Thiên Ý

Chương 47 - Phường Thị.

Người đăng: danhvotr@

Lại nói thì nguyên nhân của việc tập luyện trong phòng là do Liễu Thiên không muốn đánh động người khác. Chứ phòng có rộng hơn nữa thì Liễu Thiên cũng thích hít không khí ngày mới hơn.
“Doạt! Doạt!...
Liễu Thiên thân thể linh động, hai tay liên tục xuất quyền, tiếng xé gió vang lên không ngớt.
“Phạch! Vù Vù!” Chạy mấy bước, Liễu Thiên thu tay, hai chân đạp xuống sàn nhảy lên không chân phải đá ngang một cước cơ thể theo đó xoay tròn rồi chân trái văng ra gót ra một cước rồi mới tiếp đất. Ngay khi tiếp đất, Liễu Thiên thuận đà xoay chân phải quét sát mặt sàn một lượt. Sau chiêu này, Liễu Thiên lại di chuyển liên hồi, người xoay tròn nghiêng ngả đủ kiểu, thỉnh thoảng còn lộn nhào trên không nhìn rất điêu luyện.
Lại nói thì mấy chiêu hắn đang luyện không có trong Nhập tông quyền của Kỳ Nhân các, đó là những chiêu võ thời trước khi ở Trái Đất hắn từng học qua nhưng chưa thực hiện được. Dạo này không biết là do hắn chịu khó luyện tập hay là việc có nguyên thần điều tiết đã làm cho hắn có thể luyện tập mấy thế võ thời trước khá lưu loát.
Liễu Thiên lúc này khẽ lau mồ hôi rồi lại tiếp tục luyện tập võ thuật. Hắn nhớ lại những gì từng nhìn thấy trên phim ảnh cùng đời thực rồi lấy cơ sở thân thể này luyện tập thi triển. Với nhiều người võ thuật cận chiến không có mấy tác dụng trọng chiến đấu dị giả nhưng với Liễu Thiên thì võ thuật này có ý nghĩa khá lớn.
Thứ nhất võ thuật chứa một phần kỷ niệm của hắn nên hắn không muốn lãng quên! Thứ hai là luyện tập võ thuật giúp thân thể linh động hơn, tinh thần minh mẫn hơn, phản xạ nhanh hơn, cơ thể cũng khỏe mạnh hơn, nói chung là có nhiều điểm tốt đồng thời cũng không tốn quá nhiều thời gian, mỗi ngày hắn chỉ cần bỏ ra nửa tiếng luyện tập mà thôi. Thứ ba là hắn không biết dị thuật mai sau luyện thế nào chứ với hắn lúc này nếu có phải chiến đấu thì bắt buộc phải phụ thuộc vào chút võ thuật này nên hắn vẫn đều đặn luyện tập hàng ngày.
Người xưa nói rằng: Văn ôn võ luyện. Ngày ngày luyện tập thì tiến bộ là điều bình thường. Chỉ có điều Liễu Thiên tiến bộ nhanh hơn người thường một chút.
Tập luyện một lúc mồ hôi đã chảy thành dòng trên gương mặt đen đen của Liễu Thiên, sau lưng hắn cũng ướt hết nhưng hắn vẫn tiếp tục luyện quyền trong phòng.
Khoảng nửa giờ sau thì mặt trời đang mọc lên tại phía đông. Lúc này, những tia nắng vàng từ từ chiếu xuống đại địa khiến cho lớp sương mù trong không khí cũng dẫn tan biến để lại một quang cảnh thiên nhiên trong xanh ấm áp.
Khi này, Liễu Thiên từ trong phòng đẩy cửa đi ra. Thời gian tập thể dục buổi sáng của hắn đã hết. Bây giờ hắn muốn đi tản bộ nghỉ ngơi một chút.
Liễu Thiên đi ra hoa viên rồi đi lại cái đài phun nước ở giữa viện rồi ngồi xuống đó nhìn về phía Đông và cảm nhận không khí một ngày mới. Hắn nhớ không rõ ai đó đã từng nói với hắn rằng: “Được ngắm nhìn những tia nắng đầu tiên của một ngày mới để cảm nhận rằng ta đang sống – đó là niềm hạnh phúc lớn của đời người.”
