Thiên Ý

Chương 216

“Nhàm chán a!” Từ Bưu nghe vậy cười nhạt đi lên, hắn nhìn Liễu Thiên với anh mắt đầy vẻ coi thường, với hắn tỷ thí với mấy kẻ như Liễu Thiên cũng chỉ như dạo chơi mà thôi.

Liễu Thiên lúc này cũng đi lên, ánh mắt hắn dần trở lên âm trầm. Hắn nghĩ lại tràng cảnh Trương Doãn bị hành hạ khi trước rồi những lời mỉa mai chi Sáu của hắn, rồi điệu bộ vừa rồi nữa, tất cả như một liều thuốc kích thích hắn phải dùng toàn lực để đánh bại Từ Bưu.

“Lại một tên nữa bị hành hạ!”

“Ta thấy tên kia sợ còn không kịp bị hành hạ a!”

“Tu vi như vậy, đối đầu với Từ Bưu thì nên đầu hàng là hơn!”

“Thấy bảo hắn cũng luyện thể, hi vọng trụ được lâu hơn tên Trương Doãn kia!”

“Chi Sáu xem ra phải chờ Tiêu Viễn kia ra tay mới lấy lại được mặt mũi!”

Ba người còn lại đứng phía ngoài bắt đầu nhìn hai người Liễu Thiên đánh giá, với đám người ngày thì kết quả trận đấu đã rõ, thứ họ đang chờ đợi chính là Từ Bưu kia sẽ hành hạ Liễu Thiên ra sao.

“Cả hai có gì thắc mắc không?” Trung tâm võ đài, vị trung niên trưởng lão đứng giữa đảo mắt qua hai người Liễu Thiên hỏi.

“Bắt đầu đi!” Cả hai đều lắc đầu, trung niên trưởng lão thấy vậy gật đầu lùi ra sau.

“Ta nói rồi chi Sáu các ngươi không đáng một xu!” Từ Bưu lạnh nhạt nói, câu nói này không nhằm vào Liễu Thiên mà chính là Tiêu Viễn đứng phía ngoài.

Tiêu Viên vẻ mặt âm lãnh không nói gì, hắn khi này chỉ tập trung nhìn vào Liễu Thiên chứ không để ý đến Từ Bưu.

“Ngươi nói quá nhiều!” Liễu Thiên nghe đối phương khiêu khích cũng không tỏ ra khó chịu mà lại lấy ra trường kiếm lạnh nhạt nói, đồng thời bên trong cơ thể Viên Quân quyết được vận hành, nguyên thần cuồn cuộn di chuyển khắp kinh mạch. Hắn biết đối thủ trước mặt rất mạnh nên phải dùng toàn lực ngay từ đầu.

“Vậy ta không nói nữa!” Từ Bưu cười nhạt rồi tay phải tùy ý đưa ra, ngón tay chuyển động vài lần, khi dừng lại liền búng ra một chỉ.

“Vụt!” Từ đầu ngón tay hắn, một đạo khí kình mờ ảo bắn thẳng đến trán Liễu Thiên.

“Chút tiểu đạo!” Liễu Thiên nghiêng đầu né đi, đạo khí khình lướt qua mang tai bắn ra sau.

“Hay cho câu tiểu đạo!” Từ Bưu không hề tức giận mà lại mỉm cười nói, tiếp đến hai tay đưa lên kết ấn liên tục.

“Rầm!” Sau vài nhịp kết ấn cùng niệm chú, Từ Bưu đạp mạnh xuống sàn khiến cả võ đài rung chuyển. Gần như cùng lúc, từ chỗ Liễu Thiên đang đứng vô số cột đá nhọn phóng lên. Chiêu này so với chiêu Thổ Kích của Vương Thu thì lợi hại hơn nhiều.

“Xoang!” Liễu Thiên dùng Lưu Thủy bộ né tránh vài cột đá rồi lại nhảy lên, trường kiếm hoành ngang, kiếm ảnh bán nguyệt bắn ra cắt ngang đám cột đá trước mặt. Ngay lập tức, năm cột đá trước mặt Liễu Thiên bị chém đứt phần ngọn đổ xuống.

“Bụp! Bụp!... Bụp!” Tiếp đến, hắn nhảy đến vung chân đá liên hoàn vào mấy cột đá đang rơi kia khiến chúng bắn về phía Từ Bưu.

