Thiếp Bản Kinh Hoa

Chương 53

Phượng Hồng Loan tay cầm bình rượu, giọt rượu hương vị ngọt ngào thanh thuần chảy xuống khóe miệng, nghe tiếng đàn sáo lại tiếp tục vang lên, điệu nhạc êm dịu vũ đạo uyển chuyển, bờ môi mỏng hơi khẽ động, cười cười lãnh cảm.

Giống hệt một màn ban nãy sao? Chưa chắc! Thêm một người sao có thể như cũ?

Vân Cẩm nhìn Phượng Hồng Loan, con ngươi mặc ngọc có ý cười nhàn nhạt. Đáy mắt lại như một đáy hồ sâu thẳm, liếc mắt không nhìn thấy đáy, giọng nói trầm thấp ôn nhuận: "Không nghĩ tới Loan nhi cũng thích việc này!"

"Đúng vậy! Ôn nhu hương như thế này, ai mà không thích kia chứ!" Phượng Hồng Loan đặt bình rượu xuống, nhìn ca vũ trước mắt, nhẹ nhàng phun ra một câu.

Cơ thể Vân Cẩm liền cứng đờ, chốc lát, khóe miệng khẽ động, ý cười càng thêm sâu sắc: "Không chỉ ôn nhu hương, hình như Loan nhi còn rất thích Lê Hoa Tuyết này."

"Lê Hoa Tuyết nghìn vàng một bình, rượu ngon thế gian cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. Liệu rằng có ai không yêu thích." Phượng Hồng Loan liếc mắt nhìn nhìn Vân Cẩm, đôi mắt đẹp chớp động lóe lên tia sáng mát lạnh, lại tiếp tục nâng bình rượu, rót vào miệng.

Vân Cẩm thấy Phượng Hồng Loan mạnh mẽ rót rượu, đôi mi thanh tú thoáng chốc cau lại, mặt không đổi sắc, thử dò xét nói: "Hình như Loan nhi biết rất nhiều thứ?"

"Ừm!" Phượng Hồng Loan nhàn nhạt lên tiếng. Uống cạn một bình rượu, cầm bình rượu trống không đổ ngược bên miệng, một giọt hai giọt rượu nhỏ vào bờ môi, mãi đến khi không giọt nào nhỏ ra, nàng mới thôi tay, ném bình rượu ra ngoài.

Vân Cẩm nhìn bình rượu hóa thành một đường vòng cung bay ra ngoài, lại nhìn Phượng Hồng Loan liếm liếm khóe miệng, dáng vẻ như còn chưa thỏa mãn, mặt hắn liền đầy vạch đen.

"A" một tiếng, bình rượu đập trúng nữ tử đứng giữa vòng múa, nàng tức khắc kinh hãi hét lên một tiếng, thân thể trượt xuống đất.

"Bịch" Một tiếng nặng nề vang lên, kèm theo tiếng kinh hô, nữ tử mềm nhũn nằm ở trên mặt đất, chúng nữ tử bên người đều kinh ngạc thốt lên, cùng nhau né tránh.

Phượng Hồng Loan cũng không nhìn tới nữ tử bị trượt ngã, quay đầu nói với Vân Cẩm: "Ta còn muốn một bình nữa."

Lần thứ hai nhíu mày, Vân Cẩm nhìn Phượng Hồng Loan, chốc lát, gật đầu một cái: "Người đâu, lấy thêm một bình Lê Hoa Tuyết!"

"Vâng, công tử!" Lập tức có người lên tiếng trả lời, trong chốc lát, một bình rượu đưa dâng lên, đặt ở trước mặt Phượng Hồng Loan.

Phượng Hồng Loan đưa tay cầm bình rượu lên, lại ngửa cổ trút xuống, chất lỏng mát lạnh trong bình rượu chảy vào miệng, giữa vị rượu trong veo ngọt lịm lại mang theo một luồng cay nóng xuyên thấy tâm hồn. Giống như trở lại mỗi lần chấp hành nhiệm vụ về tới, nàng cũng muốn tới quán bar thả mình uống cho say khướt, thế nhưng chưa có lần nào say. Cho dù là loại rượu mạnh nhất.

Tâm trạng thoáng qua, lập tức kéo mạch suy nghĩ của mình quay về, Phượng Hồng Loan đặt bình rượu xuống, nhìn Vân Cẩm: "Ta muốn đặt một trăm vò rượu này chuyển tới Phượng phủ."

Mi tâm Vân Cẩm cau lại, nhìn Phượng Hồng Loan, đáy mắt như đầm lầy sâu thẳm lại càng nặng nề hơn: "Một trăm vò?"

