Sông Hoài tọa lạc ở đông bắc Lăng Ba Thành vào một ngày trăng tròn.
Cứ vào dịp tháng bảy, tháng tám hàng năm, lễ hội Hoa Đăng được diễn ra khắp nơi. Dọc theo con sông Hoài, có rất nhiều hoa đăng được thả trôi nổi. Mỗi chiếc đèn hoa mang theo một lời cầu nguyện của một cặp tình nhân, hoặc lời chúc phúc của một gia đình.
Ngày lễ hội này không chỉ tập trung ở sông Hoài gần Lăng Ba Thành, mà còn tập trung ở con sông khác như sông Lương ở Đôn Lộc nối dài cho đến kinh thành Thăng Long.
Lúc này tại Hoa Viên Phương phủ.
Tiểu Hắc ngồi kế bên chủ nhân, đang ngắm nhìn chủ nhân rụt rè không dám trích máu.
Phương Triết vô cùng can đảm, cản đảm không có nghĩa là không sợ tự mình trích máu. Hắn đã chần chờ hai canh giờ, nhưng vẫn chưa động thủ được.
Hắn cầm một cây kim, cây kim tiểu khấu của Khúc Tiểu Bạch, ý định trích máu rồi tưới lên cây phi kiếm. Hắn vẫn nhớ lời Bạch Vi Nhất trưởng lão trích máu cho thanh Bạch Nhật Phi Kiếm, thử xem có phản ứng gì hay không, vì vào đêm trăng tròn, linh khi tụ họp nhiều hơn thường ngày.
Tiểu Hắc nhìn chủ nhân gan thỏ, buồn chán quá nên ngủ lúc nào cũng không hay biết. Phương Triết nhìn nó thở dài, cuối cùng cũng đâm cây kim vào ngón tay. Một giọt máu chảy ra, sau đó chảy lên thanh phi kiếm đang nằm trên bàn đá.
Phương Triết nhìn đăm đăm phi kiếm không rời mắt. Qua mười hô hấp, phi kiếm vẫn không hề có động tĩnh gì. Hắn suy nghĩ rồi lại thêm một giọt máu nữa, vẫn không có động tĩnh.
Phương Triết tự nhủ “Có thể cần thời gian dài mới có tác dụng cũng nên, dù sao cũng không phải là một thanh phi kiếm bình thường”
Hắn đang cân nhắc tiếp tục, thì bên ngoài lối vào hoa viên, mẹ hắn, Tiêu Kim Lan cùng phu quân đi vào. Trên tay Tiêu Kim Lan cầm một khay đựng bánh hoa quế.
Phương Triết chờ mong, cảm giác quen thuộc lại trở về. Hàng năm, vào ngày này cả gia đình tụ họp ăn bánh hoa quế mẹ làm, uống trà xanh Thanh Hoa ngọt đắng. Cảm giác thật sự không có gì so sánh được.
Tiêu Kim Lan nhìn trên tay con trai mình có vết máu, liền tỏ ra lo lắng. Nàng đặt khay bánh trên bàn rồi cằm lấy tay con trai hỏi “Con trai sao sơ ý vậy?”
Phương Triết từ tốn trả lời “Chỉ là vết cắt nhỏ, hài nhi không sao?”
Phương Trung Kiên vịnh lấy vai phu nhân mình, dịu dàng nói “Triết nhi lớn rồi, bản lĩnh hơn người, vết thương nhỏ chắc không ảnh hưởng gì đâu, phu nhân đừng quá lo lắng?”
Phương Triết lại nhìn cử chỉ ân ái của cha mẹ, hắn lại cảm giác bị cho ra rìa. Hắn tằng hắn một cái rồi nói “Cha lúc nào cũng nhân cơ hội!”
Phương Trung Kiên cười ha ha, sau đó gõ đầu hắn “Sau này ngươi gặp ý trung nhân rồi sẽ hiểu. Không phải tiểu Nhiễm đang hâm mộ ngươi sao? Nếu ngươi có ý với nàng, học xong Thái Học Viện phụ thân làm chủ cho ngươi!”
Phương Triết xua tay lia lịa dứt khoát nói “Mô Dung Nhiễm Nhiễm không phải đối tượng của hài nhi, hơn nữa tuổi hài nhi còn quá nhỏ”
Phương Trung Kiên trêu chọc hắn “Không phải mẫu thân ngươi mười bốn tuổi đã vào Phương gia sao? Ta khi đó cũng mới mười lăm tuổi!”
Tiêu Kim Lan chọt vào hông phu quân mình, vì vừa rồi hắn mới nói xấu nàng.
