thường quan thì nhất định phải lên trung đài này.
Lúc này, trên đài giữa quảng trường có hai người, một nam một nữ đang đứng. Nam là một đệ tử tầm mười năm mười sáu tuổi, tên này có hai mắt dài hẹp, cái miệng khá rộng cùng một cái mũi cao nhọn làm cho hắn có một vẻ mặt đầy gian trá xảo quyệt.
Thiếu niên này thân mặc một bộ đồng phục xanh trắng giống như đám người Liễu Thiên, nhưng có điều khác là ở trên ống tay áo bên trái có thêm một viền xanh nữa. Như vậy chứng tỏ tên này là đệ tử bên thường quán. Mà những kẻ bên thường quán như tên này đều học xong một năm cơ bản và đang luyện tập và chờ ngày đủ thực lực thi thành nội môn đệ tử. Để so sánh với đám đệ tử mơi nhập môn thì mấy tên bên thường quán này mạnh hơn nhiều.
Đối diện thanh niên bên Thường quán kia là một nữ đệ tử tầm mười hai mười ba tuổi, nàng mặc một bộ đồng phục như bao đệ tử khác, tên ống tay trái có ký hiệu của chi một. Nàng có gương mặt thanh tú, mắt to ngây thơ, môi hồng dễ thương, nước da trắng hồng đầy sức sống, mái tóc màu đỏ dài đến ngang lưng, dáng người nho nhỏ mảnh khảnh của một nữ nhi mới lớn.
Khi này, nàng đứng trên đài ánh mắt nhìn vu vơ về phía trước. Một gương mặt
xinh đẹp bình thản vô tư cứ như chuyện trên đài không liên quan gì đến nàng
vậy.
"Là nàng!" Cả ba người Liễu Thiên đều lẩm bẩm.
Tiểu cô nương trên đài chính là Thượng Quan Nhu Vân mà mấy người bọn hắn vừa
bàn đến.
“Hôm nay sẽ được xem sức mạnh của nàng rồi!” Liễu Thiên lúc này thầm chờ đợi.
“Đúng là nàng, lại gặp rồi quả nhiên là có duyên mà!” Tằng Nhất khi này lại cao hứng nói.
“Duyên cái đầu ngươi à? Ai ở đây mà chả gặp nàng, ngươi thì có duyên với phận gì chứ!” Hà Minh liền bĩu môi nói.
“Haha! Tên này, người phải để ta tự sướng tý chứ!” Tằng Nhất khẽ cười rồi tỏ vẻ trách móc Hà Minh.
Trời giữa trưa ánh nắng vàng gay gắt nhưng điều đó không làm cho những người vây quanh võ đài nản chí. Ở đây ai đấy đều quên mất điều kiện thời tiết mà chỉ quan tâm đến hai người đang đứng ở trên đài mà thôi. Tất cả đều hào hứng bàn luận rồi ầm ầm cổ vũ cho hai người sắp tỷ thí kia.
Thế rồi mọi người xung quanh sôi trào thì bỗng im lặng bởi vì Thượng Quan Nhu Vân đã ra hiệu.
“Ngươi muốn tỷ thí cùng ta?” Nàng nhìn thiếu niên đối diện hỏi.
“Tại hạ Trương Dương Du, ta Nghe nói Thượng Quan tiểu thư đã đạt Khai Minh
cảnh, đồng thời cũng tu luyện được một số dị thuật nhị giai. Mọi người nói
rằng nàng là đệ nhất ngoại môn đệ tử nhưng ta không tin? Vì vậy mới mạo muội
mời tiểu thư ra đây để phân cao thấp!” Tên thiếu niên kia liền giới thiệu rồi
dùng ánh mắt khiêu khích nói.