"Phải!" Phượng Hồng Loan gật đầu, nhìn ánh mắt của Vân Cẩm.

Vân Cẩm liếc mắt nhìn sâu vào Phượng Hồng Loan, chậm rãi, cười nhạt: "Tốt!"

Những mỹ nhân trong phòng này cũng đều đưa vào Phượng phủ." Phượng Hồng Loan tiếp tục giương mắt nhìn hắn, nhìn lướt qua chúng mỹ nhân một bộ bị kinh sợ trong phòng, lại tiếp tục nói.

Vân Cẩm ngẩn ra, mắt phượng lưu chuyển, ý vị sâu xa nhìn Phượng Hồng Loan, đột nhiên cười nói: "Cũng bao gồm ta sao?"

"Nếu ngươi nếu có thể phục vụ cho cha ta, vậy thì được!" Phượng Hồng Loan nhàn nhạt mở miệng.

Thân thể Vân Cẩm liền cứng đờ, nhìn Phượng Hồng Loan. Hầu hạ cha nàng? Phượng thừa tướng? Sắc mặt nhất thời tối sầm lại.

"Làm sao?" Phượng Hồng Loan nhíu mày, ánh mắt quay vòng, nhất nhất xem qua hơn mười nữ tử xinh đẹp trong phòng, cười nói: "Sợ rằng ở đây tập trung tất cả những nữ tử xinh đẹp nhất của Vọng Nguyệt Lâu, ngươi sẽ không luyến tiếc chứ?"

"Có xinh đẹp hơn nữa cũng chẳng thể xinh đẹp bằng Loan nhi, sao ta lại luyến tiếc, ta có Loan nhi là đủ rồi." Chốc lát, màu đen trên mặt Vân Cẩm lui sạch, nhẹ nhàng cười, đầu ngón tay như ngọc dịu dàng lau đi giọt rượu đọng trên bờ môi Phượng Hồng Loan, giọng nói từ tính, cực kỳ dễ nghe: "Nếu Loan nhi muốn các nàng, cứ lấy đi!"

Nghe vậy, khuôn mặt của các nữ tử trong phòng đồng loạt biến trắng.

"Ta có điều kiện gì, ngươi cũng đồng ý sao?" Phượng Hồng Loan lại nhíu mày, liếc xéo Vân Cẩm. Kiều nhan xinh đẹp vì chút tửu sắc vừa rồi mà nhiễm lên một tầng màu sắc, xinh đẹp lóa mắt, như ráng mây đỏ hông nơi chân trời, xuân sắc say lòng người.

Vân Cẩm nhìn Phượng Hồng Loan, thoáng một cái mềm lòng, không chút nghĩ ngợi nói ra: "Tự nhiên! Chỉ cần là lời Loan nhi nói, ta đều ta đều muôn chết không chối từ!"

"Tốt! Đây chính là ngươi nói, không được đổi ý!" Phượng Hồng Loan liền cong môi cười, cầm lấy bình rượu còn dư lại một nữa ban nãy, ngửa cổ, uống sạch.

Dáng vẻ thoải mái, nhẹ nhàng thoải mái không chịu gò bó, tú dật phong lưu không nói nên lời.

Vân Cẩm nhìn Phượng Hồng Loan, bất thình lình cảm thấy một luồng nhiệt nóng len lỏi khắp đáy lòng, toàn thân đều ấm áp cả lên. Cảm giác hắn tìm kiếm cả nửa ngày cũng không thấy, bây giờ lại kéo tới một cách quen thuộc. Thân thể nhịn không được nhẹ nhàng run rẩy.

"Đã như vậy, chúng ta hồi phủ nào!" Phượng Hồng Loan đặt bình rượu trông rỗng trong tay lên bàn, đứng dậy, cất giọng thanh linh.

"Hồi phủ?" Vân Cẩm nhất thời ngẩn ra, mê hoặc nhìn Phượng Hồng Loan.

"Mới vừa nãy ngươi nói chuyện gì cũng đồng ý với ta, vậy liền đi theo ta đi!" Phượng Hồng Loan nhìn Vân Cẩm, thấy hắn mê muội nhìn nàng, nhíu mày, ánh mắt lạnh ngắt: "Thế nào? Ngươi muốn đổi ý? Nói không giữ lời?"

Tinh thần tỉnh táo lại, Vân Cẩm gặp Phượng Hồng Loan nháy mắt đã thay đổi nét mặt, khí tức lạnh lùng thanh lương quay quanh thân nàng, không còn trông thấy vẻ mặt khẽ nhíu mày cười yếu ớt kia nữa, hắn liền biết được mình đã bị lừa.

