Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 276

Bước chân Phương Triết dừng lại, nắm tay hắn siết chặt lại từ lúc nào không hay.

“Giọng nói này…?”

“Đây không phải là Lữ Kiếm Bình sao?”

“Bộ dáng hắn vì sao lại hóa thành nông nỗi này?”

Hắn vừa rồi nhìn thấy một nhóm mười người thoáng lướt qua. Trong đó có một tên bị trói tay chân lại nằm vật vờ trên lưng ngựa.

Nhóm mười người đóng vai trò hộ tống tên bị trói đến một nơi nào đó. Nếu tên bị trói không kêu lên danh tính “Bạch sư thúc”, Phương Triết chắc chắn không để ý.

Phương Triết suy nghĩ một hồi, rồi lơ đãng không quan tâm đến tình trạng Lữ Kiếm Bình. Hắn bình tĩnh tiếp tục hướng đến khu vực quảng trường.

Bất quá một tên cầm đầu quát lên “Đứng lại!”

Phương Triết như giả vờ câm điếc, không quan tâm đến tên đầu lĩnh phía sau. Bởi vì chuyện này không liên quan đến hắn.

Tên đầu lĩnh thấy đối phương tiếp tục đi mà không mải mai để ý đến hắn. Hắn rống giận, xuất ra đại đao với lưỡi đao có hình dạng răng cưa. Tên này ra tay chính là muốn gây áp lực lên Phương Triết.

Phương Triết không cần ra tay, Man Thiếu đã xuất hiện trước mặt chủ nhân. Một nắm đấm tung ra, đây chỉ đơn thuần là một nắm đấm với hai ba thành Man lực. Tên đầu lĩnh nhìn thấy một tên tiểu bàn tử có thân hình cao lớn. Hắn không rút đầu lo lắng mà càng gia tăng sức mạnh.

Một âm thanh va chạm cực lớn văng lên. Tên đầu lĩnh bị bắn bay trở về sau, bộ dáng vô cùng thảm hại.

Chín tên thuộc hạ còn lại thấy vậy đồng loạt lao lên.

Tiểu Mạn không do dự lao về trước, thân ảnh như một bóng ma di chuyển cực kỳ nhanh. Đến khi nàng dừng lại đã là trở về vị trí cũ.

Chín tên thuộc hạ không biết từ khi nào, toàn thân bị bất động. Bọn họ đều trúng phải một loại độc cực mạnh, độc phát từ bàn tay cho đến toàn thân. Chỉ một lúc, mười tên ngã ngang ra bất tỉnh.

Cũng may cho bọn người này, ở Cô Độc Thành giao tranh thì được mà đụng đến sát phạt chính là bị trục xuất ra bên ngoài. Hoặc nặng hơn là bị hộ vệ bắt giam, khó mà có ngày trở ra bên ngoài.

Man Thiếu nhìn chiêu thức của Tiểu Mạn. Hắn nuốt một ngụm nước bọt. Năng lực của Tiểu Mạn hoàn toàn áp đảo hắn nếu mà chân chính giao tranh trực tiếp. May mắn cho hắn là lúc này cả hai cùng một phe.

Phương Triết thấy vậy, tiến lại gần Lữ Kiếm Bình tùy tiện cởi trói của hắn.

Nhìn bộ dạng thảm hại của Lữ Kiếm Bình, hắn chẳng còn một chút ý tứ trả thù rửa hận trước đó. Hơn nữa trước đó nội tình bên trong, Lữ trưởng lão cũng giúp hắn xoa dịu được sự căm phẫn phần nào.

Hắn tò mò nói “Ngươi sao thành bộ dạng này? Nhóm người kia vì sao bắt ngươi?”

Lữ Kiếm Bình nhìn phong thái điềm tĩnh, bên cạnh lại có hai hộ vệ lợi hại. Nội tâm dâng lên một tia hy vọng.

Hắn mới nói “Bẩm Bạch sư thúc, tiểu điệt từ khi rời khỏi Đạo Viện lưu lạc ở Quỷ Vực. Tình cờ gia nhập một Quỷ Quật Đoàn. Nhóm này chừng hai trăm người, chuyên tìm mộ địa, quỷ quật để khai phá bảo vật”

Hắn dừng lại, quan sát Bạch sư thúc hắn có động thái quan tâm liền nói tiếp “Gần đây Hoang Địa Hoang Địa Ma Đàm ở phía bắc Cô Độc Thành có một Quỷ Quật Quỷ Quyệt, nơi đó đoàn trưởng Quỷ Quật Đoàn cho là có kỳ vật trân quý nên cho người đào bới. Khi vào đến khu vực Tế Đàn thì có Pháp Trận bảo vệ, không tiến thêm được nữa. Bởi vì muốn bảo mật tin tức, đoàn trưởng đã ra tay sát hại toàn bộ người chứng kiến. Tiểu điệt may mắn trốn thoát… ẩn nấp trong Cô Độc Thành rồi bị bắt với hình dạng thế này…”

Phương Triết đánh giá diện mạo tên Lữ Kiếm Bình. Bộ dáng hắn lúc này đúng như là một tên trộm mộ không hơn không kém. Chẳng còn phong thái như trước.

Hắn dự định không dấn thân sâu vào nội vụ của Lữ Kiếm Bình, bất qua vừa rồi hắn nghe nói đến có Trận Pháp bảo vệ. Bản thân hắn chính là có hứng thú kỳ lạ với Trận Pháp. Cho nên khó mà giấu được sự tò mò.

Hắn chậm rãi hỏi “Đoàn trưởng kia tu vi thế nào?”

