Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 130

Từ khi Kiếm Hư Chân Quân mang theo Tiểu Bạch rời đi đã qua nhiều ngày, nhưng vẫn không hề có tin tức gì.

Điều này khiến Bạch Vô Thiên ngày ngày đều tu luyện bên ngoài bờ hồ, không có đến Vô Danh Động Thiên tu luyện.

Lúc này, Hoa Lạc Đồng xuất hiện, đề xuất hắn “song tu”. Đây là danh tự đối với hắn còn lạ lẫm. Mặc dù không hiểu “song tu” là gì, nhưng nhìn cử chỉ ngại ngùng của nàng ta. Hắn cũng biến ngại ngùng, giọng nói lắp bắp “Chúng ta… chúng ta có quá nóng vội không?”

Hoa Lạc Đồng sửng sốt, hắn đang suy nghĩ chuyện gì thế. Nàng sau đó hiểu được chuyện hắn đang suy nghĩ, nhất thời cười ha ha.

Nàng nói “Sư đệ suy nghĩ thật đúng ý ta, đi! chúng ta song tu!”

Dứt lời, nàng đáp xuống cạnh hắn, nắm lấy tay sau đó kéo hắn lên phi kiếm. Trong chốc lát đã đến được chân núi Hoa Kiếm Phong.

Hoa Lạc Đồng theo con đường củ đến dòng thác, sau đó băng xuyên qua đến Vô Danh Động Thiên.

Nàng đáp xuống khoảng đất trống giữa hồ nước.

Trong lòng Bạch Vô Thiên lúc này vô cùng hồi hợp, hắn trước giờ chưa từng nghĩ đến chuyện nam nữ. Chuyện song tu nhất thời hắn chưa kịp chuẩn bị, trong lòng thầm than không ổn.

Hoa Lạc Đồng sắc mặt ma mãnh, chầm chậm áp sát hắn, ép hắn vào bức tượng trung niên nhân. Khuôn mặt hắn hầu như ửng đỏ như đang say rượu. Hoa Lạc Đồng thấy vậy, không nhịn được ôm bụng cười.

Nàng vừa cười vừa nói “Sư đệ đầu óc rất tăm tối nha!”

Hắn lúc này mới biết bị Hoa Lạc Đồng trêu chọc, nhưng nghĩ lại những cử chỉ thất thố đó. Hắn cảm giác như muốn đào lỗ chui xuống. Tình huống này thật mất mặt.

Hoa Lạc Đồng không trêu chọc nữa, nàng chắp tay sau lưng. Sau đó ngẫm nghĩ một lúc nói “Sắp tới ta sẽ rời Đạo Viện, tìm phụ thân!”

Hắn nhất thời ngạc nhiên “Sư tỷ đã tìm được tung tích của… phụ thân rồi?”

Phụ thân nàng phải gọi sư phụ hắn là sư thúc, tình huống này giống như hắn là sư đệ của phụ thân nàng. Nhất thời hắn không biết phải làm sao gọi, chỉ đành dùng “phụ thân” nàng thay thế.

Hoa Lạc Đồng nói tiếp “Ta vừa nhận được tin tức liên quan đến phụ thân. Nên cần phải rời Đạo Viện. Thời gian không biết được bao lâu, nên ta phải khảo hạch làm trưởng lão thay thế phụ thân. Như vậy mới có thể danh chính ngôn thuận rời Đạo Viện”

Nàng dừng lại một lúc, rồi nói tiếp “Cho nên, ta cần phải nâng cao tu vi trong thời gian ngắn. Cách nhanh nhất chính là… song tu!”

Hắn ấp úng nói “Nhưng ta tu vi thấp, không chừng sẽ liên lụy sư tỷ…”

Nàng cười nói “Yên tâm, công pháp song tu là một loại phụ trợ. Giúp tu vi hai người thăng tiến. Trong chuyện này, sư đệ cũng có lợi ích không nhỏ!”

Nói rồi, nàng tìm một vị trí trống trải sau đó ngồi xuống. Hắn ngập ngừng một lúc, cũng tiến lại ngồi xuống đối diện.