Nữ nhân này, hôm qua vẫn còn căm ghét tránh xa hắn, hắn còn tưởng rằng hôm nay nàng đổi tính, hoá ra hôm nay đến đây là có chuyện tìm hắn! Hơn nữa nhìn lại chính là chuyện khiến nàng không thể không tìm hắn.

Cảm giác quen thuộc khác thường ban nãy lập tức tan thành mây khói, ngược lại thay vào đó là tức giận đầy lồng ngực, Vân Cẩm nhìn Phượng Hồng Loan, ánh mắt lạnh đi.

Phượng Hồng Loan cũng nhàn nhạt đối mắt với Vân Cẩm, cười như không cười: "Vân công tử nếu muốn đổi ý cũng được, dẫu sao nơi này ngoại trừ mấy nữ nhân này ra thì chỉ có mình ngươi là nam nhân, muốn đổi ý cũng chẳng ai nói gì."

Đáy mắt vụt lên một tia u ám, Vân Cẩm nhìn chết Phượng Hồng Loan.

Nét mặt tươi cười của Phượng Hồng Loan không thay đổi, dừng một chút, quét qua mấy khuôn mặt trắng bệch của những nữ tử kia, tiếp tục nói: "Có lẽ nếu ngươi muốn đổi ý thì có một biện pháp, chính là giết hết những nữ nhân này và cả ta, sẽ không ai người biết Vân công tử thiên hạ đệ nhất công tử lại là kẻ nói mà không làm."

Dứt lời, khuôn mặt đẹp như quan ngọc mặt của Vân Cẩm lại sa sầm thêm vài phần. Một đôi mắt phượng bùng bùng những đốm lửa nhỏ. Tựa như ngay sau đó liền phun ra lửa.

" Được rồi, ta lại quên, những nữ nhân này đều là nữ nhân của ngươi, không cần giết. Giết ta là tốt rồi. Các nàng nhất định sẽ giữ bí mật tuyệt đối cho ngươi." Phượng Hồng Loan không nhìn vẻ tức giận của Vân Cẩm, tựa hồ nhớ ra điều gì, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói.

Nghe vậy, chúng nữ tử đều trông đợi nhìn Vân Cẩm, đồng loạt yểu điệu khinh noãn: "Công tử, nô gia nhất định giữ miệng giữ mồm. . ."

"Ha ha. . ." Phượng Hồng Loan nhịn không được khẽ nở nụ cười. Dung mạo thanh hoa thấm qua mùi rượu nhiễm sắc như một đóa phù dung hồng, xuân sắc diễm diễm.

"Phượng Hồng Loan!" Vân Cẩm nhìn nét mặt tươi cười của Phượng Hồng Loan, cắn răng phun ra ba chữ, giọng nói chẳng khác gì rít ra từ trong hàm răng.

"Hả?" Phượng Hồng Loan cười nhìn Vân Cẩm, không nhìn Hỏa Diễm Sơn sắp bạo phát, lần nữa châm lửa: "Được rồi, ta lại đã quên, những nữ nhân này ngươi mới vừa tặng cho ta, đã không phải là nữ nhân của ngươi. Xem ra là ta hại các nàng. . ."

"Công tử. . ." Sắc mặt chúng nữ tử đồng loạt trở nên xám đi, thân thể mềm nhũn, quỳ xuống trên mặt đất.

Phượng Hồng Loan vểnh đuôi lông mày, cười hài lòng. Hôm nay nàng muốn vạch lớp mây mù quanh người hắn ra, xem xem bụng dạ độc ác của hắn rốt cuộc đen bao nhiêu?

Thế nhưng rõ ràng Phượng Hồng Loan đã đánh giá thấp lòng dạ hiểm độc của Vân Cẩm!

Chỉ thấy Vân Cẩm nhìn chằm chằm nàng, chốc lát, rút đi vẻ âm trầm, dung mạo như ngọc tựa như đóa Ngọc lan nở rộ, thanh lịch tao nhã vô song, môi mỏng nhếch lên, cười như không cười, giọng nói trầm thấp ấm áp lại êm dịu.

"Hoá ra Loan nhi muốn ta ở rể Phượng phủ, đã như vậy, ta đồng ý với nàng, nhất định đấy, nàng cần gì đi một vòng lớn rẽ ngoặt nhiều như vậy để lừa ta chứ!"
Bình Luận (0)
Comment