Từ Bưu thấy vậy cũng không tránh né mà hai tay lại kết lại đưa lên đỉnh đầu như muốn dùng dị thuật gì đó.

Từ Bư dù không né tránh nhưng đám đá nhọn bay đến trước người hắn lại như va vào một lớp chắn vô hình mà vỡ vụn rơi xuống.

“Vèo!” Thế rồi trong đám loạn thạch đang rơi, một dải sáng phóng ra bắn về phía Liễu Thiên.

“Lôi Trảm!” Liễu Thiên đang lao đến thấy vậy liền bổ một kiếm, kiếm ảnh như cầu vồng bổ lên luồng sáng kia.

“Ầm! Ầm!” Luồng sáng bị chẻ làm hai, hai luồng khí bắn ra phía ngoài phá tan hai cột đá phía sau. Còn bản thân Liễu Thiên cũng chỉ cách chỗ Từ Bưu hơn 2m. Ngay khi này, Tam Bộ Di được thi triển, chỉ trong tích tắc, Liễu Thiên đã ở trên đỉnh đầu Từ Bưu một kiếm đâm xuống.

Từ Bưu thấy vậy nhíu mày, hắn đình chỉ kết ấn, tay phải thu lại đánh lên một trưởng đón đỡ. Theo bàn tay hắn nguyên thần ào ào tuôn ra tạo thành một lớp lá chắn mờ ảo.

Mũi kiếm đâm vào lớp chắn kia liền bị cản lại, hai thứ va chạm không hề có tiếng động chỉ thấy nguyên thần bao quanh mũi kiếm đang cố xuyên qua lớp lá chắn mờ ảo kia nhưng không thể, tiếp đến do lực ép quá lớn ngay cả trường kiếm cong lại.

“Cút!” Từ Bưu thấy vậy cười nhạt rồi nhấn mạnh tay khiến nguyên thần bùng lên đẩy bật trường kiếm ra.

Liễu Thiên nhíu mày, hắn thu người mượn lực đàn hồi bay ngược ra sau mấy mét. Nhưng khi hắn sắp tiếp đất thì thấy nền võ đài từ khi nào đã có rất nhiều nước, nước này rất quỷ dị chúng không tràn ra khắp võ đài mà quy tụ thành môt vùng hơn chục mét vuông quanh chỗ Liễu Thiên đứng. Nếu để ý thì đám nước này giữa võ đài đang dần dâng lên không khác gì một giọt nước trên lá sen vậy.

“Trọng thủy!” Liễu Thiên rất nhanh nhận ra nước phía dưới, hắn chống kiếm xuống sàn mượn lực nhảy lên một cột đá đã bị cắt cụt.

“Phế vật, xem ngươi như thế nào chạy được!” Từ Bưu quát rồi tay phải vỗ xuống nền võ đài khiến võ đài rung lên một lượt, ngay sau đó đám đá cọc kia bỗng dưng tụt xuống biến mất dưới mặt nền.

Liễu Thiên cũng đoán được một chiêu này nên không hoảng. Ngay khi cột đá thụt xuống, hắn liền nhảy lên không rồi lấy ra cự kiếm cắm xuống nền võ đài, cuối cùng xoay người đứng lên cán kiếm.

“Dị thuật đâu, còn không thi triển để ta xem ngươi có gì!” Từ Bưu cười đắc ý nói rồi lại vỗ tay xuống sàn. Một vỗ này không hề xuật hiện dị tượng nhưng Liễu Thiên lại cảm nhận được nguy cơ.

Rất nhanh, Liễu Thiên co chân phải đạp mạnh vào cán kiếm, nguyên thần bùng nổ, cả người hắn bay ra ngoài. Nhưng khoảng cách vẫn chưa đủ, hắn phải dùng Tam Bộ Di ba lần nữa mới ra khỏi phạm vi của đám nước.

Đứng phía ngoài, hắn nhìn lại đám trọng thủy kia thì thấy đám nước kia đang dục dịch, cự kiếm rất nhanh cũng bị nuốt chìm nghỉm trong đó.

“Hay cho một môn di biến cao cấp!” Từ Bưu nhíu mày, hắn không ngờ Liễu Thiên lại có thể dùng di biến khinh công với khoảng cách xa như vậy.

