Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 136

Hôm sau, trên đỉnh Chủ Phong, bên ngoài tiểu viện của lão viện trưởng.

Khung cảnh xung quanh mây trắng chập trùng, trôi nổi giữa khoảng không gian rộng lớn mang lại cảm giác vô cùng hùng vĩ.

Lão viện trưởng hai mắt nhắm lại, râu tóc bạc phơ tung bay trong gió, tà áo đạo bào dập dờn. Phong thái ung dung tự tại.

Lúc này, bên dưới tầng mây xuất hiện một luồng hắc vụ, thoắt ẩn thoắt hiện hướng về phía lão. Cho đến khi đám vân vụ này cách lão chừng hai trượng mới ngưng tụ ra một thân ảnh nữ nhân ước chừng hai mươi, diện mạo thanh tú, ánh mắt vô cùng sắc bén.

Toàn thân khoác lên một y phục toàn thân màu đen, tà áo theo làn gió phất phơ. Phong thái mang đầy vẻ ma mị.

Nàng ta nở một nụ cười quyến rũ “Sư thúc gọi ta, có việc gì không?”

Lão viện trưởng lãnh đạm nói “Lão đây không phải sư thúc ngươi, ngươi không có tư cách gọi!”

Nữ nhân hắc y cười ha ha, sao đó tiến lại gần lão viện trưởng. Bàn tay uốn lượn nhanh chóng khoác lấy vai lão viện trưởng. Lão viện trưởng trừng mắt, hất nhẹ một cái khiến nàng thoái lui về sau.

Lão viện trưởng nói “Chỉ là một tiểu yêu nữ cũng dùng mị thuật với lão!”

Nàng ta không còn trêu chọc lão nữa, nàng nghiêm túc lại nói “Muốn ta theo dõi người nào?”

Lão dửng dưng nói “Bạch Vô Thiên!”

Nàng biểu lộ ra một sự ngạc nhiên, đây chẳng phải là một tên tân nhân sao. Hắn có gì đặc biệt khiến lão phải chú ý tới.

Nàng ngẫm nghĩ một lúc, sau đó búng tay một cái. Cả người hóa thành hắc vụ rời đi.

Nữ nhân bí ẩn rời đi không được bao lâu. Đại trưởng lão từ hướng chính điện của Chủ Phong cưỡi phi kiếm đến.

Lão vừa gặp lão viện trưởng, chắp tay nói “Gặp qua sư huynh!”

Lão viện trưởng không do dự nói “Sư đệ tìm ta có gì không?”

Đại trưởng lão bẩm báo “Cuối cùng sư đệ đã hiểu, vì sao nhi nữ Hoa Kiếm Nhân sư đệ khảo hạch chức vị trưởng lão. Nàng ta dự định lên đường tìm kiếm tung tích của phụ thân nàng…”

Lão viện trưởng không quay lại, biểu lộ cũng không có gì bất ngờ. Lão nói “Việc này, ta sớm đã biết. Nàng ta không vô duyên vô cớ khảo hạch chức vị trưởng lão. Chỉ có trưởng lão, mới có thể rời khỏi Đạo Viện mà không có sự ràng buộc thời gian. Chuyện này ta đã sớm đoán ra được!”

Đại trưởng lão gật đầu, sau đó lão suy nghĩ một lúc, dè dặt nói “Vừa rồi, sư đệ nhìn thấy một thân ảnh rời đi. Khí tức khá lạ lẫm!”

Lão viện trưởng nhướng hàng chân mày lên, lơ đãng nói “Việc đó không có gì quan trọng, chỉ là một tên mật thám mà thôi…”

Đại trưởng lão thấy không còn việc gì, dừng lại một lúc rồi rời đi.

Lão viện trưởng lúc này mới quay sang nhìn theo thân ảnh đại trưởng lão. Nét mặt có phần âm trầm. Lão lẩm nhẩm “Ta thật sự muốn biết, trong hồ lô của sự đệ chứa gì”



Cùng lúc đó, trong vườn Long Trảo Hoa trên đỉnh Hoa Kiếm Phong.

Hoa Lạc Đồng từ từ mở mắt ra, nàng phát hiện bản thân đang ở trong tiểu đình. Bên cạnh nàng, Bạch Vô Thiên đang ngồi dựa vào cột tiểu đình.

Nàng nhủ thầm “Hắn ở đây bảo hộ ta từ hôm qua đến giờ,... đúng là một tên ngốc!”

