Thiếp Bản Kinh Hoa

Chương 9

Trong tiểu viện rách nát của Phượng Hồng Loan, trong phòng ngoài phòng vẫn còn đang đánh, rất có tư thế không nghe theo không buông tha, không đánh chết không bỏ qua.

Nhị phu nhân và Tứ phu nhân chẳng khác nào hai nữ nhân điên, cho ngươi giật tóc của ta, ta vặn lại mặt của ngươi, vết máu kinh khủng, đã không còn hình người.

Bên ngoài mấy viện nha hoàn bà tử toàn thân giống như chỉ có bùn với máu chảy cuồn cuộn mà thành. Hai người một đôi, ba người một nhóm, năm người một ba, sáu người một đám khua tay đánh loạn, có đám lăn trên mặt đất mà đánh, còn có người đã hôn mê.

Nói chung toàn bộ tiểu viện đều loạn thành một đoàn.

Phượng Hồng Loan lạnh lùng nở nụ cười, sau đó lấy cây trâm trên đầu xuống, đem tóc dài cào lung tung rối thành một đoàn, đưa tay vào trong cửa, cào một cái lên mặt Nhị phu nhân lấy toàn bộ vết máu xoa lên mặt mình, lại duỗi tay nắm xé tay áo, y phục của mình, dùng cây trâm ở trên y phục cũ rách trên đâm vài đạo lỗ hổng. Nháy mắt nàng liền biến thành một bộ bị người ngược đãi, đánh đến suy yếu.

Toàn bộ động tác làm đều nước chảy mây trôi, hành văn liền mạch lưu loát, trong chớp mắt liền hoàn thành. Khiến cho Vân Cẩm ngồi trên đầu tường nhìn nàng líu lưỡi không nói nên lời.

Lại lần nữa cảm thán, nữ nhân này tâm tư thật hắc. cái Nhị phu nhân kia bộ dáng cũng đã muốn chết, nàng lại còn cào vào mặt người ta cho chảy máu mà xoa. Thật không biết tim của nàng là làm bằng cái gì.

Phượng Hồng Loan làm tốt tất cả, nhìn bên ngoài Xảo nhi đã mang đi bộ đầu tiến vào, lạnh lùng liếc Vân Cẩm một cái, thân thể nghiêng ngả, té xỉu ở tại cửa. Nàng hôn mê cũng rất có trình độ, tư thế kia nhìn giống như mới từ trong cửa trốn ra được vậy.

Vân Cẩm nhìn lần thứ hai líu lưỡi. Liên tục sợ hãi than, thế gian tại sao có thể có một nữ nhân cực phẩm như vậy? Tâm tư so với hắn còn đen vẫn còn hơn. Đương nhiên hắn cũng không thừa nhận rằng bụng dạ hắn cũng đen tối.

"Lý bộ đầu, Trương bộ đầu, các ngươi nhanh vào ngăn bọn họ lại. . . Nếu không thật sẽ xảy ra án mạng. . ." Xảo nhi thở hổn hển chạy vào trước tiên, tiểu thân thể run lên một cái, thở không ra hơi đưa một ngón tay chỉ tiểu viện loạn tao tao một đoàn nói.

Lý bộ đầu, Trương bộ đầu hai người mang đi một đám binh lính tiểu tử theo sau Xảo nhi chạy vào, vừa nhìn tình hình bên trong đã sợ ngây người.

"A. . . Tiểu thư. . . Tiểu thư người làm sao vậy. . ." Xảo nhi thấy Phượng Hồng Loan té xỉu ở cửa, nhất thời luống cuống tay chân, thét lên chạy tới.

Lý bộ đầu và Trương bộ đầu vừa nhìn liền bừng tỉnh, lập tức hét lớn: "Tất cả dừng tay!"

Đáng tiếc những người đó đều đánh đến náo nhiệt, căn bản không có người nào nghe được lời bọn hắn nói. Hai người sắc mặt trắng nhợt, lập tức vung tay lên ra lệnh: "Các ngươi nhanh đi, đều đi qua, đem tất cả tách ra cho ta!"

"Là!" Vài cái binh lính phái sau nghe lệnh liền chen chúc xông lên kéo đám người đang đánh túi bụi kia ra.

