Thiếp Bản Kinh Hoa

Chương 27

Đỗ Hải vung tay lên, người phía sau đặt cơm cùng quần áo xuống, lại đem hai cái thùng lớn kia mang vào bên trong phòng. Làm xong hết thảy những thứ này, đều không tiếng động lần lượt lui xuống. Không ai ngẩng đầu nhìn loạn, hiển nhiên là người của Đỗ Hải.

"Tiểu thư, người xem xem có còn muốn chuẩn bị cái gì nữa không? Lão nô cái này phái người làm ra." Đỗ Hải nhìn Phượng Hồng Loan, nghe chỉ thị của nàng.

"Mang một cái giường lớn đặt ở dưới tàng cây này đi! Những thứ khác cũng không cần rồi!" Phượng Hồng Loan vẫy vẫy tay. Dù sao ở đây cũng không được vài ngày nữa.

"Vâng!" Đỗ Hải khom người, nhưng không có lập tức lui xuống.

Xảo Nhi mang nước sạch tới, Phượng Hồng Loan cùng Xảo Nhi đơn giản rửa mặt cùng rửa tay. Phượng Hồng Loan tẩy rửa xong, liền ngồi ở trước bàn đá bắt đầu ăn.

Tuy rằng quanh thân bẩn thỉu dơ dáy không chịu nổi, nhưng mà kiếp trước nàng là hòn ngọc quý trên tay tập đoàn hoàn cầu Bạch thị. Hiển nhiên lễ nghi của nàng so với tiểu thư thế gia vọng tộc cổ đại mà nói hoàn mỹ hơn không biết bao nhiêu lần.

Cái miệng nhỏ nhẹ nhàng ăn từng miếng, vị trí cầm đũa trên dưới có phần có tấc, im lặng nhai kỹ, động tác ưu nhã.

Vừa mới ăn vào hai đũa, Phượng Hồng Loan liền nhớ ra nơi này không phải là thế kỷ hai mươi mốt, không có gia gia ở bên cạnh nhìn nàng cử chỉ phong thái nhất định phải chú ý ưu nhã, lập tức rất nhanh động đũa, từng ngụm từng ngụm nhai nhai nhấm nuốt.

Xảo Nhi lau tay xong, vừa muốn đi tới, khi nhìn thấy dáng vẻ Phượng Hồng Loan ăn như hổ đói, mắt nhất thời choáng váng. Nhớ tới tiểu thư đã hôn mê ba ngày chưa ăn cơm rồi, con mắt sưng đỏ lúc trước lại lần nữa đong đầy nước mắt.

Đỗ Hải cũng là đau lòng nhìn Phượng Hồng Loan, nghĩ đến nàng hôn mê mấy ngày không có ăn cái gì, hơn nữa từ trước đến nay đồ ăn đều là cơm lạnh canh nhạt, thậm chí đến mức một bữa đói một bữa no, liền không đành lòng mà nhìn nữa. Quay đầu đi, ánh mắt nhìn lên bầu trời. Nghĩ tới cách làm của phu nhân nói cho cùng là đúng hay không, tiểu thư vốn đã có thể không phải chịu những khổ sở này đấy.

Ừ, không nghĩ tới đồ ăn ở cổ đại ăn cũng thật ngon à. . .

Phượng Hồng Loan dùng tốc độ gió cuốn mây tan, ăn thật no, để đũa xuống, mới nhớ tới Xảo Nhi cùng Đỗ Hải, liền thấy bả vai Xảo Nhi run run giống như đang khóc, vành mắt Đỗ Hải cũng hiện ra ánh nước tự trách mà nhìn nàng.

Cúi đầu nhìn đồ ăn trên mặt bàn bị tiêu diệt sạch, khóe miệng Phượng Hồng Loan lập tức co giật hai cái, biết rõ hai người đây là đã hiểu lầm rồi.

