Lại hơn mười ngày nữa trôi qua, trên đỉnh Dược Điền Sơn.
Đây là tên gọi mới của ngọn núi mà Phương Triết tự mình đặt tên, cũng là nơi Phương Triết ngày ngày luyện tập Ngự Kiếm Quyết.
Trước kia, Bạch gia không để ý đến ngọn núi này, nên không quan trọng có hay không có tên gọi. Nhưng sau khi Phương gia tiếp nhận, việc quan sát, tìm kiếm thảo dược rất cần thiết, không thể gọi tên một ngọn núi vô danh được. Chính vì thế mà tên gọi Dược Điền Đơn ra đời.
Lúc này, Phương Triết ngồi xếp bằng trên một mô đất cao. Đôi mắt hắn nhắm chặt, tinh thần không tạp niệm. Ngón tay hắn khẽ động, hướng lên phía trên bầu trời. Mười thanh phi kiếm lung lay, rồi lơ lửng trước mặt hắn. Hai ngón tay hắn chỉ thiên, tức thì mười thanh phi kiếm bay vút lên bầu trời, lấy tốc độ nhanh nhất hướng lên cao cho đến khi không kiểm soát được nữa, bắt đầu rơi xuống. Khi mười thanh phi kiếm rơi vào một độ cao nhất đinh, rơi vào tầm kiểm soát của Phương Triết. Mười thanh kiếm bắt đầu ngay ngắn trở lại, và hướng mặt đất, cách vị trí hắn mười trượng bổ xuống. Một tiếng nổ “ầm” rất lớn vang lên khắp nơi trên ngọn núi. Khói bay mịt mù, che tầm mất. Tại vị trí mười thanh phi kiếm bay xuống, một hố to xuất hiện. Mười thanh phi kiếm ở chính giữa, dựng đứng nhìn trông rất hoành tráng.
Phương Triết ngồi dậy nhìn phía trước rồi mỉm cười hài lòng. Hắn thử nghiệm, đã thành công, hắn gọi chiêu này là “Trúc Kiếm Phi Thiên”. Dù chỉ mới điều khiển được mười thanh kiếm, nhưng uy lực của nó đã mạnh như vậy rồi, nếu mà số lượng phi kiếm nhiều hơn, không biết chừng hắn có thể sang bằng ngọn Dược Điền Sơn chỉ trong phút chốc.
Phương Triết gây ra động tĩnh khá lớn.
Lúc này, trong hốc cây, nơi Tiểu Hắc say ngủ hơn hai mươi ngày phát ra một tiếng gầm thét vang dội. Tiếng gầm thét mang đầy vẻ uy nghiêm, mãnh liệt.
Một bóng đen khổng lồ từ bên trong đi ra. Đôi mắt nó đỏ ngầu, nhìn như muốn nuốt chửng tất cả.
Vừa nhìn thấy bóng dáng Phương Triết, đôi mắt đỏ ngầu liền đổi sang một màu đen huyền, lấp lánh, như mừng rỡ. Nó vội chạy lại, ủi ủi người Phương Triết. Nó nhận ra khác biệt, dường như tiểu chủ nhân đã thu nhỏ lại.
Đến khi nhìn kỹ lại, nó phát hiện hình thể nó phát sinh đột biến. Nó đã đứng tới vai Phương Triết. Thân thể nó to lớn gấp năm lần chủ nhân mình. Nhìn như một con hắc báo, hoang dã trong rừng.
Nó liếm liếm mặt Phương Triết, cái đuôi thì ngoe nguẩy.
Phương Triết cũng đơ người, sững sờ, há to mồm cuối cùng mới xác nhận là Tiểu Hắc đã thay đổi. Nó đã từ một Tiểu Hắc, ăn nhiều thành Miêu Bàn Tử, giờ lại thành một con Hắc Báo to lớn.
Phương Triết nhìn nó một hồi lâu mới lệnh “Ngươi kêu meo một tiếng cho ta xem!”
