Người đăng: danhvotr@
Quay lại trong đan điền của Liễu Thiên thì sau mỗi một vòng tuần hoàn sẽ có
một lượng “sơ nguyên” được cô đọng với kích thước nhỏ hơn được đưa về đan
điền. Chúng vì nhỏ hơn nhưng mức năng lượng không đổi nên vừa vào đan điền thì
ngay tức khắc được hút vào điểm Thủy Khởi ở tâm đan điền và đẩy những hạt to
hơn chưa được cô đọng ra phía ngoài đan điền. Khi này, những hạt nguyên thần
chưa được cô đọng sẽ được công pháp ép ra toàn cơ thể để tiến hành cô đọng.
Cứ vậy từng vòng tuần hoàn cô đọng được Liễu Thiên từ từ tiến hành.
Khi nguyên thần cô đọng được năm vòng tuần hoàn thì lượng nguyên thần mới được
đổ về đan điền cũng chiếm một lượng nho nhỏ trong tâm đan điền. Theo thống kê
toán học Liễu Thiên biết thì lúc này có khoảng một phần ba mươi tổng lượng
nguyên thần trong đan điền đã được cô đọng. Nếu tính toán đơn giản thì mất tầm
một trăm mười năm vòng vận chuyển nữa thì việc đột phá này mới kết thúc. Liễu
Thiên biết việc mình cần làm lúc này là điều hành chuyển đổi hai trạng thái
của công pháp hơn hai trăm lần liên tục. Mọi thứ chỉ cần điều hành đều đặn thì
việc đột phá sẽ không gặp việc gì ngoài ý muốn.
Cách làm và quá trình tiến trình nói ra thì đơn giản nhưng trong quá trình đột
phá lại không hề đơn giản như vậy. Vì trong quá trình đột phá này cơ thể luôn
luôn phải chịu áp lực rất lớn. Thân nhiệt toàn thân luôn duy trì ở mức rất
cao. Điều này không chỉ khiến cơ thể trải qua đau khổ, nó còn làm cho tinh
thần lung lạc. Nhiều người yếu nhược về tinh thần sẽ không chịu được sẽ bỏ
cuộc. Bỏ cuộc đồng nghĩa với quá trình đột phá thất bại, nguyên thần dự trữ
cạn kiệt, cơ thể thương tổn vô ích và người đó lại mất một lượng thời gian để
hấp thụ lại nguyên thần để lấp đầy đan điền rồi mới tiếp tục đột phá lại.
Mà không phải cứ đột phá hỏng là có thể đột phá lại ngay, sau mỗi lần đột phá
hỏng thì phản ứng của đan điền càng chậm chạp. Lúc đó dù có dùng Ba Nguyên
hoàn thì đan điền cũng rất lâu mới tạo ra nguyên trường lực để tiến hành đột
phá. Như vậy càng nhiều lần đột phá thất bại thì thời gian để được đột phá lại
càng kéo dài. Chính vì thế ở những cảnh giới cao hơn, khi liên tục đột phá
thất bại thì thời gian đến lần đột phá lại có thể tính bằng năm hoặc chục năm.
Đột phá này chính là thử thách cũng là một cửa ải để ma luyện sự chịu đựng của
mỗi người. Đột phá chính là sự vượt lên giới hạn của bản thân để đạt đến một
tầm cao mới. Tu luyện không thể thiếu đốt phá, người tu đạo không thể thiếu ý
trí kiên cường. Không chỉ Liễu Thiên mà tất cả những kẻ tu luyện đều biết tu
luyện là một con đường đầy trông gai, nguy hiểm và chỉ có những kẻ có quyết
tâm cao mới có thể đi đến cuối con đường đó.
Liễu Thiên biết những khó khăn đầu tiên mình đang trải qua này cũng chỉ như
một hạt mưa bay khởi đầu cho một cơn giông bão phía sau.
Vì những sai lầm kiếp trước, vì cơ hội kiếp này, Liễu Thiên tự nhủ phải tu
luyện đến đỉnh cao cuối cùng, chỉ có vậy hắn mới giải mã được cuộc đời và số
phận của bản thân? Suy nghĩ như vậy nên những khó khăn của đột phá lên Linh cơ
đệ tam trong này chưa đủ làm hắn nhăn mày chứ đừng nói đến việc bỏ cuộc. Lúc
này hắn vẫn bày ra vẻ mặt thản nhiên còn tâm trí thì vẫn tập trung vận hành
công pháp.
