Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 157

Bạch Vô Thiên hai mắt sáng lên, khi thân ảnh lão giả trước mặt bắt đầu sinh động có sức sống.

Diện mạo lão lúc này giống như một đạo nhân, ngũ quan sáng bừng tiên phong đạo cốt. Cử chỉ nhẹ nhàng nhưng lại thâm bất khả trắc.

Hắn lùi về sau một bước, đứng dậy chắp tay lại thi lễ “Vãn bối gặp qua tiền bối!”

Thân ảnh lão giả trước mặt vẫn không hề có một chút nào phản ứng. Lão nở một nụ cười, nụ cười mang theo một loại ma lực khiến hắn bị hấp dẫn.

Lão nói tiếp “Lão đạo là một trong năm Cổ Nhân Trận Sư năm nghìn năm trước, danh tự Trần Anh. Người có thể vượt qua được động khẩu vào được nơi đây xem như cùng lão hữu duyên. Người có thể bổ khuyết trận bàn chứng tỏ là một người thông minh nhanh nhẹn. Xứng đáng là truyền nhân của lão”

Lão nói xong, bàn tay gạt sang một bên. Khung cảnh hang động bỗng nhiên từ từ thay đổi thành một khu đất trống, khu đất trống này rộng chừng năm mươi trượng chính là đỉnh của một ngọn núi cao chót vót. Bên dưới có thể nhìn thấy một màu xanh của cánh rừng bạt ngàn. Cảnh quan như thể vào một buổi chiều hoàng hôn, nhưng không nhìn thấy ánh mặt trời.

Lão vuốt chòm râu chậm rãi nói “Khung cảnh thú vị sẽ giúp tiểu tử ngươi tiếp thu nhanh hơn!”

Lão tự luyến cười ha ha, rồi lão phất tay một cái. Khoảng không bên cạnh xuất hiện một loạt kim tự được xếp ngay ngắn, mô tả lại sơ bộ về Huyền Minh Động.

Truyền thừa về trận pháp của Trận Sư Trần Anh gồm bốn ải theo trình tự từ Căn Cơ, Sơ Cấp, Trung Cấp và Thưởng Đẳng.

Người có duyên bước vào Huyền Minh Động phải trải qua được ba ải đầu tiên mới có thể rời khỏi động phủ, nếu không sẽ bị mắc kẹt lại nơi đây vĩnh viễn. Trường hợp người nào có đủ can đảm tiếp nhận ải Thưởng Đẳng, sẽ được Trận Sư Trần Anh tặng một vật phi phàm.

Bạch Vô Thiên xem qua phần giới thiệu về Huyền Minh Động, trong lòng dâng lên một cảm giác lo lắng. Hắn chỉ sợ tư chất không đủ, hoặc giả không thể vượt qua được ba ải, xem như là hắn mắc kẹt lại nơi này vĩnh viễn. Việc này không thể đùa giỡn được.

Hắn trầm mặc một thời gian, sau đó mới tiếp tục quan sát những dòng kim tự tiếp theo.

“Trận pháp sử dụng yếu tố thuộc tính ngũ hành làm chủ đạo. Một trận pháp hoàn chỉnh là sự kết hợp của Cấm Chế, la bàn bát quái, Trận Bàn và Tâm Trận. Trong đó la bàn bát quái đóng vai trò là vật phụ trợ không thể thiếu của một Trận Sư. Thiếu một trong bốn yếu tố sẽ không thể tạo thành một trận pháp hoàn chỉnh”

Hình chiếu Trận Sư Trần Anh tiếp phất tay một cái, mặt đất trồi lên một cái bàn đá. Trên bàn đá có ba tấm thẻ bài và một cái la bàn bát quái.

Bạch Vô Thiên cảm giác thủ đoạn này có phần quen thuộc. Hắn tiến lại gần ba tấm thẻ bài cầm một cái thẻ bài có khắc danh tự “Cấm Chế” lên, rồi như một thói quen vận dụng linh khí rót vào tấm thẻ bài. Một tia lưu quang xuất hiện, bắn thẳng vào mi tâm hắn.