Tiểu Hắc “meo” một tiếng. Phương Triết nhìn hình thể to lớn, kêu tiếng mèo, hắn không thể nào kìm nén được cảm xúc mình, liền ôm bụng cười.
Tiểu Hắc thấy vậy, liền nhào tới đè Phương Triết xuống đất dày vò một phen, giờ nó có thể đè xuống tiểu chủ nhân và dày vò, nó rất vui vẻ.
Tâm tình Phương Triết cũng vui vẻ vô cùng. Hắn thú sủng đột biến thành bộ dáng oai phong như vậy, hắn cứ để Tiểu Hắc đùa nghịch một phen mà không hề hoàn thủ.
Chơi đùa một lúc Tiểu Hắc mệt mỏi, nó buông Phương Triết ra, tiếp tục liếm liếm khuôn mặt Phương Triết. Phương Triết nhìn nó một hồi, sau đó dùng tay sờ lên lớp lông màu đen huyền miềm mãi. Hắn không kịp chờ đợi liền phóng lên lưng Tiểu Hắc, sau đó ra lệnh “Đi một vòng nào!”
Tiểu Hắc thích thú, gầm lên một tiếng rồi phóng “vèo” một hơi, nháy mắt Tiểu Hắc đã phóng tới chân núi. Trên lưng nó không có Phương Triết. Nó hốt hoảng, lại “vèo” một cái đã đến đỉnh núi. Nó nhìn thấy Phương Triết đang nằm sải cánh dưới đất. Tiểu Hắc chạy tưng tưng lại rồi cắn lấy cổ áo Phương Triết, phóng xuống chân núi.
Phương Triết hoảng sợ chỉ chỉ Tiểu Hắc “Ngươi… ngươi không phải con mèo, ngươi là yêu quái!”
Tiểu Hắc dửng dưng như muốn nói “Chủ nhân mới là yêu quái!”
Phương Triết bình tĩnh lại ngẫm nghĩ, sao đó mới hỏi nó “Viên châu kia giúp ngươi tiến hóa?”
Tiểu Hắc bản năng tính kêu “meo” một tiếng, sau đó nó dừng lại. Ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu. Thà nó gật đầu, chứ không kêu “meo” nữa, rất là quái dị.
Phương Triết giờ đã hiểu sơ bộ vì sao nó có bộ dáng như thế này. Hắn thầm nghĩ “Rất có thể, viên châu từ trên người con đại mãng, là một viên đan… yêu đan. Nó tích lũy trăm năm, ngàn năm mới tạo thành viên yêu đan. Tiếu Hắc may mắn hấp thu những tinh túy trăm năm đó, mới tiến hóa thành dạng như hiện tại.”
Phương Triết nhìn nó đắc ý một hồi, mới nói “Giờ lên núi canh chừng cho ta tiếp tục tu luyện, trời tối mới về. Bộ dáng ngươi mà trở về nhà, không hù dọa gia nhân trong sơn trang mới là chuyện lạ!”
Nói rồi, hắn cưỡi lên lưng Tiểu Hắc trở lại đỉnh núi tiếp tục tu luyện. Ngày hôm đó, hắn luyện Ngự Kiếm Quyết cho đến khi trăng sáng lên cao.
…
Ở một sơn động nào đó tại Thanh Sơn.
Nơi đây chính là sào huyệt của Nhiêu Phong Trại. Địa thế vô cùng hiểm trở, khắp nơi đều là đầm lầy, cây gai. Tất cả hợp lại thành một lớp ngụy trang vô cùng bí mật.
Nhiêu Phong Trại có hơn ba ngàn nhân mã, một ngàn nhân mã túc trực ở Nhiêu Phong Trại sào huyệt, số còn lại nằm rải rác ở tỉnh Nam Xương, và các tỉnh lân cận như Đôn Lộc, Quảng Yên để thu thập tình báo. Chúng nhờ thông tin thu thập được, lập ra kế hoạch đánh cướp các đoàn thương nhân đi qua bản địa, hoặc chúng bán thông tin cho các thế lực cần thiết.