Ngoài trời, trăng đã lên cao, cảnh vật yên tĩnh, gió nhẹ thổi làm những cái
cây cạnh dãy nhà đung đưa qua lại.
Lúc này, ở hành lang trước phòng Tằng Nhất có hai người một đứng một ngồi đang
ngắm cảnh sắc đêm xung quanh.
Tằng Nhất ngồi vắt vẻo trên lan can nói: “Liễu Thiên đang đột phá lên đệ tam
trọng!”
Hà Minh đứng cạnh cũng gật đầu nói: “Ừm! Nếu hắn không tiến cảnh nhanh e rằng
chúng ta sẽ sớm giải tán!”
Nghe vậy, Tằng Nhất quay lại hỏi Hà Minh: “Ngươi đang ở trọng thứ mấy!”
Hà Minh thở dài một cái rồi nói: “Đệ thất trọng! Nếu cố gắng cộng thêm chút
vận may thì kết thúc một năm này ta có thể thành nội môn đệ tử!”
Tằng Nhất thấy vậy liền cười nói: “Ngươi xem ra đúng là nhút nhát! Ngươi giờ
đệ thất trọng thì khi đệ nhị trọng chắc chỉ mười tuổi là cùng. Như đến tận
mười ba tuổi mới giám đến đây! Haha!”
Hà Minh nhíu mày ra hiệu, Tằng Nhất ngay tức khắc câm bặt, hai người không
muốn làm phiền Liễu Thiên đang đột phá.
Hà Minh liền nói nhỏ nhưng vẫn không hết sự bất bình tức giận: “Ngươi bảo ai
nhút nhát! Ta không đến đây sớm là do có việc bận mà thôi!”
“Ừm! Bận! Bận bú mẹ hả?” Tằng Nhật nhỏ nhẹ mỉa mai.
Hà Minh tức đến xì khói mũi nhưng không làm sao được, hắn liền hỏi lại: “Ngươi
thì sao? Đã đạt đến đệ cửu trọng mới giám đến đây! Ngươi cũng là sợ bị người
khác ức hiếp còn nói ta?”
“Sao người biết ta đạt đến đệ cửu trọng?” Tằng Nhất đang cười nghe vậy liền
chỗ mắt hỏi.
Hà Minh lại tỏ vẻ hiểu biết nói: “Linh Cơ cảnh chia ra làm ba kỳ là Sinh Căn,
Dưỡng Điền, Tổ Nguyên. Sinh Căn kỳ là bước khởi đầu để tu luyện, nó là ba
trọng đầu. Dưỡng Điền kỳ là những bước bồi dưỡng thuần thục việc vận chuyển
nguyên thần của công pháp. Kỳ này gồm là ba trọng tiếp theo là tứ ngũ lục. Tổ
Nguyên kỳ là ba trọng cuối cũng là bước kết thúc của Linh Cơ cảnh. Tổ Nguyên
kỳ cũng là giai đoạn tổ hợp nguyên thần tinh thuần nhất để tiến hành đột phá
lên Khai Minh cảnh.”
“Ở hai bước Sinh Căn và Dưỡng Điền thì sơ nguyên vẫn chưa thực sự cô đọng và
tinh thuần, chỉ bước vào Tổ Nguyên thì sơ nguyên mới dần đạt đến sự tinh thuần
đủ để thoát ra khỏi cơ thể. Vì chúng đủ điều kiện thoát ra khỏi cơ thể nên mỗi
lần người dụng võ sẽ có một lượng nhỏ theo kinh mạch toát ra ngoài. Một lượng
nhở này vừa ra ngoài cơ thể vì không theo sự liên kết nào cả nên ngay tức khắc
tan ra tạo thành những ba động nhỏ.
Hà Minh lại cười nói: “Tuy chỉ là những ba động rất nhỏ nhưng để ý kỹ thì sẽ
thấy. Ngươi ở một lần luyện tập cùng ta đã che dấu rất tốt nhưng càng che dấu
như vậy ta càng thấy rõ vì ta cũng đang che dấu tu vi của mình.”
