Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 159

Trên ngọn Lưu Huỳnh Phong, sơn phong của thất trưởng lão Lưu Cơ Đạo Nhân.

Cho đến thời điểm này, nàng ta vẫn chưa thể rũ bỏ được khúc mắc trong lòng. Nhi tử nàng Lưu Hạng chết vẫn còn nhiều chuyện chưa rõ ràng. Điều này đã trở thành một tâm ma khiến con đường tu luyện của nàng dừng lại, không thể nào chuyên tâm được.

Bỗng nhiên, một ý nghĩ lóe lên khiến nàng hai mắt sáng lên.

Thái thượng trưởng lão bản tính thích vân du tứ phương, trước giờ không thu đồ đệ. Lão phá lệ thu một tên tiểu tử Bạch Vô Thiên làm đệ tử chân truyền. Điều này có thể giải thích vì hai người có duyên ở Văn Lang Châu, nơi lão từng làm nhiệm vụ điều tra một gã tán nhân.

Cho đến mấy hôm trước, lão lại thu nhận thêm bốn tên đệ tử. Bọn chúng không có gì đặc biệt, đây chính là một sự bao che khuyết điểm giống như nàng trước hay bao che nhi tử mình.

Nàng không do dự, trực tiếp phóng lên phi hành iếm đi đến căn nhà gỗ ở Thủy Trúc Lâm

Nàng ta đứng lơ lửng trên thanh phi hành kiếm đánh giá một phen, xung quanh không hề có khí tức của bốn tên đệ tử đó. Nàng ta không dám thăm dò khu vực bên trên đỉnh núi. Nơi đó là chỗ ở của thái trượng trưởng lão, nếu đắc tội thì sẽ khó lòng điều tra tiếp được.

Nàng ngẫm nghĩ một lúc, rồi quay đầu hướng ngọn Chủ Phong mà đi. Nàng muốn đến Chấp Sự Đường chứng thực, nếu suy nghĩ của nàng đúng chắc chắn hung thủ sẽ không còn ở Đạo Viện.

Khi nàng đến Chấp Sự Đường, nàng lấy danh nghĩa trưởng lão xem xét nhiệm vụ của đệ tử xuất ngoại lịch luyện. Nàng phát hiện đúng là một trong bốn tên đệ tử của thái thượng trưởng lão vừa rời khỏi Đạo Viện đến Thăm Uyên làm nhiệm vụ phòng tuyến.

Nỗi nghi ngờ của nàng tăng lên, vì một đệ tử vừa mới đến Đạo Viện không bao lâu. Được thái thượng trưởng lão thu làm đệ tử ký danh, lại xuất ngoại làm nhiệm vụ phòng tuyến. Với một tân nhân, làm sao có đủ năng lực phòng tuyến. Đây chẳng phải là cố tình tránh mặt sao.

Nàng ta không suy nghĩ nữa, một mạch hướng đỉnh Chủ Phong, đến tiểu viện của lão viện trưởng. Lão viện trưởng trước đó cũng đã có một thủ đoạn nàng tận mắt chứng kiến. Có thể lão biết được nội tình nhưng không muốn tiết lộ ra bên ngoài.

Khi đến nơi, những đệ tử canh gác như biết trước được Lưu Cơ trưởng lão đến nên bọn họ dọn đường sẵn.

Lão viện trưởng lúc này đứng bên ngoài mỏm đá nhô ra bên ngoài nhìn vào khoảng không.

Lão chắp tay sau lưng, chậm rãi nói “Phát hiện rồi à?”

Lưu Cơ trưởng lão biểu lộ ra một sự ngạc nhiên. Câu nói này chẳng phải xác nhận, lão biết một số việc.

Lão viện trưởng không nói gì, xuất ra một thẻ bài trong đó ghi chép lại một số tin tức. Tin tức này trước đó lão đã thu thập nhưng không muốn đưa ra bên ngoài.

Lão nói “Sớm không muốn cho sư muội biết được chân tướng sự việc, vì sợ rằng sư muội sẽ gây ra sóng gió!”

Nàng cầm trong tay thẻ bài, nàng do dự không dám xem tin tức bên trong. Đã không chứng kiến thì thôi, mà chứng kiến rồi nàng càng khó từ bỏ chấp niệm báo thù. Có khi đó là hình ảnh nàng không muốn nhìn thấy nhất.

