Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 210

Ngày đầu tiên khảo hạch đệ tử nội viện. Có tổng cộng 4117 đệ tử ngoại viện vượt qua khảo hạch. Trong đó gây chú ý nhất chính là có 117 đệ tử đạt tới cấp bậc Tam Phẩm.

Một vài vị nghi ngờ, nhưng không phủ nhận đó là những đệ tử đến từ các thế gia, gia tộc có lịch sử lâu đời. Tổ tiên bọn họ đều là những nhân vật kiệt xuất. Kế thừa huyết thống thiên tư trác tuyệt nên tốc độ thăng tiến nhanh là một chuyện bình thường.

Ngày thứ hai Đạo Luận chính là khiêu chiến mười vị trí đệ tử tinh anh của Đạo Viện.

Nhị trưởng lão đứng ra giới thiệu “Ngày thứ hai Đạo Luận chính là khiêu chiến mười vị trí đệ tử tinh anh. Đệ tử tinh anh không có mặt hôm nay đều bị gạt tên, xem như đã không còn trong hàng ngũ tinh anh nữa…”

Nhị trưởng lão nhìn về phía khán đài, nơi có hơn hai nghìn đệ tử nội viện. Bọn họ hầu như không mấy hứng thú với việc khiêu chiến lần này.

Hắn nói “Trở thành đệ tử tinh anh, chính là bộ mặt của Đạo Viện, lợi ích không nhiều nhưng cũng xem như trong một thế lực có một tiếng nói nhất định. Đạo Viện tài nguyên tu luyện cung cấp cho đệ tử không nhiều, nhưng nơi đây vốn là cơ duyên của tất cả chúng đệ tử… Đến được nơi đây chính là một cơ duyên to lớn đối với một phàm nhân bình thường…”

Bạch Vô Thiên trong lòng rung động, nội tâm hắn bỗng nhiên có một cảm giác sảng khoái lạ thường. Câu nói của nhị trưởng lão đánh động được tâm can hắn. Hắn vốn là một phàm nhân, từ Văn Lang Châu đến. Quả thật đến được nơi đây, dù Đạo Viện không cho quá nhiều lợi ích, nhưng đến được nơi đây là một cơ duyên to lớn không phải ai cũng có được. Hơn nữa công pháp, võ kỹ, linh khí đều do Đạo Viện cung cấp, đây không phải nói là một phần tài nguyên tu luyện hay sao. Tốt nhất là không nên đòi hỏi quá nhiều, không nên so sánh với hàng ngũ tông môn được.

Một số đệ tử khác cũng như hắn, cảm nhận ra được ẩn ý thâm sâu của nhị trưởng lão. Nhiều người bắt đầu động dung.

Nhị trưởng lão trở về hàng ghế của mình, kế đến lão viện trưởng bước ra. Lão xuất ra mười que được làm từ Thủy Trúc có độ dài chừng hai xích. Mười que trúc này thình lình phóng vút lên cao rồi phân ra mười phương hướng khác nhau.

Lão viện trưởng giải thích “Có hơn hai nghìn đệ tử nội viện trên khán đài không thể khiêu chiến một lúc hết được, nên ta chỉ dành cho mười người có tư cách khiêu chiến nhóm đệ tử tinh anh. Mười que trúc đó chính là tư cách ta đề cập. Trong vòng một canh giờ, người nào mang que trúc trở về sẽ có một tư cách khiêu chiếu”

Nói xong, lão liền trở về vị trí cũ của mình.

Trên khán đài, không khí im lặng bỗng chốc lộn xộn.

Sau một lúc, ước chừng ba trăm đệ tử nội viện nhanh chóng phóng lên phi hành kiếm chia ra đuổi theo mười hướng vừa rồi.

Nhóm đệ tử nội viện còn lại âm thầm thán phục. Bọn họ đều là đệ tử nội viện, nhưng nói về bản lĩnh có thể khiêu chiếu mười vị trí đứng đầu vẫn còn một khoảng cách xa vời. Thập chí bọn họ ở Đạo Viện trên mười năm, vẫn không bằng nhóm tân nhân mới gia nhập. Chỉ một khoảng thời gian ngắn đã tấn thăng Tam Phẩm.

Chưa đầy một canh giờ, mười thân ảnh cưỡi phi hành kiếm trở về. Trong tay mỗi người là một que trúc đã được khắc ấn bởi lão viện trưởng.

Bọn họ nhanh chóng đáp xuống sân Diễn Võ Trường, trên nét mặt người nào cũng biểu lộ một sự kiêu ngạo.

Lão viện trưởng vẫn ngồi yên ở vị trí chủ tọa, bàn tay đưa ra thu hồi mười que trúc. Lão nhìn mười que trúc một hồi rồi gật đầu, ra hiệu cho nhị trưởng lão tiếp tục phận sự của mình.