"Tiểu thư. . . Tiểu thư người làm sao vậy. . . Người không được hù dọa Xảo nhi a. . . Tiểu thư. . ." Xảo nhi vội vàng chạy đến bên cạnh, thân thủ ôm lấy Phượng Hồng Loan khóc lớn, vừa rồi nàng chạy đi tiểu thư còn đang thật tốt hoàn hảo, làm sao lại biến thành cái dạng này rồi. Sẽ không phải là Hắc Bạch vô thường tới bắt tiểu thư đi đấy chứ? Nghĩ đến đây trong lòng liền sợ hãi, Xảo nhi khóc đến ruột gan như muốn đứt thành từng khúc.

Phượng Hồng Loan thực sự chịu không nổi Xảo nhi khóc lớn như vậy, người đang sống cũng tuyệt đối có thể bị nàng khóc thành chết. Bất đắc dĩ mở mắt ra, hư nhược mở miệng: "Xảo nhi. . . . Ngươi rốt cục đã trở lại rồi. . ."

Thanh âm mặc dù nhỏ yếu, thế nhưng cũng đủ cho Vân Cẩm ngồi trên đầu tường nghe rõ, nhìn rõ. Mí mắt hắn hung hăng giật giật, lòng dạ ác độc của hắn đều muốn bị roi ngoan điều tát hai cái.

"Tiểu thư. . . Người còn sống, thật tốt quá. . ." Xảo nhi nhất thời mừng đến chảy nước mắt. Gắt gao ôm lấy Phượng Hồng Loan không chịu buông tay.

Phượng Hồng Loan khó được liếc mắt, trông nàng dễ dàng chết như vậy sao?

Mâu quang bén nhọn nhìn lướt qua trên Vân Cẩm đang ngồi trên đầu tường không chịu ly khai, lại xoay chuyển con ngươi, đưa mắt nhìn đến đi tới một cao một thấp, một béo một gầy, hai người tương đối trẻ tuổi đang mặc y phục bộ khoái. Đây hẳn là hai người mà Xảo nhi vừa mới gọi là Lý bộ đầu và Trương bộ đầu rồi.

"Hai vị nhanh lên một chút, mau đỡ mở cửa phòng ta ra, di nương, trễ nữa một chút. . . Người cũng muốn đi rồi. . ." Phượng Hồng Loan đưa tay đẩy Xảo nhi, nhìn Lý bộ đầu và Trương bộ đầu yếu ớt nói.

"Vị này chính là. . ."

Hai vị bộ đầu nhìn Phượng Hồng Loan, dáng vẻ mảnh mai thực sự hết sức đáng thương. Tuy rằng trên mặt nàng có dính chút máu, quần áo cũng cực kỳ rách nát, nhưng cũng không làm hư hao vẻ đẹp của nàng dù là một chút. Trong nháy mắt bọn họ liền nổi lên cảm tính đại nam nhân thương hương tiếc ngọc sự tình.

"Hai vị đại ca, đây là Tam tiểu thư nhà ta. . . Tiểu thư nhà ta. . . Tiểu thư nàng. . ."

Xảo nhi nhìn bộ dáng của Phượng Hồng Loan, hình như khí lực vừa rồi tiểu thư dùng để đẩy nàng ra rất lớn, không giống người bị hư nhược không thể động a. Trong chốc lát nàng liền không biết nói như thế nào rồi, chỉ có thể ngốc lăng lăng mà nhìn đến Phượng Hồng Loan.

"Di nương các nàng sang đây xem ta, cũng không biết vì sao các nàng lại ở trong ta phòng đánh nhau. Tiếp đó ta bị bọ họ kẹp ở giữa, ta vốn tưởng kéo các nàng ra. . . Khụ khụ. . . Suýt nữa. . . Suýt nữa không sống được. . ." Phượng Hồng Loan hơi thở đứt quãng, hư hư nhược nhược mà nói.

Vân Cẩm liếc mắt nhìn trời. Nữ nhân này thực sự là quái vật diễn kịch trời sinh. . .

"Nguyên lai là như vậy. . . Tam tiểu thư không có chuyện gì chứ?" Trương bộ đầu và Lý bộ đầu đồng thời lo lắng nhìn nàng mà hỏi.

