Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 110 - Nhân Sinh Đỉnh Phong Chính Là Như Vậy

Trước đây ta là một thần y danh chấn tứ phương. Người người đều mong mỏi gặp ta, cầu mong ta chữa trị căn bệnh của họ. Ta khi đó muốn mưa được mưa, muốn gió được gió.

Hơn mười một năm trước, một vị tiểu mỹ nhân bế một đứa trẻ đến Phù Đà Sơn cầu ta trị bệnh. Đứa trẻ bị một loài thanh xà cắn ngay cổ, bị trúng độc cực nặng. Nếu không cứu trị kịp thời sẽ không qua khỏi một ngày.

Ta đã cứu được đứa trẻ đó, nhưng nhất thời sinh lòng cảm mến với vị tiểu mỹ nhân đó. Nên vì lấy lòng nàng ta, ta nguyện ý trị dứt bệnh cho đứa bé đó, chính là thân sinh của nàng.

Chẳng may, ta rơi vào một sơn cốc, nơi đó ta bị hàng trăm con độc xà dày vò. Ta đau đớn, hầu như không còn một tí cơ hội nào để tiếp tục sống. Nhưng vì lời hứa với tiểu mỹ nhân, ta đã bò dậy, thoát khỏi khốn cảnh. Từ đó cơ thể ta càng lúc càng nhỏ đi, ta bị trúng độc vô phương cứu chữa. Khi đó ta mới biết nàng ta là phu nhân gia chủ Phương gia.

Tám năm sau đó, ta có cơ hội gặp lại nhi tử của nàng ta là Phương Triết. Một tiểu tử bên ngoài nhút nhát, nhưng vô cùng lanh trí. Hắn biết được ta có ý đồ với một tiểu ăn mày. Nhưng làm sao biết được thủ đoạn của ta.

Ta phát hiện ra rằng, trong máu của tiểu ăn mày vẫn còn lưu lại dược tính của Tẩy Lục Quả. Đây chính là thánh dược, có thể giúp ta cải thiện được bệnh tình, có khả năng trị khỏi căn bệnh quái ác của ta.

Đến khi ta quay lại mật thất, mọi thứ đều biến mất, vô ảnh vô tung. Ta tìm khắp nơi Phù Đà Sơn vẫn không tìm thấy bóng dáng của tiểu ăn mày. Lúc này thì toàn bộ Phù Đà Sơn chìm ngập trong hung thú, côn trùng. Ta rơi vào tuyệt vọng, phong bế sơn môn. Chu du thiên hạ.

Ta hầu như mang tâm trạng của một người chết chu du thiên hạ, làm theo những lời đồn vô căn cứ, cứ thế, ta tiến nhập vào vực sâu vạn trượng. Nơi đó cơ duyên của ta thật sự đến. Ta phát hiện ra rằng, thế gian này có nhiều điều chưa khám phá ra hết, điển hình là một nơi gọi là Quỷ Vực. Nơi đó có vô vàng dược thảo trân quý, có quá nhiều hung thú. Chỉ cần sơ sẩy một tí là mất mạng. Nhưng mạng ta vô cùng tốt, dày vò một thời gian trong đó, khi trở ra một thân độc đạo. Đỉnh phong nhân sinh của ta mới bắt đầu mở ra…

Hắn nhìn về phía Phương Triết, chậm rãi nói “Người xem, nhân sinh của ta có đáng thương hay không?”

Phương Triết ở một khoảng cách vừa phải, chăm chú nhìn Ngôn Thần Y mà hắn từng biết. Người được mệnh danh thần y, không phải thầy thuốc nào cũng được ban tặng danh hiệu đó. Phải cứu giúp vô số người, tài năng phải thật sự hơn người. Lúc trước hắn không phải con người như vậy.

Hắn không biết Ngôn Thần Y đã trải qua những sự việc như thế nào. Nhưng trước mắt, hắn đang gây họa nhân gian.

Phương Triết liếc nhìn về con đại mãng khổng lồ, có chín cái đuôi, đang lượn lờ xung quanh ngọn núi. Nó quá lớn, chiều dài không dưới mười trượng. Tám cái đuôi trên lưng nó ngoe nguẩy, uốn lượn kỳ dị. Đây là sinh vật gì, tại sao Ngôn Thần Y có thể nuôi được sinh vật như vậy.

Hắn thoáng nhìn thấy chiếc vòng đeo tay giống như Thú Linh Liên trong tay Ngôn Thần Y, lúc này hắn mới hiểu ra. Sinh vật này không phải trong thế giới này, chắc chắn là được mang ra từ Quỷ Vực. Hắn chắc chắn đã gặp gỡ cơ duyên nào đó, đưa hắn đến Quỷ Vực. Nếu không sinh vật này không thể tồn ở một nơi như thế này.

