Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 161

Khi hoàn thành nhiệm vụ của lão sư phụ cũng là lúc ba người Hoàng Mập, Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng đối mặt với cảm giác tử vong.

Vị trưởng lão đang lơ lửng trên bầu trời, chính là Lưu Cơ Đạo Nhân. Nàng ta là mẫu thân của Lưu Hạng đã chết trong tay Mặc Thần Dương.

Lúc này nàng ta xuất hiện ở đây, chính là muốn thay nhi tử báo thù.

Hoàng Mập biết chuyện, nhanh chóng chắp tay lại. Hắn chưa kịp nói câu nào, Lưu Cơ Đạo Nhân đã điểm hai ngón tay xuống.

Thanh đại kiếm màu xích hồng cùng năm thanh tiểu kiếm vây quanh bất ngờ hướng ba người bọn họ đánh tới. Cảm giác tử vong ập đến, hai chân không thể di chuyển được.

Đây không phải là khí thế của một vị đạo nhân phát ra, mà là của một chân nhân. Nàng ta cũng đã đạt đến cấp bậc Tứ Phẩm, cảnh giới Kết Đan.

Khi cả ba nhắm mắt lại tuyệt vọng thì trước mắt có một lá chắn xuất hiện. Càn khôn kính xuất hiện che chở cho ba người bọn họ. Lưu Cơ Đạo Nhân không kịp phản kháng đã bị hút về sau chừng hai mươi trượng. Nàng ta bị La Phù Trận khóa chặt không thể động đậy.

Kiếm Hư Chân Quân xuất hiện, phong thái điềm tĩnh nói “Bọn chúng là đệ tử ký danh của lão phu. Ngươi cũng dám ra tay?”

Lưu Cơ Đạo Nhân muốn phản kháng, nhưng không thể. Nàng ta không thể động đậy, cũng như có bất kỳ ý nghĩ thoát thân.

Kiếm Hư Chân Quân thu hồi pháp trận, nàng ta mới được tự do. Sắc mặt nàng ta lúc này vô cùng khó coi.

Nàng ta không nhẫn nhịn được quát lên “Sư thúc có biết bọn họ phạm đại tội không? Chính bọn chúng đã sát hại nhi tử của ta, ta không thể không báo thù!”

Kiếm Hư Chân Quân nhìn nàng ta, có một phần ngạc nhiên. Nàng ta đã biết được mọi chuyện. Điều này có thể sao.

Lão ngẫm nghĩ một lúc, mới nhớ ra. Ngoài lão còn một người có thể quan sát được toàn bộ khu vực Đạo Viện. Tên đó đúng là tâm cơ khó dò, lúc nào cũng đầy vẻ bí ẩn.

Lão thu Càn Khôn Kính lại, chậm rãi nói “Việc này do nhi tử ngươi gây sự trước. Nếu bọn chúng không có bản lĩnh, đã bị nhi tử ngươi chà đạp, có khi đã trở thành bốn thi thể rồi. Nguyên do cũng bắt nguồn từ tiểu tử kia mà ra”

Nàng ta không cam tâm, khi thái thượng trưởng lão bao che. Nàng gặng giọng nói “Vậy là sư phúc muốn bao che?”

Kiếm Hư Chân Quân thờ ơ nói “Ba tên này là đồ đệ lão, ngươi thử đụng đến xem? Hơn nữa ba người bọn họ không phải là hung thủ. Hung thủ đã rời Đạo Viện đi làm nhiệm vụ rồi. Sau khi trở về, công bù qua tội, tên viện trưởng kia cũng không làm gì được?”

Nghe thái thượng trưởng lão nói vậy, nàng trong người như muốn bạo phát hỏa diễm. Muốn bạo phát ra nhưng nàng ta không có đủ năng lực để phản kháng lại.

Nàng ta biểu lộ nét mặt âm trầm. Trong lòng nàng ta không cam tâm. Nàng ta bất ngờ phát lên cười ha ha một lúc, rồi nói “Tên kia đã rời khỏi Đạo Viện, để xem sư thúc bao che được bao lâu?”

Nói rồi, nàng cưỡi phi hành kiếm rời đi.

Chân mày lão nhíu lại “Nữ nhân khi trả thù đúng là vô cùng đáng sợ. Chỉ e là tên kia không thuận lợi lên đường...”

Lão nhìn về phía con Xích Mục Lang Vương đang nằm bắt động, khí tức vẫn còn. Với tình trạng đó, nó cần một hai hôm sẽ có thể khôi phục lại.