Lữ Kiếm Bình thoáng sững sốt, nhưng hắn vẫn trả lời “Ngũ phẩm, nhưng trong tay đoàn trưởng có một loại pháp khí rất lợi hại. Không nhìn đẳng cấp, có thể trói buộc được địch nhân nếu bị pháp khí nhìn trúng”

Phương Triết chợt nhớ đến việc Lữ Kiếm Bình trước đi từ Bắc Cảnh vào Quỷ Vực. Bản thân hắn chắc chắn biết được đường trở về, nên dò hỏi “Ngươi biết con đường trở về Bắc Cảnh không?”

Lữ Kiếm Bình lắc đầu thở dài “Trước tiểu điệt bị dẫn vào Quỷ Vực là thông đạo một chiều, nên không thể trở về con đường cũ. Trước giờ bản thân tiểu điệt cũng muốn tìm đường trở về nhưng không tìm ra…”

Phương Triết tính toán thời gian, rồi nhìn sang Tiểu Mạn dò hỏi.

Nàng ta biểu thị không ý kiến, Man Thiếu cũng chẳng quan tâm cái gọi là Quỷ Quật Đoàn. Đối với hắn mà nói, một cái Quỷ Vật Đoàn chỉ là một sợi lông chân không đáng nhắc tới.

Thấy vậy, Phương Triết mới hướng Lữ Kiếm Bình đề nghị “Vậy dẫn bọn ta tới đó xem thế nào?”

Nói rồi hắn xuất ra Lưu Quang Kiếm, phóng thích Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ra bên ngoài. Lữ Kiếm Bình lúng túng, hai mắt mở to ra kinh ngạc. Thủ đoạn cao thâm này không còn giống như một Bạch sư thúc tu vi thấp kém khi trước.

Hắn không còn cách nào khác đành nhảy lên một con hắc mã của bọn người Quỷ Quật Đoàn.

Phương Triết ngạc nhiên “Phi hành kiếm của ngươi đâu? Ngươi cưỡi hắc mã khi nào mới đến nơi?”

Lữ Kiếm Bình ngượng ngùng nói “Trước kia, khi tiểu điệt bị trục xuất khỏi Đạo viện đã bị Chấp Sự Đường tịch thu phi hành kiếm… hiện chỉ có thể dùng ngựa…”

Phương Triết lúc này càng tin tưởng hơn những lời Lữ trưởng lão nói. Lữ Kiếm Bình thật sự là bị lưu đày chứ không phải là chừa cho con đường thoát thân. Xem ra mấy vị trưởng lão đó đều thành thật.

Nghĩ tới nghĩ lui, tên Lữ Kiếm Bình này trước kia tìm cớ sinh sự, suýt chút nữa là lấy mạng hắn. Cũng may nhân họa đắc phúc, nhờ sự việc đó mà hắn tìm đến Huyền Minh Động, gặp gỡ Trận Sư Trần Anh. Nói đi nói lại, Lữ Kiếm Bình chính là người tạo ra cơ duyên cho hắn.

Nghĩ tới đây, hắn nắm cổ áo Lữ Kiếm Bình ném về phía sau Lưu Quang Kiếm rồi nói “Ngươi dẫn đường!”

Lữ Kiếm Bình bất ngờ, nhưng hắn vẫn cố gắng gật đầu. Chuyện này hắn không ngờ tới, không ngờ Bạch sư thúc chịu ra tay giúp đỡ hắn đoạt bảo. Cũng không phải hắn vô duyên vô cớ mạo hiểm tính mạng thoát khỏi tay đoàn trưởng Quỷ Quật Đoàn. Chẳng qua, hắn loáng thoáng nghe nói, bảo vật bên trong rất phi thường. Chỉ vì muốn quật khởi, hắn mới liều mạng tìm cách đoạt lấy. Do một mình một ngựa, nên mới dễ dàng bị bọn chúng phát hiện, rồi bị truy sát đến Cô Độc Thành.

Đương nhiên, chuyện này hắn không tiện nói ra.

Phương Triết chỉ thoáng mỉm cười. Hắn mang theo Lữ Kiếm Bình hướng cổng Cô Độc Thành, theo sau là Tiểu Mạn cưỡi Tiểu Bạch còn Man Thiếu cưỡi Tiểu Hắc rời đi.

Khi bọn họ rời đi được một đoạn thời gian. Phía sau lưng bọn họ xuất hiện ba thân ảnh.

Ba thân ảnh này đều mặc áo choàng dài phủ tới mặt đất với mũ trùm choàng qua đầu khó phân biệt được mặt mũi.

Người chính giữa trầm ngâm suy, rồi phất tay lên nói “Hai người các ngươi về báo với Trần đại sư, đã tìm được di vật của tông chủ. Việc còn lại giao cho ta…”

Hai tên bên cạnh lập tức cúi đầu phục mệnh “Tuân lệnh, Tôn trưởng lão!”

Hai tên thuộc hạ nhận xong nhiệm vụ lập tức thoái lui, thân ảnh bọn họ phút chốc đã biến mất. Hiện trường chỉ còn lại một người được gọi là Tôn trưởng lão.

Nội tâm hắn có một phần rung động, tin tức này mà về đến Vạn Thú Tông không biết sẽ gây ra động tĩnh lớn cỡ nào. Tông chủ mất tích tính toán cũng gần hai mươi năm. Khoảng thời gian này đối với người tu đạo không dài, nhưng cũng gây ra không ít sóng gió trong tông môn. Một tông môn mà thiếu đi một đầu lĩnh, đương nhiên khó có ngày được yên bình.

Hắn thở dài cảm khái “Bất quá, sự xuất hiện di vật tông chủ cũng là một điềm tốt. Xem như vẫn còn kịp!”

Nghĩ đến đây, thân ảnh hắn nhanh chóng đuổi theo phía sau bọn người Phương Triết.
Bình Luận (0)
Comment