Người đăng: danhvotr@
Theo như giới thiệu thì Lưu Thủy bộ là một dạng khinh công địa chuyển không
làm tăng tốc độ di chuyển nhưng lại giúp con người duy trì tốc độ di chuyển
trong những địa hình phức tạp. Khi địa hình nhiều trở ngại thì người tu luyện
sẽ như một dòng nước chảy qua nhưng địa hình đó một cách lưu loát mà không bị
giảm tốc. Tất nhiên đó là đại thành, để tu luyện được lại là một vấn đề khác.
Liễu Thiên lúc đầu định lấy Tốc hành nhưng hắn lại lắc đầu. Tốc Hành bộ là
phương pháp kích thích khiến hai chân di chuyển cực nhanh, làm tốc độ tăng lên
cức cao trong khoảng thời gian ngắn nhưng môn bộ pháp này chỉ thật sự hiệu quả
khi đang di chuyển ở những chỗ vắng vẻ hoặc thẳng tắp không có dị vật cản
đường. Còn trong môi trường, địa hình phức tạp laij di chuyển với tốc độ quá
nhanh rồi phản xạ không theo kịp để né tránh vật cản thì đối thủ chưa giết ra
tay thì bản thân hắn đã chết bởi va chạm rồi.
Lưu Thủy bộ thì lại khác nó là loại bí kíp giúp luyện tập khả năng chuyển
hướng, tránh né vật cản, giúp cho người sử dụng di chuyển dễ dàng như hành vân
lưu thủy, băng rừng vượt núi chính là tác dụng của bộ pháp này. Còn vấn đề tốc
độ di chuyển thì hắn nghĩ mình có thể từ từ tăng lên trong quá trình luyện tập
cơ bản. Khi đó tốc độ hắn tăng lên qua từng ngày thì cũng kết hợp luyện tập
phản xạ lữa thì có thể vận hành bộ pháp này ngon lành rồi.
“Như vậy là đã hai bản mật tịch rồi! Xem còn hai bản nữa, cứ vẫn là một bản
khinh công nữa đi, thêm một bộ kiếm pháp nữa là xong.” Liễu Thiên tiếp tục đi
đến chỗ để khinh công về Di Biến.
Đi đến cuối hàng chính là chỗ để các bản mật tịch Di Biến khinh công.
Chỗ này cũng có một giá sách dài hơn mười mét, ở đó nhìn qua thì tầm trăm cuốn
bí tịch nhưng vì mỗi bản đều có rất nhiều bản sao nên thực ra ở đây chỉ có tầm
ba mấy loại khinh công dạng Di Biến mà thôi.
“Tam Bộ Di, bí tịch di biến khinh công, luyện đến đại thành có thể di chuyển
ba bước trong một cái chớp mắt. Đặc điểm tu luyện khó thành, phạm vị ngắn khó
tránh được công kích diện rộng. Tốc độ di biến cực nhanh, nguyên thần tiêu hao
ít, khó có thể sử dụng liên tục do ảnh hưởng đến thân thể…
- Nhất Chuyển Nhất Ảnh thức, bí tịch di biến khinh công. Luyện đến đại thành
mỗi khi di chuyển một nhịp sẽ để lại một tàn ảnh chân thật phía sau, tàn ảnh
này sẽ biến mất khi thu chiêu hoặc bị nguyên thần công kích. Đặc điểm khó đạt
đại thành, tốc độ tăng thêm cho người sử dụng là không đáng kể, nguyên thần
tiêu hao bình thường. Có khả năng mê hoặc khi chiến đấu, độ hoa mỹ cao…
- Vô Ảnh Biến, bí tịch di biến khinh công. Luyện đến đại thành có thể di
chuyển cực nhanh ra cách chỗ đang đứng hơn năm trượng, đồng thời rơi vào trạng
thái vô hình. Đặc điểm dễ luyện, chiến đấu hiệu quả, nguyên thần tiêu hao lớn,
tốc độ di chuyển không cao, khi tu vi cào cao thì hiệu quả càng giảm…
- Tam Điểm Phản Di quyết, bí tịch di biến khinh công. Luyện đến đại thành
trong khi chiến đấu có thể tạo ra ba điểm mỗi điểm cách nhau không quá mười
trượng. Khi đó người dùng có thể di chuyển cực nhanh qua lại giữa ba điểm đó.
