Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 148

Bạch Vô Thiên phi thân về trước, đồng thời phóng xuất ra một nghìn thành phi kiếm tạo thành từng bậc thang thẳng lên trên không.

Hắn đạp lên từng thanh phi kiếm, rồi đứng lơ lửng trên không cách mặt đất chừng năm mươi trượng. Hắn ở trên cao có thể nhìn rõ được tràng cảnh bên dưới. Hắn tiếp tục xuất ra hai trăm thanh phi kiếm, hai trăm thanh phi kiếm tụ họp lại thành hình dạng hoa liên.

Đây chính là Liên Hoa Kiếm.

Ngón tay hắn khẽ điểm về hướng con Bạch Phát U Linh, từng thanh phi kiếm lấy tốc độ nhanh nhất tấn công lên phần thân của con U Linh với hình dạng Nhân Diện Cốt Chu.

Một loạt phi kiếm đầu tiên liên tục bắn về phía thân trên con U Linh. Lúc đầu nó còn cho rằng chỉ là gãi ngứa, sau đó nó không còn đứng yên nữa mà di chuyển liên tục né tránh từng thanh phi kiếm lao đến.

Loạt phi kiếm đầu tiên kết thúc, hắn liền vận dụng Vân Trung Bộ phóng xuống mặt đất cách con Bạch Phát U Linh chừng năm trượng.

Hắn một tay giơ ra, một thanh phi kiếm lơ lửng trước ngực xoay tròn. Phi kiếm xoay đều cho đến khi cánh tay hắn múa một đường vòng cung, hai ngón tay bất ngờ điểm về trước. Phi kiếm lập tức bắn ra, phi kiếm như hóa thành một lưu quang, hướng phần đầu con U Linh bắn tới. Đây chính là Xuyên Tâm Nhất Kiếm.

Con Bạch Phát U Linh nhận ra khí tức nguy hiểm, nó tám chân chụm lại để bảo vệ phần đầu.

Khi luồng lưu quang va chạm vào con Bạch Phát U Linh, tức thì một âm thanh khủng khiếp vang lên, dư chấn lan ra, tro bụi bắn lên khắp nơi.

Những người xung quanh đang quan chiến bị dư chấn đầy lùi hai bước, tà áo bọn họ bay phất phơ, nét mặt sững sờ, miệng mở to ra không khép lại được.

Một vài tên đệ tử nội viện lắp bắp “Ta… ta muốn học Ngự Kiếm Quyết!”

Một số đệ tử khác thì bất ngờ với uy lực của Ngự Kiếm Quyết. Loại võ kỹ này là cơ sở, ít người tu luyện. Bởi vì bọn họ nghĩ uy lực không lớn, lại khó tu luyện. Nên hầu hết chúng đệ tử đều bỏ qua môn võ kỹ này.

Hoàng Mập thì biểu lộ nhiệt tình nhất, miệng hắn liên tục khen ngợi “Như vậy mới là đại ca chứ!”

Riêng Mặc Thần Dương và Âu Dương Sinh, bọn họ cảm nhận đã bỏ sót một loại võ kỹ vô cùng lợi hại của Đạo Viện.

Khi làn gió bụi qua đi, mọi người phát hiện con Bạch Phát U Linh đã bị đẩy lùi về sau hơn một trăm trượng. Những cây rừng chắn đường đều bị đốn ngã sang hai bên.

Sau khi liên tiếp tấn công con Bạch Phát U Linh, Bạch Vô Thiên phát hiện. Khi hắn đã bước vào cảnh giới Nhị Phẩm, tức tu vi Trúc Cơ. Hắn mạnh lên rất nhiều, không còn giống như trước phải vất vả bổ sung linh lực.

Sau màn thăm dò vừa rồi, hắn cảm giác được con U Linh trước mặt không quá mạnh.

Trúng Xuyên Tâm Nhất Kiếm vừa rồi, con U Linh đã suy yếu, hắn tiện tay có thể bóp chết nhưng hắn không thích khoa trương. Hắn thu liễm lại khí tức rút lui về phía sau, nhường hào quang cho đệ muội hắn. Hơn nữa, hắn biết Mặc Thần Dương rất có hiểu biết về U Linh, để nhị đệ giải quyết sẽ tốt hơn.

Mặc Thần Dương gật đầu, hắn xuất ra đại đao rồi cùng Hoàng Mập, Âu Dương Sinh và lý Nhược Băng lao về phía con U Linh. Đây chính là một cơ hội lịch luyện hiếm khi có được.

Lúc này, hơn bốn mươi đệ tử nội viện trố mắt nhìn nhóm tân nhân thi triển ra bản lĩnh.

Mặc Thần Dương cùng Hoàng Mập tấn công vào các phần chân, còn Âu Dương Sinh tấn công phần đầu, Lý Nhược Băng vận dụng băng phiến hạn chế di chuyển của con U Linh.

Trong nhóm bốn người, tiểu sư muội mới gia nhập Đạo Viện không bao lâu lại tu luyện được Băng Chủng. Đây chính là điều không phải ai cũng làm được, phải có tư chất cực cao cũng như cơ duyên mới có được.