“Được! Ta không muốn chứng minh là đệ nhất đệ nhị gì nhưng ngươi đã muốn tỷ thí thì ta sẽ tiếp ngươi. Mà không chỉ ngươi, trong đám Thường quán các ngươi bất kể là ai muốn tỷ thí, ta đều tiếp. Nhưng phải nói trước các ngươi rất có thể sẽ chết đó.” Thượng Quan Nhu Vân nghe vậy khẽ gật đầu đáp rồi lại bình thản nhìn thiếu niên đối diện rồi nhìn quanh cả đám đệ tử bên Thường quán giọng điệu âm trầm nói. Thương Quan Nhu Vân lúc này đã quyết định, nàng tuy không muốn nổi trội nhưng không thể lúc nào cũng để mấy kẻ kia làm phiền. Nàng muốn dùng một trận đánh này làm cho mọi người không ai dám có ý nghĩ làm phiền nàng nữa.
“Ngươi nói gì!”
“Để ta…”
“Lùi lại!” Phía đối diện, cả đám đệ tử bên Thường Quán nghe vậy thì nhao nhao lên nhưng Trương Dương Dư kia rất nhanh ngăn lại rồi lại dùng ánh mắt sắc bén nhìn Thượng Quan Nhu Vân đề nghị: “Chúng ta ba chiêu định thắng thua đi!”
“Không cần đến ba chiêu, một là đủ rồi!” Thượng Quan Nhu Vân lắc đầu cười nhạt rồi đưa tay ra trước nói.
“Nói không thì ta cũng làm được!” Trương Dương Dư nghe vậy thì tức giận quát
lớn rồi hai tay đẩy ra trước, hai chân trung xuống như đứng tấn vậy.
"Bùng!" Lúc này, một màn khi từ người Trung Dương Dư tràn ra cùng với đó chân
nguyên vận chuyển từng luồng tỏa ra ngoài tạo thành một vụ khí mờ mờ bao bọc
lấy cơ hắn. Khi này, hai tay hắn thì đang liên tục kết ấn như sắp tạo ra thứ
gì đó.
Thấy một màn này, Thượng Quan Nhu Vân vẻ mặt không đổi mà miệng chỉ lẩm bẩm gì
đó.
“Đánh rồi, Trương Dương Dư tức giận rồi!”
“Thương Quan Nhu Vân tuy đạt Khai Minh cảnh rồi nhưng không biết khả năng chiến đấu thì thế nào?”
“Ta nghĩ chắc cũng chỉ bình thường thôi, một nữ nhi tuổi mười một mười hai đạt Khai Minh cảnh đã là quá yêu nghiệt rồi.”
“Ta thì không nghĩ vậy!”
Mọi người dưới đài thấy hai người bắt đầu giao thủ thì thi bàn tán.
Bên mấy nữ đệ tử đi theo Thượng Quan Nhu Vân thi chỉ đứng cười nhạt không ai nói gì. Xem ra họ rất tin tưởng vào Thượng Quan Nhu Vân.
“Đánh thắng nàng! Cho nàng thấy sự lợi hại của chúng ta!”
“Cố lên! Không thể để thua một nữ nhi được!”
Lúc này, mấy tên bạn bè của thiếu niên tên Trương Dương Du kia thì thi nhau hò hét cỗ vũ.
Tằng Nhất đứng trong đám đông chăm chú nhìn, hắn lẩm bẩm: “Không biết có được nhìn thấy dị thuật nhị giai hệ kim không nữa?”
Hà Minh thì phải hơi kiễng lên để nhìn, hai mắt mở to không chớp nhìn về phía trước.
Liễu Thiên thiên thì giống như Tằng Nhất cả hai đêu cao hơn những đệ tử ở đây một cái đầu nên rất thoải mái đứng nhìn.
Trên sân, Trương Dương Dư hai tay vận chuyển nguyên thần liên tục, sau khi kết ấn đã xong thì miệng hắn quát lớn.
“Phục Yêu Hỏa Quyền. Đệ nhất thức Xuyên Tâm Hỏa!”
Theo tiếng thét Một nắm đấm bằng lửa cực lớn phóng ra.