Nàng cầm thẻ bài trong tay, do dự một hồi mới truyền linh khí vào. Tức thì, tin tức từ trong thẻ bài truyền vào mi tâm nàng. Từng dòng tin tức, hình ảnh trước đó rõ ràng khiến nàng rung động.

Nguyên do là nhi tử nàng trêu chọc, lại còn muốn giết người nên mới gánh hậu quả không ngờ tới. Hai tay nàng siết chặt, tên đệ tử tên Mặc Thần Dương là người đã hạ sát. Hắn cũng đã rời khỏi Đạo Viện làm nhiệm vụ. Muốn tìm đối phương sẽ khó khăn vô cùng.

Lão viện trưởng mới nói “Trước đó ta dự định âm thầm xử lý nhưng vì lai lịch tên Mặc Thần Dương không tầm thường. Chính vì vậy, ta đã xác nhận lại thân phận hắn rồi mới đưa ra quyết định”

Lão ngừng một lúc rồi mới nói tiếp “Người kia truyền lại tin tức, giết được càng tốt”

Lưu Cơ trưởng lão nghe vậy, sắc mặt nhất thời kích động. Nàng ta cân nhắc một lúc, rồi hướng lão viện trưởng chắp tay cáo lui.

Lão viện trưởng nhìn bóng dáng nàng ta rời đi, khóe miệng nhếch lên. Lão tiếp tục thờ ơ nhìn vào khoảng không bao la trước mắt.



Lúc này, ở Khô Lâu Sơn.

Áp lực lớn dần khiến ba người Hoàng Mập, Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng nhận ra bản thân họ đã tiến nhập vào Tam Chủng.

Cuối cùng cả ba người biết được, dấu hiệu phân biệt từ khu vực Tam Chủng trở lên là áp lực. Áp lực này do khí tức có hung thú xung quanh bạo phát kèm theo là cảm giác nguy hiểm luôn kề cận.

Đó là lý do, những đệ tử cảnh giới Nhị Phẩm tiến nhập khu vực này luôn nguy hiểm. Không cẩn thận là bị hung thú tập kích, dễ dàng mất mạng. Chính vì áp lực nguy hiểm lớn, kích thích năng lực cũng như sức chịu đựng, khiến chúng đệ tử càng đi vào sâu bên trong Khô Lâu Sơn, quá trình lịch luyện càng đạt hiệu quả cao hơn.

Khu vực bao quanh Tam Chủng, cây rừng mọc rậm rạp hơn với nhiều loại dây leo trải dài xung quanh những cây cổ thụ. Mặt đất ẩm ướt, nếu không cẩn thận có thể rơi vào đầm lầy.

Bọn họ vừa đi vừa chú ý xung quanh.

Theo ghi chép, khu vực Tâm Chung là nơi sinh sống của Song Nhĩ Yêu Hầu. Chúng thường sống thành đàn, mỗi đàn thường mười đến hai mươi con. Chúng ít khi giận dữ tấn công con người, chỉ khi nào tiếp cận phạm vi an toàn của bọn chúng, bọn chúng mới chủ động tấn công. Đương nhiên cấp độ của bọn chúng phải từ Tam Phẩm trở lên hoặc có thể là Tứ Phẩm. Muốn đối kháng với bọn chúng, chính là hành động liều lĩnh.

Ca bả người tiếp tục đi sâu vào bên trong, lúc này Hoàng Mập phát hiện một vài cây đào chiều cao không quá năm xích nhưng trái thì sum sê. Hắn nhìn quả đào mọng nước không kiềm chế được, phi thân lại hái một trái cho vào miệng.

Quả đào mọng nước khiến hắn phấn khích hái thêm vài trái rồi ném cho Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng. Mùi vị này đúng là không tệ.

Khi Hoàng Mập hái thêm một trái, hắn phát hiện có nhiều cặp mắt nhìn hắn giận dữ.

Trên nhánh cây có một bầy Song Nhĩ Yêu Hầu nhìn hắn với cặp mắt đỏ ngầu. Những nhân loại này đã ăn quả đào trong khu vực của bọn chúng, nên bọn chúng giận dữ. Trong tay bọn chúng đều cầm những cục đá chờ đợi.

Con đầu đàn gào lên một tiếng ra hiệu tấn công, những con còn lại đồng loạt ném đá về phía Hoàng Mập. Hắn hoảng hốt lui về sau, cùng Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng xuất ra vũ khí. Cả bầy không ngừng ném đá đồng thời kêu hét ầm ĩ khiến xung quanh oanh động.