Đặc điểm tốc độ cực nhanh, biến ảo liên tục, nguyên thần tổn hao ít. Nhược
điểm khó đạt đại thành, phạm vi di chuyển không lớn, chiến đấu lâu dài dễ sinh
nhược điểm…
- Kiếm Chuyển bí tịch, Thập Bộ Song Chuyển tập, Lôi Âm bộ, Quang Ảnh thức, …
Liễu Thiên đọc qua giới thiệu của từng loại bí tích này một lượt, hắn nghĩ một
lúc rồi thầm đánh giá: “Nói là thể thuật bí tịch nhưng thực chất khi tu luyện
đến đại thành thì tất cả lại biến thành nguyền thần bí tịch. Xem ra những bí
tịch này đều là căn cơ vô cùng quan trọng và không phải dễ dàng gì luyện thành
được.”
Sau một hồi đánh giá, Liễu Thiên thật sự không biết chọn cái nào, cái nào cũng
có ưu nhược điểm của mình.
“Nếu được chọn hai bộ thì hay biết mấy, mình sẽ lấy hai cuốn Tam Bộ Di và Nhất
Chuyển Nhất Ảnh thức. Hai thứ này kết hợp với nhau thì chắc là rất tuyệt.”
Liễu Thiên suy nghĩ một hồi thì ánh mắt tập trung vào hai bộ bí tích mơ mộng.
“Hay là không cần kiếm pháp nữa?” Liễu Thiên thầm do dự.
“Ngươi chọn được cuốn gì rồi?”
Đúng lúc này, Tằng Nhất đi đến cạnh Liễu Thiên hỏi.
“Ta đáng tính lấy cả hai cuốn này!” Liễu Thiên khẽ giật mình nhưng rất nhanh
trở lại bình thường, hắn cầm hai cuốn mình định chọn lên nói.
Tằng Nhất nhìn hai cuốn sách thì vội lắc đầu rồi từ từ hỏi: “Ngươi muốn luyện
cả hai loại Di Biến khinh công này để kết hợp cùng thi triển với nhau?”
“Ừm!” Liễu Thiên gật đầu.
“Nhiều người cũng đã nghĩ như ngươi nhưng không có bất kỳ ai thành công cả nên
ngươi cũng đừng tốn thời gian làm gì!” Tằng Nhất cầm hai cuốn bí tịch nhìn một
lượt nói.
“Tại sao?” Liễu Thiên nhíu mày hỏi.
“Ngươi không biết rằng khi vận hành Di Biến khinh công thì cần phải xúc nén
nguyên thần sao?” Tằng Nhất ngạc nhiên hỏi.
Tằng Nhất nhìn vẻ mặt ngơ ngơ của Liễu Thiên thì biết Liễu thiên không hiểu gì
rồi nên lại giải thích luôn.
“Di Biến này là một dạng dị thuật di chuyển nhưng do nó có các cảnh giới đầu
không toát nguyên thần ra ngoài cơ thể nên được xếp vào dạng bí tịch thể thuật
nhưng thực chất nó vẫn là một dị thuật.
Vì nó là một dạng dị thuật, lại ở dạng di biến nên muốn dùng nó thì cũng phải
vận hành nguyên thần, dạng vận hành này là dạng xúc nén với khoảng thời gian
sử dụng vô cùng ngắn.
Lại nói thì xúc nén là quy tụ nguyên thần vào một chỗ phát lực, nguyên thần
như một vòng xoáy hút vào một điểm. Khi này toàn bộ nguyên thần di chuyển theo
một chiều trong kinh mạch vào điểm xúc nén như chân, tay, hay bụng ngực ở
khoảng thời gian cực ngắn. Vì khả năng di chuyển của nguyên thần trong kinh
mạch là theo dòng và tuần tự nên không thể cùng lúc tạo ra hai dòng xúc áp
nguyên thần được.