Nhị trưởng lão bước ra nói “Hiện tại thập đại đệ tử tinh anh chỉ còn lại tám người. Trong mười người đoạt được que trúc sẽ có một lần khiêu chiến một trong tám đệ tử tinh anh. Người nào thắng sẽ thay thế vị trí người thua cuộc, còn người thua cuộc sẽ giảm xuống một bậc”

Lão quan sát nhóm mười tên đệ tử một lần, rồi nhắc lại “Các ngươi hiểu rõ chứ?”

Một trong mười tên đệ tử là Mạc Thanh Tùng, vẻ ngoài cao lãnh vai đeo trường kiếm. Hắn thắc mắc nói “Bẩm nhị trưởng lão, trong giao tranh, lỡ làm đối phương bị trọng thương có bị Chấp Sự Đường xử lý theo giới luật không?”

Nhị trưởng lão vốn chưởng quản Chấp Sự Đương, đây đúng là nằm trong bổn phận của hắn.

Hắn trả lời “Trong giao tranh, nếu vô ý làm trọng thương thì không sao. Trường hợp phóng thích sát khí thì mới bị xử lý!”

Mạc Thanh Tùng và những người khác xem như đã hiểu quy tắc khiêu chiến.

Nhị trưởng lão đánh giá một hồi, mới tuyên bố “Vậy nếu không còn ai thắc mắc, thì tiến hành khiêu chiến đi!”

Nhị trưởng lão vừa nói xong, nhóm mười đệ tử khiêu chiếu bắt đầu rục rịch. Bọn họ đưa ánh nhìn nhau thăm dò.

Một lúc sau, một trong mười đệ tử khiêu chiến phóng lên lôi đài. Hắn đưa ánh mắt nhìn lên vị trí đệ tử tinh anh. Trong số những đệ tử tinh anh mà hắn hiểu rõ nhất chính là vị sư huynh thân thiện kia. Sư huynh là một người thờ ơ nhưng vô cùng tốt bụng.

Hắn chắp tay lại giới thiệu “Đệ tử Mã Siêu muốn khiêu chiếu La Sung sư huynh!”

La Sung đang tâm tình thoải mái bên ý trung nhân mình, thoáng nghe một tên sư đệ nhắc đến danh tự mình. Hắn đưa ánh mắt về phía lôi đài, hắn nhận ra tên này.

Trong lòng hắn âm thầm trách mắng “Không phải tên này luôn theo ta, hay khen ngợi ta lâu nay sao. Cớ gì lại muốn đánh một trận với ta, còn nhiều tên khác đang đợi ngươi mà, hay ngươi đánh giá ta quá thấp?”

La Sung buông Lý A Thược ra một bên, hắn phóng xuống lôi đài. Tư thế hiên ngang như một vị đại sư huynh thực thụ.

Khí thế bộc lộ ra hoàn toàn khác so với trước kia.

Mã Siêu bị ánh mắt tức giận của La Sung làm cho hoảng hốt, nhưng bản thân hắn biết. La Sung sư huynh là một vị sư huynh tốt, có nhiều linh khí trong người, nhưng thực lực chân chính thì không cao bao nhiêu.

La Sung tư thế đứng thẳng, hiên ngang nói “Sư đệ không nên đùa giỡn ta, sư đệ rút lui đi!”

Mã Siêu dè chừng một lúc, sau đó hít một hơi thật dài lấy lại can đảm. Hắn cũng không muốn đắc tội với một vị sư huynh hay chiếu cố hắn.

Hắn chắp tay lại nói “Hy vọng La Sung sư huynh nương tay!”

La Sung nhìn hắn, trong lòng đánh giá cao. Đến lúc này vẫn gọi hắn là sư huynh xem như tâm tính không tệ. Cũng có thể hắn thường ngày nhát gan, sợ đụng chạm với sư huynh khác trong hàng ngũ tinh anh. Bọn họ ra tay nặng quá khiến hắn hoảng sợ.

Bản thân La Sung trước giờ thân thiện, nên đối phương nghĩ rằng hắn sẽ nương tay mấy phần.

Thấy vậy, La Sung tùy ý nói “Vậy sư đệ cứ thoải mái, sư huynh nhường sư đệ năm chiêu!”

Mã Siêu nghe vậy liền thở ra, hắn cũng vừa vặn có vài chiêu bạo liệt. Nếu không thể xoay chuyển được La Sung sư huynh, hắn bất quá đầu hàng là được.

Hắn đứng thủ thế, hai chân giang ngang vận dụng linh lực bộc phát ra xung quanh. Khí thế tăng lên đáng kể.

Ánh mắt hắn sắc bén nhìn về La Sung, trong sát na, thân ảnh hắn tiếp cận La Sung tung ra một quyền. Quyền này đơn giản, nhưng uy lực không tầm thường. Quyền này có thể đánh tan một quả núi.

La Sung chớp động, nhanh chóng tránh sang vị trí khác.

Mã Siêu đuổi theo, liên tiếp ra đòn.

Chiêu thức Mã Siêu vận dụng là “Thập Bộ Xuyên Tâm Quyền” một bộ quyền kỹ khá mạnh của Đạo Viện. Hắn luyện đến mức đấm ra tàn ảnh như vậy, xem như hắn không hề lười biếng.