Hai tay nàng mở thủ chưởng hướng về phía đối diện, hắn cũng bắt chước làm theo. Hai tay đối xứng nhau, ánh mắt hắn nhìn chăm chú. Trong lòng nhất thời dao động “Tay nữ nhân nhỏ nhắn và mềm mại như vậy sao?”

Mặc dù chỉ chạm nhẹ, hắn vẫn cảm giác được, trong lòng dâng lên một ít tạp niệm.

Hoa Lạc Đồng trừng mắt nhìn hắn, hắn mới bối rồi tập trung lại. Trong lòng than thở “Việc này ta chưa có quen thuộc, sư tỷ thông cảm!”

Hoa Lạc Đồng khẽ cười, chậm rãi nói “Ta truyền cho sư đệ tâm pháp, sau đó cứ vận dụng theo là được!”

Nói rồi, từ ngón tay nàng phóng xuất ra một tia linh khí xanh nhạt, nó vờn quanh hai tay hắn, sau đó đập vào mi tâm, khiến hắn giật mình.

Sau mười hô hấp, hắn hai mắt nhắm lại. Bắt đầu phối hợp với Hoa Lạc Đồng tu luyện.

Công pháp song tu là một loại công pháp phụ trợ, không phân biệt cảnh giới. Chỉ cần tâm linh hai người hợp nhất làm một, tốc độ tu luyện sẽ cao gấp mười lần theo cách tu luyện thông thường.

Đây chính là ưu điểm của song tu, còn khuyết điểm chính là khi một trong hai người nảy sinh tạp niệm, công pháp phản phệ sẽ bị tổn thương thần hồn. Nhẹ thì nằm dưỡng thương một thời gian dài, hai là trở thành một người mất đi tri giác trở thành một người ngu ngốc.

Do đó, công pháp song tu mặc dù lợi hại, nhưng không phải ai cũng có thể phối hợp tu luyện thành công được.

Muốn song tu, hai người phải thực sự tin tưởng lẫn nhau mới dám cùng nhau tu luyện.

Lúc này xung quanh hắn là một mảnh tối đen, từ từ xuất hiện hai thân ảnh đang ngồi đối xứng nhau. Hai thân ảnh hình dáng không rõ ràng, nói đúng hơn giống như hai chiếc bóng có màu xanh nhạt. Khung cảnh này vô cùng kỳ diệu.

Bên tai hắn có giọng nói vang lên “Khoảng không gian này gọi là thức hải, hai thân ảnh đang ngồi đối xứng nhau chính là hình ảnh phản chiếu thần hồn của ta và sư đệ!”

Hoa Lạc Đồng tiếp tục nói “Việc tiếp theo cực kỳ quan trọng, sư đệ phải hợp nhất với thần hồn, khi nào thần hồn mở mắt ra, chính là lúc thành công!”

Hắn trầm luân trong một khoảng thời gian, nhưng vẫn không thể kiểm soát được hành vi của mình. Giống như cơ thể hắn có tay chân, nhưng muốn đôi tay giơ lên, đều vô dụng, hắn điều khiển không được.

Thời gian lại trôi qua, hắn vẫn không kiểm soát được.

Đến một lúc, trong đầu hắn lóe lên một tia sáng, tia sáng này giống như một sợi dây, sợi dây này to lớn, xung quanh có những sợi tơ quấn quanh.

Bên tai hắn lúc này lại xuất hiện giọng nói “Những sợi tơ đó, chính là thần thức của sư đệ. Đến giai đoạn này xem như đã thành công một nửa, kế tiếp điều khiển sợi tơ đó tiếp xúc với thần hồn”

Điều khiển sợi tơ, giống như luyện khí thành tơ. Việc này đối với hắn vô cùng đơn giản. Chẳng mấy chốc, sợi tơ đã tiếp cận và tiếp xúc với thân ảnh thần hồn.

Lúc này hắn cảm giác như bước vào một cánh cửa, khi đã hoàn toàn bước qua cánh cửa. Hai mắt hắn mở ra, đối diện cũng là một thân ảnh mở ra. Mặc dù thân ảnh, nét mặt không rõ ràng nhưng mái tóc dài không sai lẫn được, gần giống với Hoa Lạc Đồng.