Phương Triết lúc này mới lên tiếng “Giờ nên gọi lão là gì? Ngôn Thần Y hay là Lão quái vật?”

Ngôn Tử cười ha ha nói “Ta đã không còn là Ngôn Thần Y người đời kinh ngưỡng nữa rồi. Ta giờ một thân độc đạo, hắc đạo gọi ta là Hắc Độc Y Nhân Ngôn Tử. Ngươi không biết sự hiện diện của ta, nhưng ta luôn theo dõi quan sát ngươi. Bắt cóc bọn người Mộ Dung, giá họa cho Tiểu Hắc nhà ngươi, đều là một tay ta làm. Ngươi xem, có phải lúc nào cũng ở bên cạnh ngươi không?”

Giờ Phương Triết nghe chính miệng hắn thừa nhận, xem như những chuyện trước đó không hiểu thấu, giờ đã triệt để minh bạch.

Phương Triết nhìn dáo dác xung quanh, cho đến thời điểm hiện tại vẫn không hề thấy tung tích cha mẹ hắn. Ngay cả Tiểu Hắc, Tiểu Bạch và Ngô Như Ngọc đều không thấy.

Ngôn Tử nhếch miệng lên cười, hắn đứng phất dậy. Chắp tay sau lưng, đi về phía bờ hồ. Hắn nói “Không cần tìm cha mẹ ngươi nữa, bọn họ đang ở trong bụng con trai ta!”

Hắn dứt lời, con Cửu Vĩ Xà hiểu ý, trườn xuống bên cạnh hắn. Lúc này Cửu Vĩ Xà mới thật sự phô trương được hình thể khổng lồ của nó, Ngôn Tử đứng bên cạnh, so với nó vô cùng nhỏ nhoi.

Trên lưng con Cửu Vĩ Xà, những cái đuôi nó ngoe nguẩy, lượn lờ. Từ chóp đuôi con Cửu Vĩ Xà, một cái miệng mở ra, nôn ra một nửa thân thể phụ thân hắn, cái đuôi khác nôn tiếp ra một nửa thân mẫu thân hắn, tiếp đó là Ngô Tiên Nhi, Tiểu Hắc, Phương Long, Phương Hổ và cả Lý Cửu. Hắn cũng không buông tha.

Phương Triết siết chặt tay, hắn nghiến răng kẽo kẹt. Tên này thật sự điên rồi sao.

Hắn không chần chờ, liền phóng về phía cái đuôi của Cửu Vĩ Xà, muốn cắt rời nó. Nhưng chưa tiếp cận được, thì đã bị những quả cầu đánh hắn văng trở lại. Hắn tiếp tục phóng phi kiếm về phía bụng con đại mãng, nhưng chỉ phát ra những tia tử điện, không hề làm nó nhúc nhích. Đến khi hắn tiếp cận định dùng phi kiếm cắt đứt cái đuôi. Con đại mãng đưa cả thân thể phụ thân hắn ra tiếp đỡ, hắn hoảng loạn thoái lui về sau.

Ngôn Tử lặng lẽ quan sát, hắn đã có thể khiến tiểu tử đó bất lực, không có khả năng chống cự. Hắn đắc ý nói “Bọn họ hiện chưa chết, nhưng qua hôm nay ta không biết sẽ thế nào. Có thể sẽ trở thành chất dinh dưỡng của con trai ta cũng không chừng!”

Phương Triết bị đánh bay về sau. Hắn ngồi dậy, nghiến chặt răng âm lãnh nói “Ngươi muốn làm gì?”

Ngôn Tử nhởn nhơ nói “Ta cũng không biết hiện tại ta muốn làm gì nữa. Có thể là muốn ngươi nếm trải cảm giác đau khổ của ta!”

Hắn ra một dấu hiệu, con Cửu Vĩ Xà khẽ động ở cái đuôi, nơi phụ thân hắn bị nhốt trong đó. Phụ thân hắn như bị đánh thức, mở mắt ra. Hắn nhìn về phía Phương Triết đang căm phẫn. Hắn mỉm cười nói “Phụ thân rất thoải mái, không sao!”

Con Cửu Vĩ Xà lại ra một động tác, khiến nét mặt Phương Trung Kiên nhăn nhó, nhưng nét mặt vẫn không thay đổi, tươi cười dù có một vài giọt mồ hôi trên trán. Đây chính là đau đớn, nhưng cam chịu.