“Haha!” Tằng Nhất khẽ cười rồi tỏ vẻ ái ngại nói: “Ừ! che dấu với kẻ che dấu
thì chắc chắn phải cẩn thận hơn rất nhiều. Xem ra lần này ta đã múa rìu qua
mắt thợ rồi!”
“Thế nhưng nếu ngươi đến đây sớm thì giờ chắc chắn cảnh giới đã cao hơn rất
nhiều rồi!” Hà Minh lúc này lại nhớ ra gì đó hắn tỏ vẻ đáng tiếc nói. Hà Minh
biết mình nhút nhát nên đến giờ mới giám đến đây nhưng Tằng Nhất thì do đâu,
không thể nào cũng nhút nhát như hắn được? Vậy do đâu Tằng Nhất lại bỏ lỡ
tương lai như vậy?
Tằng Nhất nghe Hà Minh hỏi thì khẽ cười nói: “Trên đời có những đam mê không
theo đuổi thì sẽ hối hận cả đời. Ta trước đây thích nghiên cứu về thuật cơ
quan ám khí nên đã theo sư phụ học nghệ hơn ba năm, sau đó lại ở gia tộc
nghịch ngợm nghiên cứu thêm một năm nữa, đến vừa rồi gia tộc bắt đi thì ta mới
đến đây. Như vậy mới quen hai người chứ!”
Hà Minh nghe vậy thì gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi lại hoi: “Vậy ngươi thực sự
không muốn tu luyện ư?”
“Có chứ không thì sao ta có cảnh giới như bây giờ, nhưng ta cũng thích thiết
kế những cơ quan kia. Đáng nói là ta không thích sự gò bó. Rất may là đến đây
không bắt ép tu luyện, ta vẫn có thể thích làm gì thì làm. Ta sẽ không bỏ phí
thời gian, ta sẽ phấn đấu để trở thành đệ nhất nhân trong lĩnh vực này!” Tằng
Nhất gật đầu tỏ vẻ hài lòng với cuộc sống tu luyện từ từ nói, cuối cùng thì
nói ra quyết tâm của mình.
“Ừm! Ta tin người sẽ làm được. Có điều trong ba người thì Liễu Thiên tu vi
thật sự rất thấp. Ta không hiểu sao bây giờ mới đạt đến đệ nhị trọng?” Hà Minh
gật đầu khích lệ Tằng Nhất rồi lại tỏ vẻ buồn rầu khi nói về Liễu Thiên.
“Hắn cũng không phải dạng ngu ngơ, ta nghĩ cũng có nguyên nhân nào đó! Mà thôi
đi ngủ, muộn rồi đứng đây lải nhải ảnh hưởng đến hắn đột phá.” Tằng Nhất nói
đến đây thì ngáp một cái quay người đi về phòng.
Hà Minh nhìn hướng phòng Liễu Thiên một cái rồi cũng quay đi.
Trong phòng Liễu Thiên bây giờ tràn ngập sương mù còn trong sương mù vẫn mờ mờ
hiện lên thân ảnh Liễu Thiên đang ngồi đột phá. Hắn vẫn đang miệt mài vận hành
từng vòng tuần hoàn một, cơ thể thì vẫn đang phải chịu áp lực rất lớn nhưng
hắn vẫn ngồi trong lớp sương mù không hề động đậy dù chỉ một chút.
Thời gian cứ từ từ trôi qua, không biết đã qua bao nhiêu thời gian.
Lúc này trong phòng bỗng nhiên có một làn gió thủi tung lớp sương mù đi để lộ
ra Liễu Thiên cửi trần ngồi trên giường. Gương mặt hắn đang đỏ thì dần trắng
trẻo trở lại, cơ thể cũng dần trở lại bình thường. Thân nhiệt của hắn dần giảm
xuống hình như quá trình đột phá đã kết thúc. Thế nhưng lúc này hắn cũng không
mở mắt mà vẫn ngồi đó tâm trí thì tập trung vào đan điền.