Thình lình một dòng tin tức liên quan đến “Cấm Chế” truyền vào não hắn khiến hắn run rẩy một hồi. Nguyên nhân có thể do thần thức đã tăng lên khá mạnh, nên hắn vẫn còn tỉnh táo.

Hắn cố gắng trấn định, tiếp thu những dòng tin tức này.

“Cấm chế là một loại thủ đoạn không theo quy tắc thông thường. Giống như để xem bên trong một hộp gỗ có gì, quy tắc thông thường là dùng tay mở cái hợp. Khi cái hộp đã bị cấm chế thì không thể dùng tay để mở hợp được nữa. Cấm chế chính là phá vỡ quy tắc đó, cấm chế chính là định nghĩa lại việc mở một cái hộp”

“Cấm chế có ba thủ pháp. Một là Định Thân tức là tại vị trí tồn tại đối tượng bị cô lập, cố định đối tượng lại. Hai là Khai Sướng là tin tức bị tác động từ bên ngoài, trận pháp khởi động. Ba là Phong Ấn, thiết lập phong bế, phong ấn đối tượng”

Những dòng tin tức lạ lẫm, tin tức trước giờ Bạch Vô Thiên chưa từng nghe nhắc đến khiến hắn lâm vào trầm tư. Hắn ngồi xuống xếp bằng, cố gắng để tâm vô tạp niệm để thấu triệt những dòng tin tức đó…

Bên phía Hoa Lạc Đồng.

Nàng ta cũng trải qua quá trình tương tự như Bạch Vô Thiên, nhưng trước kia phụ thân nàng đã truyền thụ trận pháp cho nàng, nên ải thứ nhất Căn Cơ dễ dàng vượt qua.

Đến ải thứ hai là trận bàn sơ cấp bao gồm 62 cấm chế, nàng cũng thuận lợi vượt qua.

Đến ải thứ ba là trận bàn trung cấp gồm 112 cấm chế. Nàng trải qua hai canh giờ cũng thuận lợi vượt qua.

Sau khi vượt qua ba ải đầu tiên thì hang động xuất hiện hai thông đạo. Một là lối ra Huyền Minh Động, hai là tiếp tục truy cầu trận pháp thượng đẳng. Nàng không do dự, bước vào thông đạo thứ hai. Thân ảnh nàng sau đó tiêu thất…



Bên ngoài Huyền Minh Cốc, phụ cận Bắc Hải Trấn.

Ba tên Quỷ Vực Ma Môn vẫn chưa chịu rút lui, bọn chúng lùng sụt Hoa Lạc Đồng cả ngày trời. Những nơi bọn chúng đi qua đều trở thành bình địa, bọn chúng chỉ có thể phá hoại bên ngoài Bắc Hải Trấn mà không dám tiến vào bên trong tàn sát dân thường. Một phần là bọn chúng không dám gây ra động tĩnh lớn, một phần là bọn chúng chưa đến lúc để bộc lộ thân phận. Nếu không thì kế hoạch có thể sẽ bị ảnh hưởng. Môn chủ Quỷ Vực Ma Môn sẽ không bỏ qua cho bọn chúng.

Lúc này một trong ba tên oán trách “Không tìm được tiểu yêu nữ kia, Khôi Thủ ta không cam tâm!”

Bốn người này là huynh đệ kết nghĩa từ khi còn ở Ma Môn. Người bị Hoa Lạc Đồng miểu sát chính là Khôi Lam, còn lại ba tên lần lượt là Khôi Chiếu, Khôi Kiến và tên vừa phàn nàn là Khôi Thủ.

Bọn họ bốn người làm nội ứng ở Vô Thượng Tông đã hơn năm năm, kể từ khi La Bàn Vô Cực bị Hoa Kiếm Nhân đánh cắp.

Hoa Kiếm Nhân là người phát hiện ra kế hoạch thí điểm Tiểu Thiên Truyền Tống Trận ở Đạo Viện đầu tiên. Nếu kế hoạch thành công, đây là bước đệm cực kỳ trọng yếu để có thể mở ra một Đại Thiên Truyền Tống Trận có thể liên thông hai giới Bắc Cảnh và Quỷ Vực.