Lúc này, trong đại sảnh Nhiêu Phong Trại, một vị chủ tọa ngồi giữa oai phong lẫm liệt và sáu vị trưởng lão ngồi hai bên. Vị chủ tọa ngồi giữa chính là Phong trại chủ của Nhiêu Phong Trại. Thân hình hắn cao to vạm vỡ, trên ngực hắn có nhiều vết thẹo từ những cuộc chém giết lưu lại.
Hắn nhìn một trong sáu vị trưởng lão nói “Bạch gia ra thông điệp kêu Nhiêu Phong Trại ta không được nhúng tay vào Nam Xương Dược Điền, các vị thấy thế nào?”
Một trong sáu vị trưởng lão ngồi uy nghiêm trên ghế, hướng hắn nói “Bạch gia là một thế lực lớn, không dễ đắc tội. Nam Xương Dược Điền vốn là vùng đất vô chủ, không biết bằng cách nào lại có khế đất khu vực đó. Đây chính là thế lực không tầm thường, ta nghĩ nên thôi đi!”
Một vị trưởng lão khác xen vào nói “Chúng ta trong tối, bọn hắn ngoài sáng thì sợ gì!”
Một vị khác tiếp tục phụ họa “Ta thấy là bỏ qua đi, Nam Xương Dược Điền cách chúng ta cũng khá xa. Thỏa thuận giữa Nhiêu Phong Trại và Bạch gia chỉ là thỏa thuận của tiền nhiệm trại chủ. Ta mong các vị không nên tìm đến rắc rối!”
Khuôn mặt Phong trại chủ lúc này âm lãnh, nét mặt chứa đầy sát khí, hắn quát lên “Thế còn cái chết của con ta thì như thế nào? Tiểu nhi ham chơi, đi theo chỉ là góp vui, không ngờ lại gặp họa sát thân, ai trả cho ta công đạo?”
Hắn nhắc tới chính là tên mật thám theo đoàn mã tặc đến Điền Hoa Thôn gây sự. Nhiều phi vụ trước đó, hắn đi theo làm mật thám cho cha hắn đều vô cùng thuận lợi, chỉ rất tiếc lần này gặp phải Bạch gia, có đi không có về.
Phong trại chủ lại khẳng định lời nói hắn một lần nữa “Trước kia thì có thể bỏ quá, giờ thì không được. Ta phải đòi lại công đại cho con trai ta”
Hắn nhìn ra ngoài cửa sảnh, lớn tiếng quát “Ám vệ đâu!”
Một tên mật thám với trang phục toàn màu đen, không nhìn rõ khuôn mặt chạy vào bẩm báo.
Phong trại chủ nhìn hắn ra lệnh “Ngươi đi thám thính động tĩnh ở Điền Hoa Thôn, đặc biệt là tin tức liên quan đến tên tiểu tử đáng chết vạn lần kia cho ta”
Tên mật thám gật đầu lớn tiếng nói “Vâng, trại chủ!”
Hắn xoay người định rời đi làm nhiệm vụ, thì Phong trại chủ lại kèm theo một nhiệm vụ khác “Ngươi dẫn theo một đồng bạn, sau khi thám thính xong, độc chết tất cả người Điền Hoa Thôn cho ta! Còn tên tiểu tử kia, ta phải tự tay giết chết hắn”
Tên mật thám lại “vâng” thêm một tiếng, rồi biến mất không thấy.
Sáu vị trưởng lão nhìn nhau lắc đầu, bọn họ chỉ muốn kiếm cơm, không muốn đụng phải Bạch gia. Nếu mà lấy cứng chọi cứng với người Bạch gia, bọn họ chỉ có con đường diệt vong.