Điều làm lão ngạc nhiên chính là nhiệm vụ này thật sự lão chỉ thử xem bọn chúng có thể thấy khó mà rút lui hay không. Không nghĩ tới bọn chúng lại có thể hoàn thành mà không có tổn thương gì. Thậm chí lấy huyết tinh của lang vương, mà nó vẫn còn sống. Điều này chứng minh tâm tính của ba tên này không tệ, xứng đáng để lão bồi dưỡng.

Lão nói “Trước về Thủy Trúc Lâm, ta có việc bàn giao…”

Nói xong, lão cưỡi phi hành kiếm rời đi.

Cả ba nhìn theo lão sư phụ, muốn phóng lên phi hành kiếm, nhưng do giới luật của Đạo Viện. Những nơi thuộc khu vực lịch luyện, đệ tử không được phép cưỡi phi hành kiếm. Đây chính là nguyên nhân, bọn họ chỉ có thể vận dụng bộ pháp làm nhiệm vụ.

Trước đó, cả ba người đã hoàn thành nhiệm vụ nhận phi hành kiếm, và nhận được Thanh Phong Kiếm phẩm chất thượng phẩm. Vì Thanh Phong Kiếm được khảm Ám Linh Thạch, nên phẩm chất tăng lên một bậc.

Điều này được xem là bình thường nhưng đã tạo ra một sự hâm mộ cuồng nhiệt. Những đệ tử nội môn khác không thể nào tin tưởng nhóm tân nhân có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ phi hành kiếm, còn tìm được Ám Linh Thạch.

Phi hành kiếm được khảm Ám Linh Thạch, phát ra dạ quang vô cùng đẹp mắt. Kiếm này không phải dùng kim tệ là có thể mua được. Ám Linh Thạch phải nói cơ duyên mới có thể tìm kiếm được. Toàn Đạo Viện, tính ra chỉ có bốn người có được Ám Linh Thạch.

Một canh giờ sau, cả ba người về đến căn nhà gỗ ở Thủy Trúc Lâm.

Lúc này, Kiếm Hư Chân Quân đã đứng một mình nhìn ra bờ hồ. Dáng vẻ lão vô cùng thư thái.

Cả ba nhanh chóng chắp tay lại, đồng thanh nói “Bẩm sư phụ, chúng đệ tử có mặt!”

Lão gật đầu rồi xoay người lại, nét mặt có một phần trầm tư.

Lão chậm rãi nói “Nhân sinh lão trước giờ không thu nhận đồ đệ, nhưng không nghĩ đến, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, lão lại thu nhận đến năm tên đệ tử. Đây chính là chuyện ngoài dự liệu…”

Hoàng Mập thấy vậy, hắn chắp tay khom người sâu nói “Việc này do đồ tôn cố tình sắp đặt, chỉ vì muốn thoát khỏi đại nạn. Hy vọng sư tôn lượng thứ!”

Nghe Hoàng Mập nói vậy, lão mỉm cười nhủ thầm “Ngươi nghĩ, việc này lão không biết? Lão đây đương nhiên có thủ đoạn biết được việc các ngươi cùng tên kia kết nghĩa huynh đệ như thế nào...”

Lão nói “Để có thể chính thức thu nhận các ngươi làm đồ đệ, các ngươi phải trước thời hạn khảo hạch nội viện đệ tử, cấp bậc tu vi phải đạt Tam Phẩm!”

Lời lão vừa nói ra, tức thì Hoàng Mập, Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng mở to mắt ra kinh ngạc. Chuyện này có thể sao, Tam Phẩm không phải là đã ngang hàng với một vị trưởng lão. Hơn nữa trong một năm, có thể đạt Tam Phẩm, chuyện này có phải quá khoa trương không.

Hoàng Mập lắp bắp nói “Chuyện này… là thật sao sư phụ?”

Lão nhìn hắn rồi thờ ơ đáp “Chỉ cần các ngươi cố gắng, đương nhiên chuyện này không phải là mơ. Con đường tu luyện vốn nghịch thiên, chỉ khi nào đi đúng hướng, các ngươi sẽ thấy nhân sinh không phải nói không thể là không làm được. Không thể chính là một rào cản, chỉ khi các ngươi bước qua rào cản đó, chuyện gì cũng có thể làm được…”

Sắc mặt Hoàng Mập, Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng trở nên rạng rỡ, phảng phất như thể lời lão sư phụ nói là một chân lý. Đây là một sự khích lệ không hề nhỏ.

Lão nhìn về phía Lý Nhược Băng, đây là một nữ đồ đệ. Nói về tư chất không kém thiên tài là bao nhiêu. Một nữ đệ tử vừa gia nhập Đạo Viện không bao lâu, có thể tu luyện ra Băng Chủng. Đây chính là nghịch thiên chi đạo.