“Quả nhiên là chỉ cần sống thôi cũng hạnh phúc rồi! Chỉ cần sống và chứng kiến thôi cũng đủ rồi! Tiếc là những ngày tiếp theo ở Trái Đất đã không còn có mình và mình cũng không biết ở đó có những gì sẽ xảy ra nữa!” Liễu Thiên nhìn ánh dương phía xa lẩm bẩm.
Trong đầu hắn lúc này lại hiện lên những hình ảnh cuộc sống của hắn trước kia. Trong cuộc sống đó hắn từng đau khổ từng buồn chán nhưng cũng không thiếu những khoảnh khắc hạnh phúc vui vẻ. Thế nhưng dù thế nào thì hắn cũng không sống ở đó nữa nên mọi sự diễn biến ở Trái Đất hắn đều không biết.
“Không biết gia đình mình thế nào, không biết làng quê của mình ra sao, đất nước có gì mới, thế giới có gì mới, tương lai Việt Nam có thể vô địch World cup không nữa? Ài! Không được chứng kiến những thứ đó thật là thiệt thòi!” Liễu Thiên lẩm bẩm tự hỏi rồi lại thở dài thâm than.
Liễu Thiên ngồi đó nghĩ vớ vẩn nhiều thứ cuối cùng lại nhớ người thân của mình. Những hình ảnh người thân luôn làm hắn có cảm giác rằn vặt khó chịu. Thế rồi chẳng biết từ lúc nào đôi mắt Liễu Thiên lại ngấn lệ, gương mặt hắn cũng u ám vô cùng.
“Xem kìa! Lại mít ướt rồi!” Đang trong cơn rầu rĩ, trong đầu Liễu Thiên hiện lên một câu nói của một người con gái khiến hắn bừng tỉnh mở to cặp mắt nhìn quanh.
“Không thể khóc lóc mãi được! Hít!” Lúc này, Liễu Thiên tự nhủ dụi mắt rồi liền đứng phắt dậy hít một hơi thật sâu để lấy lại tâm trạng.
“Mình còn sống! Phải vui tươi lên!” Hắn lắc đầu lẩm bẩm khẽ mỉm cười, gương mặt đã trở lại bình thường. Khi này, hắn mới quay người lững thững đi vào hành lang.
Thế nhưng vừa đi đến bậc tam cấp Liễu Thiên lại giật mình một cái lùi lại. Không biết từ khi nào phía trước hắn có một người đang đứng đó nhìn hắn.
“Hihi! Lại một lần nữa làm đại ca hoảng sợ rồi!” Trước mặt Liễu Thiên, một thiếu nữ tầm mười sáu mười bảy, ăn mặc gọn gàng xinh xắn, nàng tay cầm một giỏ đồ nhỏ đang nhìn Liễu Thiên cười nói, vẻ mặt thiếu nữ thì xán lạn đầy vẻ khoái trí.
Người đứng trước mặt Liễu Thiên không ai khác chính là Đoàn Linh Hiên. Như đã hẹn sáng nay nàng mang đồ điểm tâm sáng đến cho Liễu Thiên rồi cùng hắn đi mua sắm.
“A! Đau! Tha cho muội!” Liễu Thiên đi lại gần khẽ véo tai Đoàn Linh Hiên làm nàng kêu lên xin tha.
Liễu Thiên khẽ cười rồi liền thả tay ra, hai mắt nhíu lại tỏ vẻ tức giận nói: “Lần sau đến gặp ta thì lên tiếng, cứ thình lình xuất hiện như ma vậy!”
Việc Liễu Thiên tức giận này không phải là do Đoàn Linh Hiên làm hắn giật mình mà là hắn sợ nàng nhìn thấy vẻ yếu đuối của mình vừa rồi nên hắn mới nhấn mạnh vấn đề này rồi tỏ ra tức giận để cho Đoàn Linh Hiên quên đi.
Còn Đoàn Linh Hiên nào phải đứa ngốc, nàng cũng rất hiểu biết, nàng vừa rồi đến đây từ khá sớm nên nhìn rõ Liễu Thiên ngồi kia khóc. Chính vì thế nàng mới không làm phiền chỉ đứng im quan sát. Đến khi Liễu Thiên phát hiện ra nàng thì chính nàng đã chủ động chuyển chủ đề trước. Nàng biết có một số việc dù thế nào cũng không muốn người khác biết nên cùng quên đi là hay nhất.
Cả hai đều không nhắc đến truyện này nữa mà cùng đi vào trong phòng bắt đầu ăn sáng.