Đến khi phần bụng dưới mở ra, cũng là lúc Âu Dương Sinh kết thúc con Nhân Diện Cốt Chu. Trường xuyên xuyên qua phần bụng, khiến thân thể cốt chu sụp đổ.

Lúc này hư ảnh U Linh thoát ra bên ngoài với bạch phát bồng bềnh.

Mặc Thần Dương không chút do dự, vận dụng Kinh Hư Bộ tiếp cận, Quỷ Ảnh Thủ xuyên qua lớn vân vụ, chộp lấy tâm của U Linh rồi bóp nát. Con Bạch Phát U Linh gào lên một tiếng, rồi từ từ tiêu thất. Sau một lúc thì hoàn toàn biến mất, chỉ lưu lại một lớp tàn tro trên mặt đất.

Nhóm đệ tử Đạo Viện nhìn màn phối hợp nhịp nhàng vô cùng ăn ý của bốn tân nhân đệ muội mà trong lòng cảm giác có phần hổ thẹn. Bọn họ trước giờ lịch luyện tổ đội, hành sự theo nhóm nhưng ít khi nào phối hợp với nhau. Người nào cũng mong muốn thể hiện, bởi vì bản ngã quá lớn.

Sau sự việc này, bọn họ chắc chắn sẽ có thay đổi.

Điều quan trọng hơn chính là nhanh chóng tìm hiểu Ngự Kiếm Quyết. Tên thiếu niên bạch y đó, hắn khiến Ngự Kiếm Quyết được coi trọng trở lại.

Tiểu Hắc lúc này tiến lại gần, moi móc ra một viên yêu đan bên trong Nhân Diện Cốt Chu rồi cho vào miệng. Dáng vẻ của nó vô cùng thỏa mãn.

Bạch Vô Thiên tiến lại gần Tiểu Hắc, rồi cả nhóm năm người tụ họp lại một chỗ.

Âu Dương Sinh là người mở miệng đầu tiên, hắn nói “Không ngờ Ngự Kiếm Quyết trong tay đại ca lợi hại như vậy!”

Hắn nhìn vẻ mặt tam đệ có phần mong mỏi, Âu Dương Sinh đã bị màn trình diễn của hắn thuyết phục. Âu Dương Sinh cũng muốn tu luyện Ngự Kiếm Quyết. Hắn cần phải có một thân bản lĩnh mới có thể trở về gia tộc được gánh vác. Nếu không, toàn bộ Huyền Vĩnh Thành sẽ không một ngày yên ổn.

Bạch Vô Thiên nhìn tam đệ, hắn suy nghĩ một lúc rồi nói “Thực ra ta còn một bản Ngự Kiếm Quyết của Thiên Sơn Tán Nhân mới có thể tu luyện được như vậy. Đợi sau khi về Đạo Viện, sự việc của Mặc Thần Dương giải quyết xong, ta sẽ truyền lại cho”

Âu Dương Sinh nghe nhắc đến Thiên Sơn Tán Nhân, trong lòng dâng lên một sự phấn khích. Hắn không biết lão tán nhân là ai nhưng tên gọi đúng là có phần lợi hại.

Hoàng Mập một bên không nói gì, hắn lấy từ trong hành trang ra một việc ngọc thạch. Hắn nói “Đây là Ám Linh Thạch, phần của đại ca!”

Bạch Vô Thiên sửng sốt nói “Tứ đệ từ đâu có?”

Ánh mắt Hoàng Mập nhìn về phía Mặc Thần Dương nói “Do nhị ca tìm thấy trong hang động ở Bắc Lương Lĩnh”

Bạch Vô Thiên nhận lấy, hắn nhìn Ám Linh Thạch đầy vẻ tò mò. Bề mặt nhẵn bóng, bên trong như trống rỗng có vân vụ luân chuyển. Đây đúng là một viên ngọc không tầm thường.

Căn cứ theo “Lưu Quang Kiếm Tạp Lục”, phi hành kiếm được khảm thêm Ám Linh Thạch, phẩm chất phi hành kiếm sẽ được tăng lên một bậc từ thượng phẩm tăng lên cực phẩm. Điều này nói lên giá trị Ám Linh Thạch quý giá như thế nào.

Hắn không giấu được cảm kích nói “Đa tạ nhị đệ viên Ám Linh Thạch này!”

Mặc Thần Dương xua tay, hắn cảm giác giữa huynh đệ với nhau không nên tính toán. Hắn phát giác, không biết từ khi nào bản tính băng lãnh thích độc lai độc vãng đã không còn. Mà lúc này, hắn đã biết quan tâm đến huynh đệ mình hơn.

Hắn liếc nhìn xung quanh, thôn dân ở Ma Nhai Đàm đã bắt đầu thu dọn tàn cuộc, số đệ tử Đạo Viện cũng bắt tay vào hỗ trợ. Số bị thương cũng được chữa trị.

Về Phần Trần Đại Nghĩa, hắn cũng đã được các vị sư đệ cứu chữa, đã ổn định lại. Ánh mắt hắn nhìn về phía Bạch Vô Thiên với một sự mong mỏi so tài với đối phương. Sau sự việc này, đối phương đã đủ tư cách đấu với hắn một trận.