Một số người nghĩ ra phương pháp thi triển lần lượt hai bộ dị biến cho nhau để
khắc phục tình hình trên. Hay nói cách khác muốn làm điều đó là phải thay đổi
hai dạng xúc nén qua lại một cách liên tục.”
“Hừ! Đừng nói đến dị biến quá khó để thi triển hai thuật thay nhau. Mà dù có
thể thì cũng sẽ rất hại đến kinh mạch. Đồng thời nếu hai dạng Di Biến không
thể cùng phối hợp trong một khoảng thời gian ngắn, còn nếu sử dụng cách nhau
xa thì việc thi triển lần lượt hai cái không bằng trọn một cái rồi luyện cho
thật tốt còn hơn.”
Tằng Nhất cầm bộ Tam Bộ Di lên rồi nói: “Ngươi có biết rằng một cuốn này không
mấy ai có thể luyện đến đại thành đâu, như vậy ngươi có nhọc lòng làm gì,
chúng ta giờ phải chú tâm vào tu vi nhiều hơn! Tu vi cao thì mọi thứ đều mạnh
chứ không riêng gì tốc độ!”
Liễu Thiên nghe giảng giải một hồi thì cũng gật đầu, hắn nghĩ Tằng Nhất nói
cũng đúng. Mai kia tu luyện lên cảnh giới cực cao thì nháy mắt di chuyển hàng
chục mét chứ tính gì mấy thứ này. Nếu giờ hắn tốn nhiều thời gian để nghiên
cứu hai loại này thì đúng là được không bằng mất.
Cả hai nghĩ vậy nhưng không biết rằng những bộ Di Biến này chính là đại thừa
cơ bản, mai kia tu luyện càng cao thì hiệu quả sử dụng càng cao. Nếu đã là dị
thuật thì ảnh hưởng bời nguyên thần. Tu vi càng cao thì nguyên thần càng mạnh,
nguyên thần càng mạnh thì thi triển dị thuật càng mạnh. Trong bí tịch không
giới thiệu điều này là do tông môn không muốn những đệ tử mới gia nhập đã vọng
tưởng đến cái xa vời mà làm hỏng tiền đồ. Giai đoạn căn cơ này các đệ tử tuy
được cho luyện tập dị thuật nhưng chủ đạo vẫn là tu luyện thật nhanh lên Khai
Minh cảnh.
Hai người Liễu Thiên giờ đều đánh giá sai về độ quan trong của mật tịch này
nhưng rất nhanh họ sẽ hiểu ra khi đột phá cảnh giới.
Nói như vậy không có nghĩa họ không hiểu dị về Di Biến khinh công cả, họ cũng
đã hiểu được một điều quan trọng đó là một người không thể đồng thời sử dụng
hai loại Di Biến được. Điều này cũng mâu thuẫn như việc một người không thể
cùng lúc vừa tĩnh tu vừa động công vậy.
“Ngươi lấy bí tịch gì vậy?” Liễu Thiên không chọn vội, hắn hỏi Tằng Nhất.
“Ta chọn Tam Điểm Phản Di quyết!” Tằng Nhất cầm lên một bản mật tịch nói.
“Ừm cái này đúng là hợp với ngươi!” Liễu Thiên gật đầu, rồi hắn cầm lên cuốn
Tam Bộ Di nói: “Đi thôi! Ta muốn lấy một bộ kiếm pháp nữa.”
Đối với hắn thì cái Tam bộ di này vẫn thực dụng hơn những thứ khác, kích tốc
di chuyển trong cự li ngắn rồi kết hợp với kỹ năng né tránh nữa thì mai sau
trong chiến đấu hắn cũng an toàn hơn.