Đoàn Linh Hiên để giỏ bánh lên ghế rồi bắt đầu lấy từng đĩa một bày lên bàn.
Liễu Thiên thì không chờ bày xong đã bắt đầu ăn, hắn vừa ăn vừa hỏi: “Sáng nay chúng ta đi đâu đầu tiên?”
“Tùy đại ca muốn mua cái gì trước?” Đoàn Linh Hiên đã bày ra xong, cũng bắt đầu ăn.
“Ta cũng không muốn mua gì, chỉ muốn đi tham quan xem có gì hay rồi tính sau!” Liễu Thiên suy nghĩ một tý rồi lắc đầu đáp.
“Vậy có chỗ này hay lắm, chúng ta nhanh lên thôi!” Đoàn Linh Hiên mắt sáng lên hưng phấn nói.
Xuân Phong quán vốn đồ sộ với nhiều khu nhà kinh doanh các loại dịch vụ khác nhau nhưng chúng vốn cũng quy tụ về từng nơi đặc thù. Hôm qua, Liễu Thiên đi ăn uống chính là khu trung tâm - nơi tập trung nhiều tửu lầu khách điếm nhất. Trung tâm tập trung dịch vụ ăn uống còn bốn hướng của Xuân Phong quán này cũng tập trung đủ loại dịch vụ khác. Khu Tây chính là khu tụ tập các đấu trường, khu Đông chính là khu các sòng bài lớn nhỏ thi nhau phát triển, khu Nam tập trung rất đông các phường thị, khu Bắc chính là nơi tạo lên tên tuổi của Xuân Phong quán – nơi tập trung rất nhiều lầu xanh, kỹ viện nhất Xuân Đô cũng như Nhất Xuân quốc.
Lại nói thì chia khu như vậy nhưng chỉ dựa theo mật độ tập trung chứ thực chất trong Xuân Phong quán này đâu đâu cũng có các dịch vụ khác nhau như: quán ăn, nhà nghỉ, hay hiệu thuốc, đồ cổ, rồi cả võ đài, kỹ viện, sòng bài,… chúng phân bố khắp nơi nhưng tùy vào từng khu sẽ có sự phát triển không đồng đều.
Khu Nam nơi tập trung nhiều phường thị nhất của Xuân Phong quán. Lúc này, hai người Liễu Thiên đang đứng thất thần trước một cổng lớn nhìn vào trong một phường thị ở khu Nam này.
Trước mặt hai người lúc này là một cảnh tượng người người đông đúc, hàng hóa đa dạng, cờ hoa biển hiểu chi chít kéo dài không thây điểm cuối. Cùng với đó là những tiếng giao bán hỏi mua om xòm khắp nơi tạo lên một không khí ồn ào náo nhiệt vô cùng.
Liễu Thiên lúc này nhìn ngay vào cổng khu này đã thấy mấy hàng quán nhỏ cùng mấy chỗ bán hàng vỉa hè, rồi còn có cả người đi giữa đường phố giao bán nữa. Dòng người chen chúc với đủ loại hình kinh doanh, so với những hội trợ Liễu Thiên từng tham dự thì còn đông hơn nhiều.
Để ý thì thấy những mặt hàng rong hay vỉa hè được buôn bán ở đây đa số đều là những vật dụng hàng ngày cùng một số thứ vớ vẩn khác. Còn những thứ đáng giá một chút thì đều có quầy hàng hoặc cửa hàng lớn hơn. Những người buôn bán lớn thì lại ít khi phải mời mọc như những người bán rong ngoài đường.
“Hôm nay tuy chỉ là một ngày bình thường nhưng nơi đây quả nhiên vẫn đông!” Đoàn Linh Hiên tỏ vẻ hiểu biết nói.
“Ừ! Đông thật, xem ra Xuân đô này cũng không chỉ có hư danh, so với Trung Dương thành còn đông đúc phồn thịnh hơn!” Liễu Thiên gật đầu đánh giá.
“Đông đúc thì có thể hơn nhưng so về độ phồn thịnh thì chưa chắc. Trung Dương thành tập trung đa phần đều là dị giả còn nơi đây đa phần chỉ là dân thường!” Đoàn Linh Hiên lắc đầu nói.
“Muội cũng hiểu biết quá a!” Liễu Thiên nghe vậy ngạc nhiên hỏi.