Lão hướng nàng ta nói “Trước kia, ngươi từng tu luyện qua công pháp băng hệ sao?”

Lý Nhược Băng giật mình, nàng ta ấp úng nói “Bẩm sư phụ, đồ nhi chưa từng tu luyện qua!”

Nàng ta ngập ngừng một lúc, mới nói tiếp “Lần trước chứng kiến Hoa sư tỷ thi triển công pháp băng hệ. Không hiểu sao, đồ nhi cảm ngộ ra được hình thức băng đầu…”

Lão nghe Lý Nhược Băng trả lời, lão giật mình nhưng không thể hiện quá nhiều. Đây là chuyện thật như đùa. Nhìn người khác thi triển băng hệ công pháp, chợt ngộ ra Băng Chủng hình thức băng đầu. Điều này có thể sao. Ngộ tính này, so với lão thời còn thiếu niên, nàng ta cao hơn lão gấp trăm lần.

Con đường tu luyện trước kia của lão chỉ là một sự cần cù, ngày này qua ngày khác. Còn nói về tư chất, không phải trước kia lão ba mươi mới Kết Đan hay sao.

Lão thở một hơi dài “Đúng là tre già măng mọc!”

Lão xuất ra ba quyển thư tịch, lần lượt là “Thập Tam Biến”, “Thiên Đạo Thần Chưởng” và “Ngự Kiếm Quyết” sau đó đưa cho Hoàng Mập.

Lão nói “Ba loai võ kỹ này có thể xem là tuyệt kỹ của Đạo Viện, ít người biết đến. Trong đó Thập Tam Biến không đệ tử nào tu luyện nhưng lại chứa đựng được huyền cơ, tu luyện đại thành sẽ vô cùng lợi hại. Thiên Đạo Thần Chưởng chỉ là tàn quyển, nhưng võ kỹ này rất mạnh. Có thể chấn đại hải, hất tung mọi thứ. Còn Ngự Kiếm Quyết, bản này khác với bản của Đạo Viện. Đây là do sư phụ ta một thời mài mò ra một con đường khác. Uy lực cũng không kém so với tên tiểu tử kia đâu!”

Cả ba người nghe lão sư phụ giới thiệu. Trong lòng dâng lên một cảm xúc mãnh liệt. Đây chính là chân chính truyền thụ, chứ không phải là một ký danh đệ tử có được. Đây chính là coi trọng bọn họ, mới được ân huệ lớn lao này.

Lão mỉm cười, phát hiện ba tên đồ đệ hóa đá. Điều này cũng dễ hiểu, bọn họ mới đến, có thể tiếp thu chuyện này đã là một cơ duyên không thể tượng tượng nổi.

Lão nhìn sang Âu Dương Sinh, đây chính là một đệ tử chủ tu thương pháp. Tâm tính trầm ổn, tư chất thì cho dù hắn có giấu giếm cỡ nào cũng không qua được con mắt của lão.

Lão hướng Âu Dương Sinh nói “Con đường tu luyện cần nhất chính là tâm tính cẩn trọng, kiên trì tu luyện. Nhưng vẫn cần cơ duyên, giờ ngươi đã có cơ duyên, ráng cố gắng tu luyện”

Âu Dương Sinh nghe lão sư phụ truyền dạy, hắn khẽ động trong lòng. Hắn nhanh chóng khom người sâu thi lễ. Lão chính là hắn cơ duyên.

Lão liếc nhìn Hoàng Mập, nhưng bỏ qua hắn. Ánh mắt dừng lại ở Lý Nhược Băng, lão chậm rãi nói “Tu luyện Băng Chủng chính là thiên tài, đại tông môn biết được chắc chắn sẽ vì ngươi mà bỏ ra không ít công sức. Do đó về sau không nên bộc lộ ra băng hệ cho người khác, nếu không đại họa lâm đầu. Nhớ kỹ!”

Lý Nhược Băng nghe vậy, nàng cũng khom người sâu thi lễ. Nàng biết, trước đó vì điều này mà cả nhóm gặp họa. Nếu không phải Bạch Vô Thiên đến, không biết tình huống sẽ như thế nào.

Lão gật đầu mỉm cười, rồi phóng lên phi hành kiếm rời đi. Hoàng Mập lúng túng nói “Còn đệ tử, sư phụ chưa dạy bảo?”

Lão cười ha ha, không quan tâm hắn mà tiếp tục rời đi.
Bình Luận (0)
Comment