Tiểu Thiên Truyền Tống Trận cốt lõi chính là cần một nguồn năng lượng cực kỳ lớn, quan trọng nhất vẫn là Tâm Trận. Tâm Trận chính là la bàn vô cực. Biết được điểm này, Hoa Kiếm Nhân âm thầm đánh cắp la bàn vô cực, sau đó ngày đêm đến Thiên Sư Đường báo cáo sự việc.

Hoa Kiếm Nhân không nghĩ đến, Thiên Sư Đường có người của Quỷ Vực Ma Môn và Huyền Môn. Hắn bị truy sát đến Bách Vực rồi bị cao thủ Huyền Môn đánh rơi xuống vực sâu. Thi thể không tìm thấy, la bàn vô cực cũng tuyệt vô âm tín. Nên kế hoạch hầu như bị đóng băng lại, không thể tiến hành.

Khi Hoa Lạc Đồng xuất hiện, cầm di vật của Hoa Kiếm Nhân rời đi, cũng là lúc tin tức về la bàn vô cực bắt đầu có manh mối.

Đúng như suy đoán của Cao trưởng lão, nội ứng của Huyền Môn. Bốn tên tay sai thật sự đã tìm được la bàn trên Hoa Kiếm Sơn ở Bắc Hải Trấn. Đáng lẽ khi tìm được la bàn, bọn họ phải nhanh chóng trở về bàn giao lại cho Cao trưởng lão.

Vấn đề ở chỗ, sư đệ bọn họ Khôi Lam đã chết. Một vị huynh đệ vào sinh ra tử với bọn họ đã chết, chết vô cùng đơn giản. Điều này khiến ba người còn lại không nuốt được tức giận. Nên vẫn chưa rời đi, vẫn còn quanh quẩn khu vực Bắc Hải Trấn tìm kiếm tung tích tiểu yêu nữ kia báo thù.

Lúc này, Khôi Kiến không nhịn được quát lên “Ta muốn sang bằng cái trấn chết tiệt đó!”

Khôi Thủ một bên đồng tình nói “Nhị ca nói không sai, ta cũng muốn sang bằng cả ngọn núi mới hả cơn giận. Lão tứ chết quá đơn giản!”

Khôi Chiếu một bên âm trầm, hắn cũng là một người nóng tính nhưng có lý trí. Hắn căn nhắc nặng nhẹ sau khi san bằng ngọn núi sẽ phát sinh chuyện gì. Đương nhiên là Giới Đường nhanh chóng tới, Thiên Sư Đường cũng sẽ phái người điều tra. Như vậy công sức làm nội ứng ở Thiên Sư Đường một thời gian dài xem như xong.

Hắn khẽ ho một tiếng rồi nói “Ta cũng không buông tha, nhưng đại sự làm trọng. Chúng ta cứ ở xung quanh đây mười ngày, nếu vẫn không tìm được thì trở về Thiên Sư Đường bàn giao lại nhiệm vụ”

Hắn đem la bàn vô cực ra nhìn ngắm một lần, nét mặt thoáng trở nên vui sướng. Đây chính là vật mà môn chủ bọn họ giao nhiệm vụ tìm kiếm trong năm năm nay.

Hắn không giấu được xúc động nói “Lần này chúng ta lập được đại công. Sau khi xong việc trở về, có thể huynh đệ chúng ta sẽ có tư cách vào Huyết Trì. Xem như chuyến đi này không tệ…”

Hai tên sư đệ hắn nghe nói đến Huyết Trì, sắc mặt cả hai đều hớn hở. Huyết Trì chính là một thánh địa tu luyện của Ma Môn. Người nào vào đó tu luyện, tu vi chắc chắn sẽ thăng tiến vô cùng nhanh. Ít nhất cũng nâng cao một cảnh giới.

Chỉ cần nghĩ đến thời điểm trầm mình trong Huyết Trì, cả ba huynh đệ trở nên đắc ý. Tiếng cười sảng khoái vang dội ra xung quanh.
Bình Luận (0)
Comment