Nhìn nguyên thần trong đan điền của hắn lúc này thì thấy thể tích mỗi hạt và
thể tích của cả đám nguyên thần đều nhỏ đi. Điều rõ rệt nhất chính là thể tích
của cả đám nguyên thần. Đám nguyên thần mới này giờ chỉ nhỏ như cái chén mà
thôi, so với lúc trước đột phá thì nhỏ đi rất nhiều..
Cụ thể thì theo Liễu Thiên tính toán và ước lượng thì bán kính của mỗi hạt
nguyên thần đã giảm đi tầm một phần mười. Như vậy thể tích mỗi hạt sơ nguyên
đệ tam trọng chỉ bằng bốn phần năm hạt sơ nguyên ở đệ nhị trọng. Qua đó hắn
cũng thầm tính rằng mức “năng lượng riêng”* của hạt sơ nguyên này đã tăng lên
khoảng hai mươi phần trăm.
Năng lượng riêng được quyết định bởi hai yếu tố là năng lượng của hạt nguyên
thần và thể tích của hạt đó.
Năng lượng riêng tăng lên tức là năng lượng của hạt tăng lên hoặc thể tích của
hạt giảm đi. Khi năng lượng hạt tăng lên thì hạt nguyên thân chắc chắn mạnh
lên. Thể tích hạt giảm đi thì lực cản khi di chuyển của hạt sẽ giảm đi, lưu
lượng nguyên thần đan điền chứa được sẽ tăng lên. Cả hai trường hợp này đều
khiến một người mạnh hơn.
Vậy năng lượng riêng chính là yếu tố quyết định mạnh yếu của nguyên thần. Vì
vậy khi đột phá dù đại cảnh giới hay tiểu cảnh giới thì đều làm cho năng lượng
riêng của nguyên thần lớn hơn, chỉ là trong tiểu cảnh giới và đại cảnh giới,
cách đột phá một hạt nguyên thần khác nhau.
Ở tiểu cảnh giới thì tạm thời làm giảm thể tích của hạt nguyên thần đi, Liễu
Thiên thầm đoán rằng đại cảnh giới có thể sẽ làm tăng năng lượng trong mỗi hạt
lên!
Thế nhưng đoán thì đoán vậy còn mai sau ra sao thì phải đột phá mới biết. Vì
chưa đến lúc nên Liễu Thiên không mê mẩn với những suy nghĩ xa vời đó nữa, hắn
rất nhanh quay lại với quá trình đột phá.
Cảm nhận lại đan điền của mình thì Liễu Thiên thấy rằng sơ nguyên khi này lồng
bồng tán loạn và không hề ổn định. Nó chỉ là một đám nguyên thần nhỏ hơn trước
nhưng lại không đan điền chưa đựng nên chúng chỉ bị công pháp khống chế tạo
thành một nhóm hỗn độn phập phồng quanh điểm Thủy khởi.
Việc hắn cần làm lúc này là khiến đan điền tiến hoàn toàn vào trạng thái tĩnh
tu. Quá trình tĩnh tu công pháp sẽ lấy những nguyên thần đã được cô đọng tiến
hành tích tụ lại đan điền từ đầu.
Đột phá chính là biến đổi nguyên thần mạnh lên, vì vậy đan điền cũ không thể
chứa đựng được nữa, bây giờ phải bắt đầu xây dựng đan điền mới từ nền móng cũ
kia. Và lượng nguyên thần vừa được cô đọng cũng chính là vật liệu xây dựng đan
điền mới.
Ở cảnh giới đệ tam trọng này đan điền sẽ được xây dựng lên và căn cơ để xây
dựng chính là đan điền đệ nhị trọng.
Liễu Thiên bắt đầu quá trình củng cố lại tu vi hay chính là xây dựng đan điền
và tích tụ nguyên thần ở Linh Cơ cảnh đệ tam trọng. Hắn nhập định bắt đầu vận
hành công pháp để tu luyện. Nguyên thần theo vòng xoắn của công pháp đi vào
điểm Thủy Khởi rồi từ đó tràn ra tạo dựng thành đan điền.
Với lượng nguyên thần này, Liễu Thiên cũng phải mất gần hai tiếng mới quy tụ
xong. Lúc này mới chính thức đột phá thành công!