Lúc này, hai người Liễu Thiên rất nhanh đi đến những chỗ khác.
Đi đến chỗ để kiếm phổ thì hai người thấy có rất đông đệ tử đang đứng tìm xem.
Chỗ này có tầm ba bốn mươi người, gần chiếm một nửa số đệ tử ở đây,và trong đó
có cả Hà Minh đang đứng phía xa kia.
“Ngươi cứ đi xem bí tịch của mình đi, ta đi kiếm một bộ kiếm phổ.” Liễu Thiên
nhìn quanh rồi liền nói.
Tằng Nhất cũng không nói nhiều chỉ gật đầu rồi rất nhanh rời đi, Liễu Thiên
nhập vào đám người tìm kiếm mật tịch kiếm phổ của mình.
Kiếm phổ ở đây cũng không tính là nhiều, tất cả chỉ hơn trăm bộ. Nhưng chỉ
trăm bộ này cũng đủ rồi, mai kia đa số đệ tử đều dùng dị thuật chứ rất ít
người chủ tu kiếm, một số người chọn kiếm phổ cũng chỉ là biện pháp ứng phó
nhất thời mà thôi. Nhưng trong đó cũng có một số người thật sự đam mê với
kiếm.
Cùng chọn kiếm phổ nhưng mỗi người sẽ có một tâm cảnh chọn khác nhau. Những
người chỉ luyện kiếm mang tính chất chiến đấu tạm thời thì thường trọn những
bộ kiếm phổ dễ luyện, công kích tạm được. Còn những người chủ tu kiếm đạo thì
lại muốn tìm kiếm những bộ kiếm phổ có tính chất chuyên môn cao đương nhiên
cũng đi kèm với việc những bộ này rất khó luyện.
Liễu Thiên tuy không thích chủ tu kiếm nhưng hắn nghĩ rằng đã không luyện thì
thôi, đã luyện thì phải có thành tựu.
Chính vì thế hắn cũng rất tỉ mỉ chọn kiếm phổ, hắn từ từ đọc qua một lượt giới
thiệu về các loại kiếm phổ như:
Xuyên Vân Kiếm phổ,Tuyền Tầm Kiếm phổ, Thạch Long Tuyệt Diệt kiếm phổ, Như Ý
Tam Biến kiếm, Huyền Vi kiếm phổ, Song Khí kiếm phổ, Toàn Phong kiếm phổ, Minh
Kinh kiếm phổ, Tạm Tịnh Kiếm phổ, Viễn Giác kiếm phổ,…
Đọc qua một lượt những giới thiệu này cũng làm cho Liễu Thiên hoa mắt, hắn
loạn hết cả lên không biết lấy quyển nào.
“Ê cút ra, quyển này ta xem trước!” Một tiếng quát vang lên khiến Liễu Thiên
giật mình quay ra.
Cách chỗ hắn không xa, có hai người một lớn một nhỏ đang tranh chấp một bộ
kiếm pháp. Tên lớn hơn vừa dật một quyển sách của tên đệ tử nhỏ hơn kia.
Ở đây mỗi bản mật tịch đều có nhiều bản nhưng có một số được nhiều người ưa
thích nên vẫn có tình trạng tranh chấp này.
Tên lớn hơn cầm quyền kiếm phổ vừa dật được rồi nhìn tên đệ tử nhỏ hơn đang
bất mãn đứng đó quát: “Kiếm quyển khác đê nhìn cái gì?”
“Ngươi!”
Tên đệ tử nhỏ tuổi không làm gì được đành quay người bỏ đi, hắn cũng không có
ý định báo cho chấp sự biết vì cuốn sách kia cũng chẳng phải của hắn, chỉ là
hai người tranh nhau nên càng không có gì để khai báo. Khi không lại chuốc lấy
một kẻ thù là một hành động không khôn ngoan. Dù sao hắn cũng yếu hơn, sau
lưng lại không có gia tộc che chở nên đành ngậm ngùi quay đi. Tên này đành
phải đi tìm một cuốn khác hoặc chờ tý nữa quay lại, khi đó may ra đã có người
khác sao chép xong.