Cũng không thể nào giải thích được, để đũa xuống, nâng chung trà nhỏ lên súc súc miệng, nhìn hai người, có chút phát quýnh (囧) mà nói: "Xảo Nhi, muội mau tới đây ăn đi! Đỗ bá người công việc bề bộn cũng đi nhanh đi! Ta rất khỏe, không cần để ý tới ta nữa rồi."

"Dạ, tiểu thư." Xảo Nhi lau nước mắt, đi tới.

"Tiểu thư có chuyện gì muốn nói, có thể để cho Xảo Nhi đi gọi lão nô." Đỗ Hải gật gật đầu, đi ra ngoài. Ra khỏi tiểu viện, dường như còn có thể nghe được tiếng thở dài của hắn.

"Tự muội từ từ ăn, ta đi tắm rửa thay quần áo." Phượng Hồng Loan không đành lòng nhìn bộ dạng khó chịu muốn khóc lại cố nén nước mắt kia của Xảo Nhi, đưa tay ôm lấy quần áo trên bàn, ánh mắt đảo qua hai cái thùng tắm lớn kia, cau mày do dự trong chốc lát, cất bước đi ra ngoài viện.

Nàng nhớ rõ cách bên ngoài viện của nàng không xa chính là một cái hồ, nàng có thể đi tới chỗ đó hảo hảo mà rửa một thân bẩn đục này, cũng thuận tiện bơi lặn một chút.

Nói hồ nước nhỏ đó là phóng đại rồi, kỳ thật chính là một cái ao sen trông không sai biệt lắm. Cũng chính là chỗ Phượng Hồng Loan ôm hưu thư nhảy xuống tự vẫn. Tâm tình nàng rất tốt, một đường ngâm nga bài hát, rất nhanh đã đi tới ao hoa sen.

Nhìn hồ nước trong veo, nghĩ đến cảm giác được dòng nước bao bọc toàn thân, nhất định rất tốt. Phượng Hồng Loan đem quần áo trong tay bỏ đi, đặt ở trên lan can gỗ đá bên cạnh, cũng lười cởi ra quần áo rách nát trên người, trực tiếp một người lặn xuống nước.

"Không được —— "

Còn không có chạm tới mặt nước, liền nghe được một tiếng kinh hô quen thuộc, ngay sau đó Phượng Hồng Loan cảm giác bên hông bị xiết chặt, sau đó trời đất quay cuồng một trận, cả người lại trở về mặt đất.

Không có cảm giác nguy hiểm, bàn tay của Phượng Hồng Loan duỗi ra lại rút về. Sau khi thích ứng cảm giác bị choáng, trước tiên giương mắt phẫn nộ trừng mắt cái kẻ không biết từ đâu đột nhiên chạy đến ôm lấy người nàng.

Lúc thấy rõ là Vân Cẩm, lập tức trợn mắt: "Ngươi làm gì thế?"

Một đôi con ngươi hắc ngọc của Vân Cẩm gắt gao nhìn vào mắt Phượng Hồng Loan, đáy mắt bắt đầu xuất hiện ánh sáng hoảng loạn, dung mạo thanh hoa nhiễm lên bạch sắc không bình thường, cánh tay ôm thật chặt thân thể của nàng, mang theo run rẩy rất nhỏ: "Phải là do ta hỏi ngươi muốn làm gì mới đúng."

"Ta muốn nhảy xuống liên quan gì đến ngươi!" Cơ thể Phượng Hồng Loan bị siết chặt đến thở không ra hơi, nhìn Vân Cẩm, không hiểu tại sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này, lập tức chán ghét nhíu mày: "Buông ra!"

"Buông ra để cho ngươi nhảy xuống nữa ?" Vân Cẩm thấy rõ chán ghét trong mắt Phượng Hồng Loan, sắc mặt liền trầm xuống, cánh tay lại chưa từng buông lỏng ra chút nào.