Ngôn Tử lại một lần nữa ra ám hiệu, lần này mẫu thân hắn mở mắt ra. Nét mặt hiền lành, xinh đẹp ấy đã nhợt nhạt rồi. Phương Triết trong lòng không chịu được nữa rồi. Hắn gầm thét “Mẫu thân!”

Tiêu Kim Lan nhìn sang phu quân mình, nét mặt vẫn không thể hiện một sự thống khổ nào. Nàng ôn tồn nói “Mẫu thân không sao, con trai bỏ mặc bọn ta, mau chạy đi!”

Phương Triết nhìn tràng cảnh như vậy, hắn vỗ vào mặt mình nhiều lần, xem có phải là cơn ác mộng không. Tại sao lại đối xử cha mẹ hắn như vậy.

Hắn không nhẫn nhịn được nữa, liền phóng xuất Bạch Nhật Phi Kiếm ra một lần nữa. Hắn tập trung linh lực tung ra “Nhất Kiếm Xuyên Tâm” thẳng hướng con đại mãng phóng đi. Luồng quang mang cực lớn, khí thế ác liệt khiến con đại mãng chột dạ. Nó dùng một cái đuôi đang nuốt lấy phụ thân hắn chống đỡ. Hắn nhất thời hoảng hốt, điểm ngón tay lệch sang hướng khác. Luồng quang mang quét một đường dài trên ngọn núi bên cạnh. Hắn không thể tấn công con đại mãng được, khi mà phía sau lưng toàn bộ là người thân hắn. Nếu sơ sảy, người thân hắn chắc chắn phải chết.

Ngôn Tử cười ha ha nói “Muốn giết phụ thân ngươi, cứ nói ta một tiếng. Không cần phải gấp rút như vậy!”

Hắn nói xong, một tay siết chặt. Con Cửu Vĩ Xà liền siết chặt Phương Trung Kiên hơn, bên trong như có hàng nghìn gai nhọn, đâm hắn, khiến hắn nhất thời không nhịn được hét lên kêu thảm. Tiêu Kim Lan bên cạnh nhìn phu quân mình đau đớn, nước mắt không ngừng chảy. Ánh mắt nàng nhìn về Phương Triết làm ra quyết định “Con trai, mau chạy khỏi đây. Đừng trúng quỷ kế của đối phương!”

Con Cửu Vĩ Xà lại siết chặt Tiêu Kim Lan, lần này nàng có chuẩn bị, chân mày khẽ nhíu lại. Vô cùng đau đớn, nhưng nàng không muốn tỏ ra quá đau đớn, như vậy sẽ khiến con trai đau lòng.

Phương Triết nắm đấm nện xuống đất, cắn chặt răng miệng đầy máu. Hắn căm giận nhìn Ngôn Tử “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

Ngôn Tử băng lãnh đáp “Muốn ngươi chết… ngươi tự sát đi!”

Lời Ngôn Tử vừa thốt ra, sắc mặt phụ thân, mẫu thân hắn kinh biến. Vội vàng hét lên “Nhi tử ngoan, không được trúng kế!”

Phương Triết nước mắt nước mũi chảy ra, hắn nhìn phụ mẫu đau đớn hắn không chịu nổi. Dù hắn chết, chưa chắc gì cha mẹ hắn sống sót. Nhưng hắn không có can đảm nhìn cha mẹ đau đớn như vậy được. Hắn muốn dừng lại, hắn đã làm ra quyết định.

Hắn quỳ xuống trước mặt cha mẹ, bái lạy “Cha mẹ, hài nhi bất hiếu!”

Hắn nhìn về một phương “Bạch gia chủ, vãn bối cô phụ sự kỳ vọng của người!”

Trong thâm tâm hắn thì thầm “Khúc Tiểu Bạch, ta có khả năng sẽ không gặp lại ngươi rồi!”

Hắn phóng xuất Bạch Nhật Phi Kiếm ra, tự đâm vào tim mình. Máu tươi bắn ra, hắn tự nhủ “Là duyên hay số kiếp, tùy thuộc vào quyết định này!”

Hắn nói xong, liền ngã xuống đất.

Phương Trung Kiên, Tiêu Kim Lan nhìn nhi tử mình ngã xuống. Hai người gào thét thảm thiết, nhi tử bọn họ thực sự tự sát. Nhi tử thật sự chết rồi. m thanh thảm thiết của hai người vang dội khắp nơi.

Ngôn Tử lúc này đã triệt để nhẹ nhõm, kẻ đối nghịch hắn, kẻ hắn căm ghét nhất đã tự sát. Đây chính là nhân sinh của hắn, kẻ đáng chết, nhất định phải chết.

Bình Luận (0)
Comment