Tuy ngạc nhiên nhưng Từ Bưu không hề tỏ vẻ lo lắng, hắn lại đổi kết ấn, chỉ thấy hai tay y niệm liên hồi cuối cùng đẩy sang hai bên khiến khoảng không biến động như sóng nước, rồi trong vùng biết động kia đều có lửa xuất hiện. Hai dải lửa vừa xuất hiện đã quay tròn hình thành hai cánh quạt lửa lớn cạnh Từ Bưu khiến hắn dần bị đẩy lên không mấy mét.

“Hỏa Phiên!” Ngay khi này, Từ Bưu hô lớn rồi vận lực ném hai cánh quạt lửa kia đi.

Cả hai cánh quạt lửa văng đi với tốc độ rất nhanh, chúng vốn nằm dọc như hai bánh xe lăn đến thì bỗng đổi phương chuyển sang nằm ngang, cả hai như hai cánh quạt một trên một dưới cắt đến chỗ Liễu Thiên.

“Dùng gió thổi lửa!” Liễu Thiên nhíu mày rồi rất nhanh lùi mấy bước cuối cùng đạp mạnh xuống nền thân hình vút lên cao.

Khi hai cánh quạt lửa cắt xuống phía dưới Liễu Thiên tưởng như sẽ bay ra sau thì bỗng phát nổ, cả hai bùng ra lồng vào nhau tạo thành một cột lửa phóng lên không.

“Bùng!” Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Liễu Thiên do vừa sử dụng Tam Bộ Dị ba nhịp nên không dùng nhiều được mà chỉ dùng được một lần nữa, vì vậy hắn không tránh được hoàn toàn nên bị viền ngoài của cột lửa đốt chúng khiến một bên áo của hắn cháy đen, tóc cũng quăn cả mảng.

“Tiếp tục như vậy mình sẽ bị ép chết!” Liễu Thiên vừa tiếp đất liền chủ động chạy ra xa chỗ Từ Bưu đang đứng. Hắn vừa lùi cơ thể cũng điên cuồng vận chuyển nguyên thần ra các đại huyệt trên tứ chi. Đồng thời cũng vận dụng nguyên thần tràn ra điều trị điểm áp xúc của Tam Bộ di để tý còn sử dụng.

Nhắc đến Tam Bộ di thì môn khinh công này dùng xúc áp nguyên thần để di chuyển, điều này vốn tổn hại rất lớn đến cơ thể và kinh mạch nên không thể dùng nhiều lần liên tục. Liễu Thiên vốn có cơ thể cường hãn và luyện tập thuần thục nhưng cũng chỉ sử dụng liên tục được năm lần. Sau khi sử năm lần liên tục thì hắn cần nghỉ ngơi năm phút mới tiếp tục sử dụng được, nhưng lần sau sử dụng được càng ít, nếu muốn sử dụng được năm lần hắn cần nghỉ ngơi hai tiếng.

Trong chiến đấu hai tiếng nghe quá xa vời nên hắn chỉ cố câu giờ tầm năm phút để hồi phục sử dụng tạm. Mà vừa rồi đã một lần hắn hồi phục để dùng tạm nên lần tiếp theo hắn chỉ sử dụng được ba lần liên tục. Hắn khi này phải nghĩ ra cách nên chỉ cần ba lần Tam Bộ di để đánh bại tên Từ Bưu này.

“Muốn chạy! Ngươi chạy đi đâu!” Từ Bưu phía bên kia đắc thế liền không buông, hắn điểm nhẹ hai chân, nguyên thần bùng ra như một đám khí đẩy hắn lướt về phía trước, hắn đứng trên đám khí nguyên, hai tay chắp phía sau, vẻ mặt lãnh đạm nhìn như cưỡi mây cưỡi gió, một bộ dạng oai phong lẫm liệt đuổi theo Liễu Thiên.

Liễu Thiên biết bản thân cần thời gian mới có thể tung ra đòn quyết định nên tiếp tục chạy ra viền ngoài võ đài.

Nhưng Từ Bưu lại không buông, hắn đứng trên đám khí lưu do Đằng Vân công tạo ra bay lên cao gần mười mét. Từ trên không hắn liên tục kết ấn rồi hai tay chập lại đẩy về phía Liễu Thiên. Theo một đẩy kia vô số vệt lửa bắn xuống.

Liễu Thiên thấy vậy cũng không hoảng mà vận dụng Lưu Thủy bộ, thân thể hắn nghiêng ngả đổi hướng liên tục tránh đám hỏa đạn đang rội xuống.