Hôm qua nàng vận dụng quá sức, sinh lực cạn kiệt. Nàng gắng gượng rời khỏi Diễn Võ Trường rồi mới buông xuôi không biết trời trăng gì. Nếu không có hắn, nàng cũng không biết phải dựa dẫm vào ai vào thời điểm đó.

Bạch Vô Thiên mở mắt ra, phát hiện Hoa Lạc Đồng tỉnh lại. Trong lúc nhất thời bốn mắt nhìn nhau.

Hắn dụi dụi mắt, sau đó tiến lại gần cầm lấy tay nàng nói “Sư tỷ đã thấy khỏe chưa?”

Hoa Lạc Đồng đứng dậy, nàng đã lâu không nhận được sự quan tâm từ một người khác. Trong lòng dâng lên một nỗi xúc động. Nàng nhìn hắn một hồi, sau đó lặng lẽ rời khỏi tiểu đình, chậm rãi ra ngoài vườn hoa.

Xung quanh phủ lên một màu huyết sắc, xen kẽ là một vài nhành hoa có màu trắng tinh khiết.

Nàng thở dài nói “Hôm sau, ta sẽ rời khỏi Đạo Viện tìm phụ thân. Có gì sư đệ tự chăm sóc bản thân, cố gắng tu luyện…”

Hắn ngạc nhiên, tiến lại gần nói “Sư tỷ phải đi sao?”

Hoa Lạc Đồng gật đầu “Ta khảo hạch chức vị trưởng lão cùng vì lý do này. Vì thời gian rời khỏi Đạo Viện không xác định được ngày về, nên… chỉ có trưởng lão mới có quyền đó. Ta cũng không phải là người ham chức vị”

Hắn đã hiểu vì sao Hoa Lạc Đồng gấp rút tu luyện, chỉ là nàng ta muốn nhanh chóng nâng cao tu vi. Chủ yếu là để khảo hạch chức vị trưởng lão. Nếu nàng ta không tính toán kỹ lưỡng. Với tu vi Tam Phẩm, rõ ràng có thể khảo hạch được, nhưng chưa chắc gì có thể vượt qua được Lữ trưởng lão.

Nàng ta suy nghĩ vô cùng chu đáo, tính toán chu toàn đến như vậy.

Trong lòng hắn nhất thời dâng lên một sự nể phục.

Hoa Lạc Đồng nhìn vẩn vơ xung quanh, hai tay chắp sau lưng. Nàng chậm rãi tiến lại gần hắn. Hai ngón tay có phần rụt rè, nàng đang do dự, đang ngượng ngùng.

Hắn cảm thấy, khung cảnh lúc này có phần ngượng ngùng, bản thân cảm giác tim đập mỗi lúc một nhanh hơn.

Hoa Lạc Đồng đứng đối diện hắn, khoảng cách chỉ cần một bước nhỏ cũng có thể chạm vào nhau.

Nàng ấp úng nói “Lần sau gặp lại, chúng ta… kết đạo lữ đi!”

Bạch Vô Thiên lập tức đỏ mặt, hắn không hiểu sao lại phản ứng như vậy. Cảm giác này, hắn chưa từng trải qua. Cảm giác này lạ lẫm vô cùng. Nàng giơ ngón tay, ra hiệu hắn tiến lại gần, nàng muốn nói nhỏ. Hắn cũng ngu ngơ, đưa khuôn mặt tiến sát gần.

Hoa Lạc Đồng thình lình nhón gót chân, hôn lên má hắn một cái, khiến hắn lúng túng lùi lại về sau một bước.

Hoa Lạc Đồng không bỏ qua, tiến thêm một bước, sau đó chậm rãi nói “Sư đệ phải chăm chỉ tu luyện, phải Kết Anh trước hai mươi tuổi. Ta không muốn ta diện mạo mười sáu, có một đạo lữ là một nam nhân ngoài ba mươi, bốn mươi. Sư đệ không được làm ta thất vọng!”

Lời của Hoa Lạc Đồng có hai ý nghĩa, một là xác nhận lại chuyện vừa rồi nàng nói là sự thật, không phải trêu chọc hắn. Hai là Kết Anh thời điểm nào thì sẽ giữ nguyên diện mạo đó, không bao giờ già đi. Nếu hắn bốn mươi, năm mươi mới Kết Anh tức là hắn như một ông lão có đạo lữ là một tiểu cô nương diện mạo giống như hậu bối.