"Ta. . . Khụ khụ. . . Không có chuyện gì. . . Các ngươi mau nhanh đi, mau chóng đi vào kéo các di nương của ta ra. . ." Phượng Hồng Loan lắc đầu, hư nhược khoát khoát tay: "Nhất định không thể để cho các nàng gặp chuyện gì không may. . . Cha ta, cha không ở nhà. . . Khụ khụ. . . Lúc này nếu thực xảy ra chuyện gì ta biết phải làm sao. . ."

Nói xong, nước mắt Phượng Hồng Loan liền chảy xuống, một đôi con ngươi thủy uông uông, càng làm người ta nhìn vào mà muôn phần thương tiếc. Vân Cẩm lại lần nữa trợn trắng mắt, cả người nhịn không được mà co quắp, ngay sau đó hắn dùng một loại ánh mắt thực quái dị mà xem xét Phượng Hồng Loan, nửa ngày sau hắn mới dùng truyền âm nhập mật đến bên tai của nàng: "Đừng khóc, lại khóc tiếp nước mắt sẽ đem máu trên mặt ngươi trôi hết mất, vở kịch của ngươi liền diễn không được nữa."

Dát! Phượng Hồng Loan lập tức ngừng chảy nước mắt. Nhớ tới lời nam nhân này nói cũng thật đích xác. Lập tức lấy tay lần nữa lau hai cái trên mặt, cũng không kịp đẻ ý đến nam nhân đang ngồi ở trên đầu tường, thúc giục: "Hai vị. . . Nhanh. . . Mau vào đi thôi. . ."

Lau hai cái, trên mặt nàng lại nhuộm thêm một mảng máu lớn.

Vân Cẩm im lặng nhìn nàng, không biết nàng từ trên mặt của Nhị phu nhân mà cào ra bao nhiêu máu lại còn nhiều như vậy. . . Nữ nhân này thật ác độc!

"Là, Tam tiểu thư. . ." Hai vị bộ đầu cũng không có phát hiện biến hóa của nàng trong nháy mắt, tâm tư vốn còn đang đặt hết vào việc thương hương tiếc ngọc ! Lúc này nghe Phượng Hồng Loan nói lập tức liền giật mình tỉnh giấc, vội vàng chạy vào trong phòng nhìn lại.

Phượng Hồng Loan không dấu vết đem chân thu trở về, thân thể xê dịch một chút, tránh khỏi cửa cho hai người bước vào.

Hai vị bộ đầu vừa mới rảo bước tiến vào, liền nhất tề hít một hơi lãnh khí. Chỉ thấy một đám nữ nhân đang nằm ngổn ngang trên mặt đất, chẳng còn nhìn ra được đáng vẻ ban đầu ra sao. Trong phòng di tán mùi máu tươi nồng nặc, vài thứ đồ có thể dùng đều bị đập nát.

Cái này cũng chưa tính là quang cảnh hùng tráng gì, tráng quan đáng sợ hơn cả chính là hai cái nữ nhân còn đang ngồi trên mặt đất bấm, nhìn không ra hình người. Y phục đều đã muốn xé nát, thậm chí còn thấy cả hai bộ ngực lộ ra tràn đầy vết máu cùng hồng ngân. (Lin: ghê quá gãy chân đứng k đc nên ngồi mà cào cấu xâu xé lẫn nhau. Đàn bà thật khủng bố. May quá em chưa phải đàn bà e ms chỉ là con gái, là thiếu nữ, chưa đến đc phụ nữ. Quá bạo tàn rồi.)

Hai tên bộ đầu trước tiên đều trợn tròn mắt, thời điểm tiếp sau hoàn hồn chỉ thầm nghĩ trốn.

Bọn họ không biết là xảy ra cái sự tình như thế này nhi, vốn nghĩ cho dù đánh nhau đến mất mạng, cũng không nghĩ đến sẽ xảy ra cái tình huống như hiện tại. Nếu biết trước có đánh chết bọn hắn cũng không tới. Nữ nhân trong hậu viện phủ Thừa tướng đại nhân, không phải là người nào cũng có thể nhìn. Nhất là nhìn trong cái bộ dáng này.

"Nhị nương, tứ nương. . . Các ngươi đừng đánh nữa a. . . Hai vị đại ca. . . Các ngươi mau mau, nhanh qua đó đem các nàng kéo ra a. . ." Phượng Hồng Loan thực hợp thời mở miệng lần nữa.

Nói lời vô ích, đã tới còn muốn đi? Không có cửa đâu!
Bình Luận (0)
Comment