Từng bầy Song Nhĩ Yêu Hầu xuất hiện với những cục đá trong tay, sẵn sàng ném về phía ngoại nhân xâm phạm khu vực bọn chúng.

Đến khi bọn chúng thấy ném đá không hiệu quả, bởi vì thân pháp của ba tên nhân loại lợi hại. Bọn chúng mới tràn xuống khỏi cây rừng, tấn công dồn dập.

Mặc dù hơn một trăm con Song Nhĩ Yêu Hầu tấn công mạnh mẽ, nhưng sát thương không cao. Hoàng Mập và Lý Nhược Băng sử dụng trường kiếm đối kháng, đẩy lùi bọn yêu hầu liên tục. Âu Dương Sinh cũng sử dụng trường thương chống đỡ. Hai bên giằng co được một lúc thì mặt đất rung động.

Từ phía sau cánh rừng phóng ra một con Song Nhĩ Yêu Hầu to lớn, kích thước so với những con ở đây cao lớn gấp năm lần.

Nhìn tình huống, cả ba người có thể đoán ra được. Đây chính là vương của bọn Song Nhĩ Yêu Hầu.

Khi con Song Nhĩ Yêu Hầu to lớn xuất hiện cũng là lúc bọn yêu hầu khác dừng công kích. Bọn chúng dạt ra một bên, âm thanh ríu rít cũng tắt hẳn.

Con Song Nhĩ Yêu Yêu Hầu “vương” gầm thét, vỗ ngực liên tục rồi nhặt lên một tảng đá to lớn. Nó ném tảng đá to lớn về phía ba người với khí lực cũng không tầm thường. Trúng tảng đá này, không bị trọng thương cũng tàn phế.

Cả ba người nhanh chóng tản ra ba hướng vây công. Con yêu hầu nhanh chóng áp sát tung một nắm đấm vào Hoàng Mập, Hoàng Mập nhanh chóng dùng thanh kiếm chống đỡ. Dưới uy lực cực kỳ mạnh mẽ, hắn bị đánh văng về sau ba mươi trọng. Tình cảnh này khiến bọn yêu hầu quan sát đồng loạt réo lên vui sướng.

Con yêu hầu to lớn tiếp tục đánh về phía Lý Nhược Băng. Nàng ta sử dụng “Băng Phong Kiếm” đóng băng hạ thân nó, khiến chân nó bị đóng băng. Nhưng vì khí lực con yêu hầu quá mạnh, nó dễ dàng thoát khỏi băng phong rồi gầm lên giận dữ, tiếp tục hướng nàng tấn công.

Âu Dương Sinh lao tới, vận dụng trường thương quét một đường ngang, tạo thành một nhát cắt, đánh vào bụng con yêu hầu. Nó bị chiêu thức này chặn lại, trên bụng nó lưu lại một vết cắt nhỏ, máu rỉ ra khiến nó càng giận dữ hơn.

Nó phóng tới nện xuống mặt đất một đấm khiến đất đá văng lên tung tóe, tiếp theo giáng một đòn vào Âu Dương Sinh khiến hắn và Lý Nhược Băng bị đánh văng về sau.

Âu Dương Sinh thấy vậy, ra ám hiệu cho Hoàng Mập rút lui. Nếu tiếp tục dây dưa với con yêu hầu to lớn này. Đến khi sinh lực cạn kiệt, bọn họ sẽ khó lòng mà đi tiếp được.

Hoàng Mập nhanh chóng tụ họp lại. Cả ba bắt đầu vận dụng hư chiêu đánh lạc hướng con yêu hầu, rồi giữ một khoảng cách an toàn, âm thầm rút lui.

Con yêu hầu phát hiện bản thân bị lừa, nó gầm thét rồi nhanh chóng đuổi theo.

Ba thân ảnh nhân loại phía trước di chuyển quá nhanh so với hình thể to lớn của nó. Nó giận dữ đạp đổ những cây rừng cản đường nó, nhưng vẫn không thể đuổi kịp. Cuối cùng, nó hậm hực nhìn theo ba thân ảnh phía trước, biến mất sau con suối.

Nó muốn đuổi theo nhưng không thể vì bên kia chính là Nhị Chủng. Theo bản năng, đó là cấm địa, một nơi nó không thể bước qua được.
Bình Luận (0)
Comment