“Hì! Chỉ là muội được nghe mấy vị tổng quản nói chuyện một chút!” Đoàn Linh Hiên cười cười giải thích rồi lại đổi chỉ tay về phía trước chủ đề: “Chúng ta vào thôi!”
Nói xong không đợi Liễu Thiên kịp phản ứng thì Đoàn Linh Hiên đã chạy đi trước. Liễu Thiên cũng chỉ biết lắc đầu theo sau, hai người tiến vào khu phường thị tấp nập phía trước.
“Vải cao cấp đây, tơ lụa hảo hạng đây! Mua đi, mua đi!”
“Kẹo hồ lô đây, ngon ngọt thơm mát, ăn một muốn ăn hai đây!”
“Đồ gốm cao cấp đây! Xuất xứ Biên Hoa thành, nổi danh cả nước đây!”
“Bánh bao nóng hổi thơm ngon nào!”
….
Vừa đi vào thì hai người Liễu Thiên đã được nghe rất nhiều những tiếng mời hàng của những người buôn bán nhỏ ở ven đường và vỉa hè.
Tất nhiên, hai người Liễu Thiên không có hứng thú với những đồ ven đường này nên cứ thế đi qua đoàn người đông đúc, hắn vừa đi vừa nhìn ngắm mọi thứ xung quanh.
“Muốn ăn kẹo hồ lô đường không đại ca đãi?” Liễu Thiên đi được một đoạn thì liền quay sang mỉm cười hỏi Đoàn Linh Hiên.
“Thật! Ta ăn, từ trước đến giờ chưa ăn qua bao giờ!” Đoàn Linh Hiên vui vẻ ra mặt, nàng nói xong liền chen qua đám người chạy lại chỗ người bán kẹo hồ lô phía trước.
“Ài! Đúng là không nên gợi đến ăn uống trước mặt nữ nhân a!” Liễu Thiên thầm than rồi cũng lắc lắc đầu mỉm cười đi theo.
“Lão bá bán cho cháu hai xiên kẹo hồ lô!” Đoàn Linh Hiên chạy lại gần lão bá bán kẹo cung kính nói.
Lão bá kia là một trung niên ngoài tứ tuần, dáng người mảnh khảnh, gương mặt hơi gầy. Vị này mặc một bộ đồ cũ màu nâu tay cầm một cái gậy lớn, trên đó có một chỗ phình lên có cắm rất nhiều xâu kẹo hồ lô đường. Mà kẹo hồ lô này nhìn thật bắt mắt, tất cả đều đỏ thẫm, nước đường bên ngoài bóng loáng nhìn rất ngon miệng.
Nghe thấy Đoàn Linh Hiên muốn mua, lão bá kia mỉm cười liền lấy ra hai xiên đưa cho nàng rồi nói: “Của tiểu thư hết mười đồng.”
Đoàn Linh Hiên cầm hai xiên kẹo rồi đưa cho Liễu Thiên một xiên còn ánh mắt đang ra hiệu cho hắn trả tiền.
Liễu Thiên không cầm kẹo mà lại lấy tiền ra trước, hắn rút từ tròng người ra một xấp ngân phiếu, chỗ này chính là số tiền hôm qua Hứa Vĩnh Thiên đưa cho.
“Ta không có tiền lẻ, chỉ toàn ngân phiếu, tờ nhỏ nhất cũng là một trăm lượng rồi.” Liễu Thiên lắc đầu tỏ vẻ khó sử.
Nghe thấy Liễu Thiên nói thế Đoàn Linh Hiên thở dài nói: “Xem ra đại ca đúng là một công tử bột.”
Nói xong nàng liền lấy ra một miếng bạc nhỏ cung kính đưa cho lão bá kia, thấy lão định móc tiền ra trả lại thì nàng nói: “Lão bá không cần trả lại đâu, đại ca của cháu giàu lắm, tý ta đòi hắn trả!”
Đoàn Linh Hiên mỉm cười quay sang đưa cho Liễu Thiên xiên kẹo rồi nói: “Đi thôi, chúng ta sang khu đồ cổ chơi, nghe nói ở đó có nhiều thứ hay và cực hiếm luôn! Sang đó tìm cổ vật!”
Liễu Thiên tuy không thích ăn đồ ngọt cho lắm nhưng nhìn xiên kẹo này cũng khá hấp dẫn. Vì thế hắn liền cầm lấy xiên kẹo vừa ăn vừa đi theo Đoàn Linh Hiên.

Bình Luận (0)
Comment