La Sung thấy vậy, tùy ý tung ra một chưởng chặn đầu “Thập Bộ Xuyên Tâm Quyền”. Chưởng pháp La Sung tuy không mạnh, nhưng hoàn toàn đẩy lùi Mã Siêu về sau hai mươi bước chân.

Hắn trố mắt ra nhìn vị sư huynh thường ngày. Hắn không ngờ bộ dáng vô hại của La Sung sư huynh lại che giấu thân thủ lợi hại như vậy. Rõ ràng chỉ là một chưởng pháp đơn giản liền triệt tiêu quyền pháp của hắn.

Mã Siêu chắp tay lại, hắn nói “Sư huynh quá lợi hại, sư đệ…”

Hắn định rút lui, nhưng La Sung đưa tay ra ngăn hắn lại nói “Sư đệ cứ tiếp tục… Hôm nay tâm tình sư huynh tốt, sẽ là mộc nhân cho sư đệ luyện tập!”

Mã Siêu nghe La Sung nói vậy, hắn như muốn vỡ òa ra khóc. Vị sư huynh thận thiện này, đúng là thân thiện không sao nói được.

Hắn bắt đầu nghiêm túc lại, một nắm tay giơ lên trên không rồi xoay một vòng.

Hắn cười nói “Sư huynh đỡ Toái Ảnh Quyền của sư đệ!”

Lời vừa dứt, một quyền từ đằng sau tung ra, hư không như thể lắc lư vì uy lực đột ngột tăng mạnh.

La Sung nhíu hàng chân mày, hắn tiếp tục giơ một chưởng ra đỡ, nhưng chưởng này bị xuyên qua. Hắn bị đánh bay về sau mười bước chân.

Hắn âm thầm tính toán khoảng cách cũng như chiêu thức vừa rồi. Đây không phải là quyền pháp của Đạo Viện, nếu là Đạo Viện hắn dễ dàng nhìn ra được yếu điểm.

Mã Siêu mỉm cười. Hắn lại giơ một nắm đấm lên trên không, lại xoay một vòng rồi tiếp tục đấm ra một quyền. Quyền pháp tạo ra uy áp lớn nhưng lại không nhìn ra chiêu thức.

La Sung thình lình giơ một thủ chưởng ra một bên đối kháng Toái Ảnh Quyền. Đây là phản ứng hoàn toàn theo trực giác, bản thân hắn không hề nhận ra được phương hướng tấn công của Mã Siêu.

Hắn lại bị đánh bay sang một bên năm bước chân.

Mã Siêu thấy vậy, tiếp tục truy tới tung thêm Toái Ảnh Quyền muốn đánh La Sung rời khỏi lôi đài. Đáng tiếc thân ảnh La Sung đã biến mất, khi xuất hiện đã giữ một khoảng cách hai mươi trượng với Mã Siêu.

La Sung nhìn tên sư đệ giả vờ vô hại trước mặt. Tên Mã Siêu này đúng là có tính toán hắn. Mã Siêu dựa theo tính cách thân thiện của La Sung mà hành sự hòng khiến đối phương đánh giá thấp bản thân. Cuối cùng bạo phát ra thực lực vượt trội, như vậy hoàn toàn có khả năng đánh bại La Sung.

La Sung nội tâm cười hắc hắc, tên Mã Siêu này chính là đại diện cho nhóm người ngoài mặt tâm tính tốt, luôn kiên nể người khác nhưng âm thầm giở trò. Bất quá hắn cũng không phải là người xấu.

La Sung nhìn Mã Siêu, nhàn nhạt nói “Sư đệ có hai lựa chọn, một là nhảy xuống lôi đài xem như thua cuộc, xem như khiêu chiến sư huynh ta hoàn toàn uổng phí một lần. Hai là sư huynh sẽ truyền thụ ngươi một chiêu chưởng pháp bá đạo hơn Toái Ảnh Quyền, nhưng hậu quả là ngươi phải nằm điều dưỡng một tháng…”

Mã Siêu không hiểu La Sung sư huynh nói điều gì, có thể chỉ dạy chưởng pháp trong giao đấu. Như vậy có khoa trưởng không.

Hắn âm thầm tính toán, hắn chưa kịp ngẩng đầu nhìn La Sung như thế nào ra tay, đã thấy bản thân hoàn toàn mất khống chế. Thân thể bỗng chốc bị đánh văng về sau, bên tai hắn tràn ngập tiếng vỡ vụn của xương cốt. Cả thân thể hắn như bị bóp méo lại, khó có thể hình dung hắn bị dày vò thảm như thế nào.

Hắn có thể mơ hồ nhận ra cảm giác của chưởng pháp này là “Đại Hải Vô Nhai Chưởng”. Cả thân thể hắn như bị ngàn cơn sóng biển dày vò cho đến khi ngất đi. Hắn ban đầu là muốn nhẹ nhàng thua cuộc hoặc là chiến thắng bất ngờ vì đối phương khinh địch. Không nghĩ tới, hắn cuối cùng chạy trời không khỏi nắng.
Bình Luận (0)
Comment