“Bộp Bộp… Bộp!” Đám hỏa đạn từ trên không bắn xuống như mưa nhưng không hề chúng Liễu Thiên, chúng bắn xuống nền võ đài tạo thành những lỗ tròn đường kính mấy phân, trong lỗ đó vẫn có một ngọn lửa nhỏ đang cháy.

“Cho ngươi chạy!” Thấy đối thủ liên tục tránh được, Từ Bưu chủ động đưa tay đẩy ra trước nhắm bắn đón đầu nhưng Liễu Thiên phản xạ cực nhanh tiếp tục tránh được. Nhiều lần đám hỏa đạn bắn xuống chỉ cách mấy mét thì hắn lại ngả người sát đất bất ngờ chuyển hướng nên đa phần đám hỏa đạn bắn trượt. Một số nhỏ hỏa đạn bắn chúng Liễu Thiên nhưng chỉ ở cánh tay và bả vai chứ không vào những nơi yếu hại nên Liễu Thiên cũng không để ý mà cấp tốc chạy, phía sau hắn hỏa đạn vẫn như mưa bắn xuống.

Chẳng mấy chốc cả võ đài như bị cày lên một lượt, khắp nơi đến có điểm lửa đang cháy như những ngọn nến nhỏ. Lúc này, nhìn từ trên cao võ đài không khác gì một chiếc bánh sinh nhật đang chờ người thổi nến vậy.

Thêm một lúc như vậy, Từ Bưu dần mất đi kiên nhẫn, hắn thu lại Đằng Vân công nhảy xuống, hai tay bắt đầu đổi kiểu kết ấn.

“Lúc này!” Bên kia, ngay khi thế công Từ Bưu dừng, Liễu Thiên đang chạy bỗng xoay người dừng lại rồi chân phải đạp xuống sàn.

“Ầm!” Nền đá vỡ tung bật lên từng mảng còn thân thể hắn lại như một mũi tên phóng về phía Từ Bưu.

“Tìm chết! Ta chờ ngươi đã lâu!” Từ Bưu thấy vậy cười nhạt, tay trái thu trước mặt niệm trú, tay phải xòe ra đẩy về phía Liễu Thiên. Ngay tức khắc, trước bàn tay phải của y một tấm lưới như tơ nhện xuất hiện rồi lan rộng mấy chục mét vuông như muốn bao trọn cả góc võ đài.

“Nguyên thần chênh lệch thì đã sao!” Liễu Thiên biết không thể tránh, hắn hét lớn, trường kiếm vung ra. Nhát chém này nhìn như một kiếm nhưng lại có rất nhiều kiếm ảnh, trong một tích tắc này kiếm ảnh bán nguyệt tầng tầng lớp lớp bổ đến tấm lưới của Từ Bưu.

Một kiếm của Liễu Thiên vừa dùng chính là cộng hưởng kiếm, hắn biết nguyên thần mình yếu hơn nên đành phải dùng nhiều kiếm cùng phương cùng chiều cùng tần suất để sản sỉnh lực cộng hưởng chỉ có vậy mới phá vỡ được một chiêu Nguyên võng trung kỳ của đối thủ.

“Xoạt!” Dưới lực cộng hưởng lớn, tấm lưới kia bị xé ra làm nhiều mảnh, sau đó một lớp kiếm ảnh dư lực bắn đến trước người Từ Bưu. Phía sau kiếm ảnh, Liễu Thiên thuận thế lao theo khi đến gần hắn dùng Tam Bộ Di hai lượt, thân ảnh hắn gần như biến mất, khi xuất hiện đã áp sát phía sau Từ Bưu hai tay cầm chặt kiếm đâm đến.

“Ầm!” Một trưởng đánh tan kiếm ảnh trước mặt, Từ Bưu quay người, hai tay đưa ra trước mặt tạo thành một lớp nguyên thần lan ra như sóng nước vừa kịp chặn lại mũi kiếm của Liễu Thiên khiến nó không thể đâm vào dù chỉ một phân.