Nàng vội cải chính lại “Phụ thân ngươi không chờ cho ta lớn hơn đó chứ?”
Phương Triết nhìn cha mẹ như đang hồi tưởng lại tình trường của hai người. Hắn lắc đầu, cầm một cái bánh hoa quế lên cắn một cái. Hắn chợt nhớ đến Khúc Tiểu Bạch. Hắn thì thầm “Thời gian hẹn ước của ngươi đã hơn phân nửa đoạn đường… nhưng sau đó, nếu ngươi không tìm ta, ta làm sao biết được nơi nào sẽ tìm được ngươi?”
…
Sau khi dùng bánh hoa quế cùng cha mẹ, Phương Triết cưỡi Tiểu Hắc chạy ra bờ sông Hoài. Lúc này dòng người tham gia lễ hội Hoa Đăng vô cùng tấp nập.
Hai bên bờ sông Hoài, là con đường sạch sẽ, được lót đá hoa. Dọc theo hai bên đường là những tòa tửu lâu đông khách, những quầy bán lề đường liên tục mời chào, có đa dạng ẩm thực cùng đồ chơi.
Tiểu Hắc chậm rãi đi trên con đường, nó vô cùng thích thú, lạ lẫm khi nhìn thấy đông người đến như vậy.
Người qua đường nhìn thấy Tiểu Hắc, có quen thì nhận ra Phương thiếu gia có sủng thú vô cùng to lớn, thân thiện. Không quen biết thì lúc đầu e sợ, sau đó lại thích thú vây lấy. Tiểu Hắc vốn đã quen thuộc nhiều người hâm mộ, nên nó cũng không có hành động phản kháng nào.
Phương Triết nhảy xuống lưng Tiểu Hắc, đi lên cây cầu bắt qua một con kênh nhỏ, phía dưới là nhiều con thuyền hoa thay phiên nhau qua lại, dòng người cũng không kém phần vội vã.
Tiểu Hắc khiều vạc áo Phương Triết, ra hiệu dừng lại. Phương Triết quay đầu nhìn lại thì phát hiện Bạch Thi Lan đang nhìn hắn. Nàng mặc một bộ y phục trắng có vài đường nét màu xanh da trời, trong thật đẹp mắt.
Bạch Thi Lan từ tốn chào hỏi “Gặp Triết ca ở đây, đúng là duyên phận!”
Phương Triết nghe nàng nói vậy, cũng từ tốn đáp lễ “Ta sợ làm phiền người khác, nên chỉ đi một mình. Nếu không chúng ta cùng đi chung đi!”
Bạch Thi Lan từ tốn gật đầu. Từ sau khi rời khỏi Hoa Niên Viện, nàng liền trở về gia tộc, chưa có dịp gặp lại Phương Triết, nàng cũng có phần mong mỏi. Vị đồng học này, cùng nàng ngồi chung một thời gian dài, cũng xem như là tri kỷ. Hơn nữa đại ân, giúp nàng nhìn thấy được coi như khắc cốt ghi tâm.
Bạch Thi Lan đang cảm khái thì đằng xa có tiếng kêu gọi “Triết ca cũng tham quan lễ Hoa Đăng à? Đúng là chúng ta cũng có duyên quá!”
Phương Triết cùng Bạch Thi Lan nhìn lại, nhận ra Mộ Dung Nhiễm Nhiễm cùng với Mộ Dung Thi Thi.
Vừa nói xong, Mộ Dung Nhiễm Nhiễm như thân thiết tự bao giờ, chạy đến bên cạnh Phương Triết ôm cánh tay hắn.
Phương Triết nhẹ nhàng đẩy nàng ra, mới nói “Vậy chúng ta cùng đi chung, đông người lại vui hơn!”
Hắn biết Mộ Dung Nhiễm Nhiễm thực ra là luôn bám sát lấy hắn. Do đây chỉ là một sự ái mộ, không có ác ý. Hắn cũng không quan tâm nhiều cho lắm, cứ thuận theo tự nhiên hành sự.
Bọn họ tiếp tục men theo con đường hai bên bờ sông Hoài tản bộ, ngắm nhìn đèn hoa trôi nổi, toàn cảnh lấp lánh ánh đèn vô cùng đẹp mắt. Đoàn người liên tục bàn tán, trò chuyện không ngừng nghĩ. Tạo thành những tiếng ồn ào, bản sắc không thể thiếu của một ngày hội.