…
Lúc này, tại ngôi nhà gỗ của Bạch phu nhân. Nàng lúc này đã không còn ngụy trang thành một lão bà nữa, mà trở về đúng độ tuổi của mình là một thiếu nữ xinh đẹp ước chừng hai mươi. Vẻ mặt nàng thanh tú, mái tóc dài xõa xuống ngang lưng trong một màu áo trắng. Thêm vào đó là khung cảnh bên hồ sen, nhìn đẹp tựa một bức tranh.
Nàng nhìn về phía bên ngoài sảnh, một cái bóng màu đen to lớn, bên cạnh là một thiếu niên. Cả hai như chăm chú nhìn lấy nàng.
Nàng mỉm cười, sau đó mời vào bên trong trò chuyện.
Phương Triết lúng túng, nhìn vị tỷ tỷ xinh đẹp đối diện, hắn nói “Không biết vị tỷ tỷ xưng hô thế nào?”
Nàng như nhớ ra điều gì đó, liền trả lời “Tỷ là Bạch Nhiên Nhiên, tỷ tỷ của Bạch Thi Lan mà tiểu đệ giúp nàng nhìn thấy!”
Phương Triết sững sờ, sau đó nhìn kỹ lại, đúng là hai người có một ít nét tương đồng. Nhưng nàng là thiếu nữ, nên nhiều đường nét xinh đẹp và thanh tao hơn Bạch Thi Lan nhiều.
Phương Triết khẽ nói “Tiểu đệ đến đây chủ yếu là đa tạ Bạch lão thái thái gửi trả lại thanh kiếm trúc!”
Hắn ngập ngừng nói tiếp “... không biết Bạch lão thái thái có nhà không?”
Bạch Nhiên Nhiên lắc đầu mỉm cười, nàng nói “Bạch phu nhân đi ra ngoài trấn làm công việc rồi, tiểu đệ cứ tự nhiên!”
Phương Triết lấy ra một hộp trà đưa cho Bạch Nhiên Nhiên nói “Nghe nói, Bạch lão thái thích thưởng thức trà, còn đây là trà được làm từ tim của hạt sen, hương vị không tệ! Phiền tỷ tỷ thay ta chuyển đến Bạch lão thái thái, tiểu đệ rất cảm kích!”
Bạch Nhiên Nhiên tiếp nhận hộp trà, sau đó đem lên ngửi ngửi, nàng trầm trồ khen ngợi “Đúng là hương vị không tệ! Tỷ thay Bạch phu nhân tiếp nhân, đa tạ tiểu đệ!”
Phương Triết tặng trà xong, chuẩn bị cáo từ, thì Bạch Nhiên Nhiên gọi hắn lại dặn dò “Tiểu đệ vô tình giết chết tên mật thám, nếu là một tên mã tặc bình thường thì không có gì đáng lo ngại. Nhưng hắn là thiếu chủ của Nhiêu Phong Trại, tức con của Phong trại chủ. Hắn lòng dạ rắn độc, không từ thủ đoạn nào! Tiểu đệ nhớ cẩn trọng!”
Phương Triết nghe những lời nhắc nhở của Bạch Nhiên Nhiên, bước chân hắn dừng lại. Hắn chắp tay nói “Đa tạ Bạch tỷ nhắc nhở, tiểu đệ ghi nhớ!”
Nói rồi, hắn phóng lên Tiểu Hắc nhanh chóng biến mất. Tốc độ di chuyển của Tiểu Hắc khi còn là một mèo nhỏ, đã vô cùng nhanh, khi biến hóa ra hình dáng như một con hắc báo, nó lại càng nhanh hơn.
Bạch Nhiên Nhiên nhìn theo bóng lưng Phương Triết thì thầm “Thiếu niên kỳ lạ, thêm một sủng vật càng kỳ lạ hơn! Điều này càng chứng minh, Bạch lão cha đã không sai khi cất nhắc hắn!”