Bàn tay hai người trong suốt, có thể nhìn thấy những đường chỉ, không ngừng trôi chảy như những sợi linh khí di động toàn thân. Hai mắt hắn khép lại một lần nữa, lần này hình ảnh trôi theo những đường kinh mạch chạy khắp toàn thân.

Hắn có thể thông qua việc này, nhìn thấu hết được con người của Hoa Lạc Đồng.

Khi dòng chảy xuống gần Đan Điền, hắn lúc này vô cùng kinh ngạc. Đan Điền của nàng ta là một khoảng không gian rộng lớn, chính giữa có một cái hồ nhưng không phải nước, mà đó là một loại nào đó cô động lại.

Phía trên hồ, lơ lửng một viên Kim Đan. Viên Kim Đan này to tròn, hắn không thể hình dung kích thước viên Kim Đan, bởi vì bản thân hắn lúc này còn không đo lường được trạng thái của mình.

Nếu nói như vậy, thực lực của Hoa Lạc Đồng đã Tam Phẩm, đã Kết Đan thành công. Như vậy, người nào nói nàng là Túy Tiên Tiên Tử phế vật. Người đó đúng là một tên ngu ngốc.

Hắn tiếp tục theo dòng chảy, lội ngược lên phía trên. Dòng chảy đến phần đỉnh đầu, lúc này thì xuất hiện một đốm sáng như một cánh cửa.

Hắn không do dự, liền xuyên qua cánh cửa đó. Trước mặt hắn là một dòng thời gian, hắn lần mò theo dòng thời gian từ hiện tại giảm dần cho đến quá khứ.

Quá trình tu luyện của nàng vô cùng khắc khổ, một thân tu luyện. Công pháp nàng tu luyện cũng là Minh Lý Thiên. Nàng luôn ngồi minh tưởng võ kỹ nên không nhận ra nàng học được những gì.

Đến một thời điểm xuất hiện tình huống, tượng Thủy Nguyệt Tiên Tử truyền thừa cho nàng, sau đó thì nàng ngất xỉu nhiều ngày.

Thời gian giảm dần cho đến khi nàng bước qua truyền tống trận. Đến một thế giới, đó là Văn Lang Châu.

Hình ảnh tiếp theo chính là nàng gặp một vị thiếu niên, hai người trải qua một chuyến hành trình, có vui cũng có khốc liệt. Hai tiểu hài tử giao tranh với đại mãng rồi đến Phù Đà Sơn. Hình ảnh hiện rõ ràng trong mắt hắn, chỉ là khuôn mặt không được nhìn thấy chi tiết.

Về phần Hoa Lạc Đồng, nàng cũng trải qua tiếp xúc, cũng nhìn xuyên thấu được con người bên trong hắn. Nhưng trong dòng chảy thời gian của hắn đã bị phong ấn lại, không thể xuyên qua được. Nguyên do là thực lực nàng không đủ để xuyên qua, chỉ có thể nhìn thấy thời điểm hắn tỉnh dậy, sau đó nhận gia chủ Bạch gia làm phụ thân.

Trải qua hai năm tu luyện và làm nhiệm vụ Bạch gia, hắn phát triển vô cùng mạnh. Chỉ là tu vi còn quá yếu không phát huy ra được chân chính thực lực.

Khi hắn mở mắt ra một lần nữa, khung cảnh đã có màu sắc trở lại. Lúc này mồ hôi hầu như đã ước hết cả y phục. Trên mái tóc Hoa Lạc Đồng vẫn còn thấm những giọt mồ hôi.

Nàng nhìn hắn mỉm cười nói “Giai đoạn tìm hiểu vô cùng thuận lợi. Có gì hôm sau chúng ta tu luyện tiếp”

Bụng hắn lúc này kêu lên một tiếng, hắn cảm giác vô cùng đói, hầu như là đói rã rời.

Hắn thắc mắc nói “Không phải ta mới dùng cơm sao?”

Hoa Lạc Đồng cười ha ha nói “Sư đệ nghĩ, chúng ta tu luyện bao lâu?”

Hắn nhất thời bối rối, hắn không có đếm cũng không có biện pháp đếm được thời gian.

Nàng giơ năm ngón tay lên nói “Đã qua năm ngày rồi!”
Bình Luận (0)
Comment