Mấy đệ tự khác cũng không để ý nhiều, tất cả đều quay ra nhìn một cái rồi lại
quay lại với việc của mình. Đối với họ thì tranh chấp này là chuyện bình
thường, đồng thời họ cũng không có thời gian để đứng xem náo nhiệt, tất cả đều
tập trung vào chọn bí tịch.
Liễu Thiên thấy cảnh này thì nhíu mày, hắn định giúp đỡ tên nhỏ tuổi kia nhưng
nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn là không nên.
Thứ nhất là nếu hắn ra giúp thì cũng chưa chắc đã đòi lại được sách vì tên kia
đã lấy rồi, mà biết đâu hắn lại ăn đòn cũng nên. Lúc đó chẳng giúp được người
lại hại cả mình.
Thứ hai là tên thiếu niên nhỏ tuổi kia cũng lên có chút bài học về sự tàn khốc
của thế giới này, ở đây không có chỗ cho sự yếu đuối. Ngay cả bản thân hắn
cũng đã nếm trải cảm giác yếu đuối khổ thế nào và đó chính là động lực để phấn
đấu.
Thứ ba nữa là kiếm phổ tuy không nhiều nhưng cũng không tính là ít, vì vậy
chọn một quyển khác là được, không nhất thiết phải gây ra mâu thuẫn. Còn về
phần tên thiếu niên lớn tầm Liễu Thiên kia thì cứ để hắn oai phong thêm một
thời gian, với tính cách như vậy thì sớm muộn cũng sẽ bị người khác cho một
bài học.
Hà Minh lúc này cũng đứng gần đó, hắn nhìn thấy Liễu Thiên đang đứng suy tư
thì liền đi lại hỏi: “Sao chọn được quyển nào chưa?”
“Chỗ này nhiều quá, ta đọc một chút đã hoa hết cả mắt không biết chọn quyển
nào!” Liễu Thiên lắc đầu nói.
“Kiếm pháp cũng như chọn binh khí vậy, ngươi thích phong cách chiến đấu của
kiếm pháp như thế nào thì chọn thế đó. Như vậy ngươi mới thực sự phát huy được
đặc tính của kiếm pháp đến cảnh giới cao nhất. Đồng thời cũng có một tâm cảnh
thoải mái không gò bó.”
Hà Minh liền nói, hắn muốn giải thích một lượt làm Liễu Thiên hiểu ra được
mình cần chọn kiếm pháp thế nào.
“Ừm! Ta biết rồi, ta đi chọn kiếm phổ!” Liễu Thiên nghe vậy thì đại ngộ, hắn
gật đầu nói rồi cũng lại quay lại với việc tìm kiếm phổ của mình, còn Hà Minh
tuy đã tìm được kiếm pháp của mình nhưng vẫn đứng đó xem những bản kiếm pháp
khác.
Thêm một lúc nữa Liễu Thiên vui vẻ đi về chỗ Hà Minh nói: “Đi thôi!”
“Ngươi chọn kiếm pháp gì vậy?” Hà Minh đi theo hỏi.
“Vô Danh kiếm pháp!” Liễu Thiên mỉm cười nói.
Hà Minh thì nhíu mày, hắn nhớ mình nhìn qua một lượt của cuốn nào là vô danh
kiếm pháp” nghĩ vậy hắn lại hỏi: “Ngươi đang muốn giấu ta sao?”
Liễu Thiên nghe vậy liền đưa cuốn bí tịch cho Hà Minh rồi nói: “Ngươi xem đi
có phải không?”
Hà Minh nhìn cuốn bí tịch đó, trên đó quả nhiên không có tên, chỉ có một dòng
chữ nhỏ bên nề có ghi tên của vị kiếm khách kia mà thôi.
“Cuồng Nhân kiếm khách!” Hà Minh nhìn bốn chữ trên bìa sách lẩm bẩm.