"Ta nhảy xuống làm phiền đến ngươi sao?" Phượng Hồng Loan thân thể kháng cự lại đẩy ra, muốn kéo ra khoảng cách, không biết Vân Cẩm ôm chặt làm thế nào, nàng khẽ động cũng không thể động, sắc mặt cũng theo đó chìm xuống, cả giận nói: "Buông ra!"

"Không buông!" Vân Cẩm không nhìn Phượng Hồng Loan tức giận, ôm nàng thật chặc.

"Ngươi muốn chết sao?" Ánh mắt Phượng Hồng Loan lạnh lẽo, nàng không thích đứng gần người khác như vậy, bàn tay trong tay áo nhanh chóng duỗi ra, trong nháy mắt bóp lấy cổ Vân Cẩm, nhanh như tia chớp.

Mắt phượng của Vân Cẩm chợt hiện lên một vòng kinh ngạc, chỉ lóe lên ngay sau đó liền biến mất. Lập tức xuất thủ bắt được Phượng Hồng Loan tay.

Một chiêu không được thực hiện được, đáy mắt Phượng Hồng Loan trầm xuống, tay kia dùng một đường cong không thể có tập kích xuống dưới xương sườn hắn. Mắt phượng lần nữa hiện lên vẻ sửng sốt, Vân Cẩm lại ra tay bắt lấy bàn tay tập kích dưới xương sườn của hắn sườn.

Hai chiêu vẫn không làm gì được, mũi chân trái Phượng Hồng Loan nghiêng qua, chuyển hướng đá vào chân Vân Cẩm. Đùi phải cũng gần như đồng thời đá về phía đầu gối của hắn. Vân Cẩm cuống quít trốn tránh, kéo thân thể Phượng Hồng Loan lui một bước dài, kinh ngạc nơi đáy mắt lại càng lớn.

Lại không được thực hiện được, khóe miệng Phượng Hồng Loan mím thành một đường cong lạnh lùng, liên tục liên tục xuất cước, không cho hắn chíu xíu khoảng trống mà thở dốc.

Vân Cẩm một lần lại một lần trốn, mỗi lần đều cuống quít tránh thoát. Hắn hiển nhiên không quá thích ứng với loại đấu pháp cận thân này, lại thêm những chiêu kỳ là mà cực kỳ hữu hiệu của Phượng Hồng Loan trước đây hắn chưa từng thấy. Tuy võ công hắn rất cao, nhưng trong nháy mắt đã bị Phượng Hồng Loan bức lui đến ven bờ ao sen. Chỉ cần lui về sau thêm một bước, sẽ rơi vào ao sen rồi.

Vốn có nội lực, nhưng mà hắn cầm lấy cổ tay Phượng Hồng Loan, dò xét nàng lại không có lấy nửa điểm nội lực, thế nên hắn cũng không dám sử dụng nội lực, sợ không cẩn thận đả thương nàng, chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng trốn tránh.

Phượng Hồng Loan không hề băn khoăn, dưới chân không dừng lại chút nào. Thân thể này dù sao cũng không phải cơ thể trước đây của mình, yếu ớt nhu nhược, sử dụng sẽ không thể nào linh hoạt như vậy. Nhưng không ảnh hưởng tốc độ của nàng chút nào.

Mắt thấy lại ra một cước, Vân Cẩm liền chống đỡ không được.

"Loan nhi, nếu ta chết đi, Ly Vương mà nói không giữ lời hứa, sẽ không có người làm chứng cho nàng." Vân Cẩm biết rõ né tránh chiêu này là không thể, liền cũng không tránh né nữa, gắt gao ôm lấy thân thể Phượng Hồng Loan, ở bên tai nàng lớn tiếng nói.

Chân vừa đưa ra chợt dừng lại, đáy lòng Phượng Hồng Loan lập tức dâng lên một cỗ ảo não, phẫn nộ trừng mắt Vân Cẩm.
Bình Luận (0)
Comment