Tiếp theo ở cảnh giới đệ tam trong thì quá trình tích tụ nguyên thần lại bắt
đầu từ tầng nhỏ nhất đến khi nào đan điền đạt giới hạn bão hòa thì lại đột phá
lên cảnh giới tiếp theo.
Lại nói mỗi lần đột phá xong thì toàn cơ thể cũng được nguyên thần tràn ra tẩy
rửa một lần, điều này khiến cho toàn bộ cơ thể thay đổi theo. Cụ thể thì các
tế bảo tổng hợp nguyên thần cũng tăng cấp lên. Từ sau chúng sẽ tổng hợp ra
loại nguyên thần mới cùng cấp độ với nguyên thần trong đan điền.
Lúc này, Liễu Thiên đánh giá lại lượng nguyên thần trong đan điền nhỏ bé của
mình thì không khỏi cười khổ. Lúc đột phá xong thì nhìn đám nguyên thần chỉ
giảm đi hai mươi phần trăm so với trước nhưng khi đem chúng củng cố đan điền
thì lại chỉ xây dựng được một tiểu đan điền bằng ngón tay.
Tính ra thì lượng nguyên thần thực sự còn lại trong đan điền để Liễu Thiên sử
dụng chỉ còn tầm ba thành so với lúc đột phá xong. Nguyên nhân thì bảy thành
kia đã tích tụ tạo thành vành đan điền để chứa đứng ba thành này.
Hay theo Liễu Thiên lí dải dễ hiểu thì đột phá thành công cũng như một người
đi đổi tiền vậy. Đổi ra được mười đồng tiền mới nhưng không có túi đựng mười
đồng tiền này nên phải bỏ ra bảy đồng mua túi đựng tiền và túi này chỉ đựng
được ba đồng mà thôi. Có thêm tiền thì lại phải mở rộng túi rồi mới bỏ tiền
vào. Cứ như vậy cứ có bao nhiêu tiền đều phải bỏ ra bảy thành để mở rộng túi,
chứa ba thành còn lại. Cứ tích như vậy đến khi túi đạt đến kích thước giới hạn
mà cơ thể có thể mang được, thì lại phải đổi tiền có mệnh giá cao hơn và làm
lại túi tốt hơn để đựng tiền mới đó.
Đây chính là cách lí dải của Liễu Thiên khiến hắn thông hiểu mọi mặt cua đột
phá. Lại nói thì tỉ lệ bảy ba kia cũng chỉ áp dụng cho hắn chứ người khác thế
nào hắn không biết.
Mọi việc đã kết thúc, ngáp dài một cái Liễu Thiên nằm ra giường ngủ lúc nào
không biết.
Cùng lúc này, ở một vùng rừng núi xa xôi trong Tử Quang Sơn mạch. Dưới ánh
trăng mờ và làn sương đêm, chỉ thấy ở đây có những đỉnh núi cao thấp nhấp nhô
liên miên không dứt. Một quang cảnh mấy trăm mẫu không có một ánh đèn, không
gian thì yên tĩnh cô quạnh thỉnh thoảng có những tiếng "ù ù" của gió lùa qua
các khe núi phát ra.
Trong vô vàn đỉnh núi nơi hoang vắng này có một sơn phong cao vút giữa tầng
mây. Trong đêm chỉ thấy sơn phong này không hề có cây cối gì cả mà chỉ trần
trụi một màu đá đen. Đỉnh núi cũng là một vùng khá bằng phẳng rộng hơn mẫu,
giữa đỉnh núi có một tiểu đình nhỏ, cột làm bằng gỗ, mãi lợp rơm nhìn rất cũ
kỹ, điêu tàn. Nhìn lại gần thì trên lóc tiểu đình lúc này mờ mờ một bóng người
đứng đó không hề cử động.
*(Để dễ dàng trong tính toán và ước lượng, Liễu Thiên cũng nghĩ ra cái tên “năng lượng riêng” để làm thước đo sự mạnh của nguyên thần. Theo công thức Liễu Thiên tính toán thì năng lượng riêng của một hạt sẽ bằng năng lượng của một hạt chia cho thể tích của hạt đó.)