Nắm đấm cháy bùng bùng lao đi cực nhanh bao chùm trước mặt Thượng Quan Nhu Vân.
Hỏa mang lan tỏa, hỏa quyền chưa phóng đến nhưng mái tóc của Thượng Quan Nhu Vân đã bay bay. Mà lại nói lúc này, nhìn ngọn lửa bay đến mọi người đều chăm chú hồi hộp thay cho Thượng Quan Nhu Vân. Thế nhưng ngay cả khi hỏa câu chỉ còn cách người hơn mét thì Thượng Quan Nhu Vân vẫn ung dung không để ý mấy.
Tưởng chừng hỏa mang từ hỏa quyền sẽ công kích vào người Thượng Quan Nhu Vân đã khiến toàn trường hít thở không thông, tất cả đều chố mắt nhìn một cảnh trước mặt.
Thế nhưng đúng là "hoàng đế không vội thái giám lại gấp!" Lúc này hỏa mang vừa đến, Thượng Quan Nhu Vân chợt động, nàng đưa tay phải lên, ngón tay trỏ thon dài của nàng điểm ra trước một cái vừa kịp đón hỏa quyền đánh đến.
Lúc này, theo đầu ngón tay của Thưởng Quan Nhu Vân một luồng nguyên thần nhỏ
xuất hiện rồi bùng nổ tạo thành một luồng khí ba động chùm lên Hỏa quyền.
"Phụt!"
Chỉ trong một tích tắc hai thứ va chạm hỏa quyền đã bị thủi cho biến mất không
dấu vết, mà nguyên thần tạo thành khí mang của Thượng Quân Như Vân vẫn tiếp
tục phá về phía Trương Dương Dư.
Trương Dương Dư thì gần như không để ý mà liên tục đánh ba quyền nữa.
Thế nhưng không giống quyền kình trước, cả ba Hỏa quyền tiếp theo hình dạng biến đổi thành ba con đại ưng ấp đến, chúng bay nhanh hơn, diện rộng hơn nhưng đáng tiếc là khi vừa chạm vào luồng sáng đối diện thì đều tự động phân rã. Luồng sáng như nguồn năng lượng vô tận, nó chiếu qua ba con hỏa ưng rồi phóng đến trước mặt Trương Dương Dư.
Nói thì chậm nhưng diễn ra lại rất nhanh.
Luồng chân khí kia ập lên người Trương Dương Du, nó nuốt trọn hắn, trong khoảnh khắc này hắn chỉ kịp đưa hai tay ra trước người để đỡ mà thôi.
“Ầm! Roạt!”
Khi ánh sáng va chạm với Trương Dương Du thì một tiếng nổ lớn vang lên, luồng
sáng biến mất nhưng Trương Dương Du cũng bị đánh bay ra ngoài, hắn bị kéo lê
trên mặt đài một đoạn hơn năm mét mới dừng lại.
Tuy nhiên nhìn vẻ mặt hắn lúc này thì thấy nổi đầy gần xanh, miệng thì có tơ
máu tràn ra. Lại nói quần áo trên người hắn đã bị đánh rách nhiều chỗ, đầu tóc
cũng sơ sác không còn gọn gàng như trước.
Một cảnh như vậy diễn ra chỉ trong vài giây đã làm cho không khí ở đây thay đổi.
Lúc này mọi thứ yên tĩnh đến lạ thường, im lặng đến nỗi kim rơi cũng có thể nghe thấy được. Không còn tiếng la hét cổ vũ, không còn tiếng bàn luận, mọi âm thanh đều biến mất.
Toàn trường chết lặng, không ai nói gì, tất cả đều quá sốc về kết quả vừa rồi. Cùng là Khai Minh cảnh nhưng sao lại chênh lệch nhiều vậy? Đây chính là người của một đại gia tộc ư? Đó chính là những câu hỏi được mọi người ở đây đặt ra nhiều nhất lúc này.