Bạch Vô Thiên sau đó cùng với bốn đệ muội mình dạo một vòng Ma Nhai Đàm tìm kiếm Ma Thạch, nguyên liệu thứ hai chế tạo trung phẩm phi hành kiếm.

Cho đến buổi chiều bốn người Hoàng Mập, Mặc Thần Dương, Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng mới thu thập đầy đủ Ma Thạch.

Cuối cùng mới quay trở về Lang Nha Thôn báo cáo nhiệm vụ lại với lão trưởng thôn. Tai họa do U Linh gây ra đã triệt để loại trừ. Toàn bộ thôn dân đều ăn mừng, thiết đãi thịt rượu ngoài trời như một lễ hội.

Lão trưởng thôn tri ân, tặng cho mỗi người nguyên liệu còn lại của trung phẩm phi hành kiếm. Xem như bốn người bọn họ đã thu thập đủ nhiệm vụ nhận phi hành kiếm của mình.

Hôm sau, bên ngoài Lang Nha Thôn.

Lão trưởng thôn cùng dân làng ra bên ngoài đưa tiễn năm vị ân nhân trở về Đạo Viện.

Hoàng Mập chắp tay, hướng Bạch Vô Thiên nói “Tiểu đệ cùng nhị ca, tam ca, ngũ muội trước trở về Đạo Viện. Đại ca lên đường nhớ cẩn thận!”

Bạch Vô Thiên gật đầu, hắn trợ giúp nhóm đệ muội làm nhiệm vụ, bản thân hắn chỉ mới thu thập được một nguyên liệu mà thôi.

Hắn ngẫm nghĩ một lúc, từ trong túi càn khôn lấy ra lệnh bài tử sắc. Hoàng Mập nhìn thấy lệnh bài, nhất thời sửng sốt.

Bạch Vô Thiên nói “Tứ đệ cùng nhị đệ, tam đệ, ngũ muội trước đến căn nhà gỗ ở Thủy Trúc Lâm chờ đợi. Khi gặp sư phụ ta, đưa lệnh bài cho lão. Trong lúc ta không về kịp, lỡ phát sinh chuyện ngoài mong muốn, con đường tu luyện sẽ gặp trở ngại…”

Hắn nói tiếp “Hơn nữa chúng ta đã kết bái huynh đệ. Về sau chúng ta cứ xem như huynh đệ ruột thịt, không cần phải khách sáo!”

Lời Bạch Vô Thiên nói, khiến Hoàng Mập rung động. Trong lòng hắn có một xúc động muốn khóc. Đại ca chẳng qua là lọt hố do hắn bày ra, không nghĩ đến đại ca thật sự trân trọng mối quan hệ này như vậy.

Hắn rưng rưng nước mắt nhận lấy lệnh bài, cử chỉ vô cùng trân trọng.

Ba người còn lại đến lúc này cũng đã triệt để tin tưởng, Bạch Vô Thiên thật sự xứng đáng là một đại ca. Về bản lĩnh và cách đối nhân xử thế như vậy, đời này xem như xác định.

Lão trưởng thôn đứng từ xa quan sát, âm thầm đánh giá cao năm người trẻ tuổi trước mặt. Mặc dù là năm thiếu niên có tính cách khác nhau, nhưng tình nghĩa như vậy, đúng là hiếm thấy. Đặc biệt là thiếu niên tên Bạch Vô Thiên.

Lão đợi bốn đệ muội Bạch Vô Thiên rời đi, lão mới chầm chậm tiến lại gần. Trên mặt nở một nụ cười, rồi lấy ra một sợi dây chuyền.

Lão chậm rãi nói “Đây là Tinh Linh Hoa Liên. Bởi vì thiếu hiệp chuẩn bị đến Mị Nguyệt Trấn, nếu nơi đó có cơ duyên phát hiện Cổ Miếu. Vật này chắc chắn sẽ mang lại lợi ích to lớn. Thiếu hiệp nhớ bảo quản kỹ…”

Bạch Vô Thiên nhìn Tinh Linh Hoa Liên trong tay. Hoa Liên này đơn giản chỉ là một sợi dây có xỏ xiên qua một hạt ngọc nhỏ nhỏ như giọt nước có màu ngọc bích. Hắn thích thú đeo lên cổ mình, cảm giác mát lạnh sảng khoái.

Hắn nhanh chóng chắp tay tạ ơn lão trưởng thôn, rồi phóng lên lưng Tiểu Hắc rời đi. Tâm tình vô cùng tốt.

Phía sau lão trưởng thôn, chính là lão bà của lão, tiến lại gần. Sắc mặt có phần giận dữ “Cứ gặp người lạ mặt là tặng một sợi dây chuyền rác rưởi mà lại xem là báo vật. Lão đúng là chứng nào tật ấy!”

Lão trưởng thôn bị trách mắng, cười ha ha rồi quay vào trong thôn. Tâm tình lão cũng vô cùng sảng khoái.
Bình Luận (0)
Comment