Phương Triết liếc nhìn Bạch Thi Lan ít nói, thùy mị quen thuộc. Còn vị tiểu thư Mộ Dung ngày trước còn chán ghét hắn, luôn trêu chọc hắn giờ thay đổi một cách chóng mặt. Nàng nhí nhảnh, hoạt bát và hay làm nũng khiến Phương Triết đỏ mặt, hắn muốn giữ khoảng cách vô cùng khó khăn. Giống như càng đẩy nàng ra, nàng càng xích lại gần, đại loại như vậy. Còn vị tiểu muội Mộ Dung Thi Thi không nói, chỉ rụt rè níu lấy tỷ mình không rời nửa bước.
Bốn người dừng lại trên bến cho thuê du thuyền. Đây là địa điểm hầu như chỉ dành cho gia đình thế gia, vì giá cho thuê một chiếc du thuyền du ngoạn dọc theo kênh Nhiêu Lộc vô cùng đắt đỏ. Hơn nửa số lượng thuyền hoa cho thuê lại còn hạn chế. Nếu không nhờ danh khí Phương gia, để thuê một chiếc thuyền dành cho bốn người và một thú sủng thời điểm lễ hội, hầu như là không có khả năng.
Sau khi thuê xong, chiếc du thuyền khởi hành từ bờ sông Hoài bắt đầu rẽ vào kênh Nhiêu Lộc.
Kênh Nhiêu Lộc đoạn đầu nguồn là bờ sông Hoài, đoạn cuối nối liền với Lộc Nhân thôn. Từ Lộc Nhân thôn đến cổng Lăng Ba thành ước chừng hai dặm đường. Nên bọn họ vừa du ngoạn, vừa trên đường trở về nhà.
Lúc này, hai bên bờ kênh Nhiêu Lộc dòng người vẫn tấp nập. Đi chừng hai ba trăm trượng lại có một cây cầu bán nguyệt bắt qua hai bên bờ, đôi khi lại thấy vài thi nhân, văn sĩ đứng dưới tán cây liễu tìm cảm hứng, hình ảnh đó làm khung cảnh nhộn nhịp thêm hữu tình.
Phương Triết đứng ở đầu thuyền ngắm nhìn phong cảnh hai bên. Phía trên mặt nước dập dờn những hoa đăng trôi nổi, tâm trạng đầy cảm khái. Bạch Thi Lan thấy hắn đứng ở đầu thuyền không nói gì, trong tay sẵn cầm một hoa đăng hình dạng hoa sen, nàng đưa cho hắn rồi nói “Triết ca cùng bọn muội tham gia cho vui!”
Phương Triết cầm lấy hoa đăng, mỉm cười gật đầu. Hắn cùng Bạch Thi Lan, Mộ Dung Nhiễm Nhiễm đứng ở mạn thuyền cúi người thả đèn xuống con kênh, con sóng nhanh chóng đẩy hoa đăng đi xa.
Mộ Dung Nhiễm Nhiễm bên cạnh xúi giục “Triết ca mau ước nguyện đi, điều ước sẽ thành sự thật!”
Phương Triết ngại ngùng gãi đầu, hắn chợt nghĩ đến Khúc Tiểu Bạch rồi cười một mình. Hắn không tin cho lắm, nhưng dù sao thử cũng không có hại gì.
Phương Triết lẩm nhẩm “Nguyện vọng lớn nhất của ta, chính là gặp lại ngươi!”
Mộ Dung Nhiễm Nhiễm bên cạnh, liếc hắn một lần rồi chấp tay lại ước nguyện. Sau đó nàng nhìn bộ dáng Phương Triết đầy suy tư, người ngoài nhìn vào tưởng rằng hắn đang rất thành khẩn. Nàng tò mò hỏi “ “Triết ca suy nghĩ gì sao?”
Phương Triết khẽ giật mình, sau đó mới trả lời “Ta chợt nhớ đến một bằng hữu ở phương xa, ta không biết hắn giờ ở đâu, ta chỉ mong muốn gặp lại một lần, đơn giản như vậy”
Vừa nói xong, Phương Triết xoay người lên đầu thuyền. Hắn không dám do dự ở lại, nếu không Mộ Dung Nhiễm Nhiễm lại hỏi “Thế Triết ca có biết ta cầu nguyện gì không?”
Phương Triết biết, không cần trả lời, hắn cũng biết vị tiểu thư này đang suy nghĩ chuyện gì. Lời ước nguyện của nàng đều hiện rõ trên khuôn mặt nàng.
Lúc này, Tiểu Hắc đang ngủ trong khoang thuyền hai mắt mở ra. Nó đi về phía Phương Triết. Nó ngáp một cái thật dài, rồi nghiêm túc ngồi xuống bên cạnh Phương Triết. Nó nhìn xuống mặt nước con kênh, có một hồi gợn sóng.