“Ngươi có chút bản lĩnh nhưng bằng đó làm sao đả thương được ta! Hấp cho ta!” Cả hai đang dằng co thì Từ Bưu tỏ vẻ cao ngạo nói rồi hai bàn tay hắn xoay nửa vòng ngược chiều kim đồng hồ. Ngay khi đó lớp nguyên thần phòng ngự đang giằng co với mũi kiếm bỗng vặn vèo rồi như hóa lỏng, mũi kiếm vì vậy cũng đâm xuyên vào trong. Thế nhưng mũi kiếm đâm vào cũng không đi thẳng đến mi tâm Từ Bưu như Liễu Thiên muốn mà lại bị nguyên thần của Từ Bưu quấn lấy kéo xuống dưới.

Liễu Thiên cầm kiếm nên cũng bị một lực lượng vô hình hút vào khiến hắn vội buông tay, Từ Bưu thấy vậy cười nhạt, nguyên thần quanh thân như một quả cầu bùng ra hướng thẳng Liễu Thiên công kích.

“Tụ!” Liễu Thiên ánh mắt sắc bén niệm một câu rồi cũng không chốn tránh mà lại lấy ra đoản kiếm, Tam bộ di lần nữa được sử dụng.

“Hả!” Tưởng như Liễu Thiên bị đánh bay ra ngoài nhưng không phải, chỉ thấy hắn lại loáng cái xuyên qua lớp nguyên thần của Từ Bưu khiến tên này giật mình lùi lại nhưng đã muộn. Khi này, ngay trước mặt Từ Bưu, Liễu Thiên với gương mặt đầy máu mang theo vẻ lăng lệ lao đến.

“Huỵch! Xoạch!” Liễu Thiên sử dụng Tam Bộ di nên chỉ trong một tích tắc đã ập đến xô Từ Bưu ngã ra nền rồi rất nhanh nhảy đến ngồi đè lên ngực đối phương, đầu gối đè tay trái khiến Từ Bưu không kịp kết ấn. Đồng thời đoản kiếm của hắn cũng ghim cánh tay phải của Từ Bưu xuống nền võ đài.

Gần như cùng lúc khống chế được đối thủ, Liễu Thiên thu tay toàn lực đấm xuống, nguyên thần bùng nổ quấn lấy cánh tay của hắn rồi lại bị khí lưu tạt dạt về sau tạo thành những đường quyền ảnh mờ ảo.

“A! Làm sao ngươi có thể…Ầm ầm! Chát chát! A! A!...” Từ Bưu không cam lòng hét lớn như định nói gì đó thì đám quyền ảnh như mưa nện xuống. Sau vài tiếng ầm ầm vang ra thì nguyên thần hộ thể vỡ nát, tiếp đến những tiếng “chát chát” “rắc rắc” của da thịt va chạm cùng vài tiếng kêu thảm thiết của Từu Bưu vang lên không ngớt.

“Rầm Rầm!” Hơn trăm cú đấm qua đi, lúc này thì chỉ nghe thấy tiếng võ đài bị đập vỡ, Liễu Thiên cùng Từ Bưu cũng tụt sâu xuống nền đá, dẫu vậy Liễu Thiên cũng không dừng tay mà vẫn điên cuồng đấm xuống khiến võ đài rung nên không ngừng.

Phía ngoài viền võ đài, ba thiếu niên, thiếu nữ quan chiến đang trợn mắt há mồm, họ thật sự không hiểu chuyện gì đang diễn ra trước mắt mình. Trong mắt họ Từ Bưu cứ như một cái bao tải đang bị đánh sâu xuống võ đài, còn Liễu Thiên thì như một hung thú đang điên cuồng tấn công.

Lúc này, Liễu Thiên không chỉ khiến mấy người trên tầng ba rung động mà ngay cả mấy trăm đệ tử vốn đứng quan chiến ở phía ngoài giờ đã chết lặng. Trong tầm mắt của họ không nhìn cụ thể chiến đấu ra sao, họ chỉ thấy Liễu Thiên vốn ở thế yếu bỗng vùng lên đánh cho Từ Bưu người được coi là mạnh nhất trong Cung không thể hoàn thủ.

Công Tôn Yến cùng đám đệ tử chi Sáu cũng đang đứng im không nói gì, trước mặt họ mấy đệ tự tham gia Thể chiến vẫn đang tỉ thí nhưng giờ đa phần họ đều nhìn về phía võ đài trung tâm và chứng kiến tất cả.

“Hắn vẫn vậy, luôn có cách vượt lên!” Công Tôn Yến đôi mắt thất thần nhìn về phía xa lẩm bẩm.
Bình Luận (0)
Comment