Hoa Lạc Đồng xoay người dự định rời đi, hắn nhanh chóng nắm lấy tay nàng ta kéo lại. Tay còn lại ghì chặt lấy bờ eo nàng, động tác này không hiểu vì sao hắn vô cùng thành thục. Hắn áp sát lấy nàng, nở một nụ cười ma mãnh “Sư tỷ vừa rồi ngược ta, ta không thể tha thứ được!”

Nói rồi, hắn hôn lên đôi môi Hoa Lạc Đồng, môi hắn áp sát nhưng trong lòng đang nhảy dựng. Hắn ở đâu lại lấy ra được can đảm như thế này. Tim hắn lúc này đập liên hồi. Hắn cũng cảm nhận, hơi thở nàng cũng đang gấp rút, có thể nàng ta cũng như hắn lúc này ngượng ngùng vô cùng.

Hắn nhìn đôi mắt Hoa Lạc Đồng khép lại, bản năng nói cho hắn biết. Hắn không thể dừng lại. Hắn một lần nữa hôn lên đôi môi nàng, cảm giác đã không còn bỡ ngỡ, lạc lõng nữa. Mà dự vị lan tỏa ngọt ngào. Giây phút này, đối với hắn mà nói, mãi mãi không bao giờ quên được.

Cùng lúc đó, cách vị trí hai người bọn họ một khoảng khá xa.

Trên đỉnh núi của thái thượng trưởng lão, xuất hiện một thân ảnh nữ nhân thân mặc tử sắc y, tóc cài hoa vô cùng xinh đẹp. Nàng ta đã ngoài ba mươi, nhưng mang một sắc đẹp ma mị, khiến những cành Tử La Lan xung quanh phải e thẹn.

Ánh mắt nàng chăm chú nhìn hai thân ảnh trong vườn Ngũ Trảo Hoa đang tình cảm. Khóe miệng nở một nụ cười “Một đôi đạo lữ trẻ thú vị!”

Thình lình, có một đoàn hắc vân từ xa xuất hiện lộ ra chân thân một nữ tử toàn thân mặc hắc y. Nàng ta quỳ xuống bẩm báo “Bẩm sư nương, lão viện trưởng bảo đồ nhi âm thầm theo dõi một tên đệ tử là Bạch Vô Thiên…”

Đôi mắt nữ nhân tử sắc y nhất thời sáng lên, nàng chỉ về phương hướng Hoa Kiếm Phong nói “Có phải vị thiếu niên lang đó không?”

Nữ tử hắc y đưa ánh mắt về phía khu vườn Ngũ Trảo Hỏa, trong đó có hai thân ảnh một nam và một nữ hôn nhau. Nàng đỏ mặt, sau đó che mắt lại ấp úng nói “Hình như là hắn, lão viện trưởng bảo đồ nhi theo sát hắn!”

Nhìn đồ nhi ngượng ngùng, nữ nhân tử sắc y lấy tay che miệng mình, nàng mỉm cười. Đồ nhi nàng đúng là vô cùng ngây thơ.

Nàng cân nhắc một hồi, sau đó chậm rãi căn dặn “Đồ nhi cứ theo sát, tốt nhất là âm thầm bảo vệ hắn!”

Hai mắt nữ tử hắc y mở to ra ngạc nhiên. Không phải sư nương cùng nhóm người đó là địch nhân hay sao. Lý do gì lại phải bảo vệ. Việc này nhất thời khiến nàng lâm vào trạng thái lúng túng.

Sư nương nàng nói tiếp “Đồ nhi cứ làm theo, không cần phải nghĩ ngợi nhiều…”

Nói rồi, nàng phất tay cho nữ đồ nhi rời đi.

Ánh mắt nàng nhìn về phía vách đá gần khóm hoa Tử La Lan. Trên đó có khắc một dòng chữ “Nghê Thanh Sơn”. Phía dưới có hình ảnh thô sơ của hai người, một nam một nữ.

Không hiểu vì lý do gì, khi nhìn thấy dòng danh tự đó, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác lưu luyến. Cảm giác này khiến trái tim nàng nhất thời thắt lại, nhưng sau đó thì trở lại bình thường.

Sắc mặt nàng trở nên băng lãnh, không biểu lộ ra cảm xúc.
Bình Luận (0)
Comment