Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 292

Diện mạo Mặc Thần Dương lúc này đã biến hóa thành một cuồng nhân với ánh mắt đỏ ngầu, tóc dài đong đưa trong gió.

Thân ảnh hắn vô cùng tiêu sái, như thể mọi thứ trong tầm mắt hắn được thu nhỏ lại.

Huyết mạch hắn lúc này sôi trào, tinh khí thần vô cùng bạo liệt. Cảm giác bản thân với thế giới xung quanh Quỷ Vực như được tiến lại gần nhau với một sự liên kết nào đó. Đây chính là cảm nhận đầu tiên với thế giới xung quanh khi bản thân một người quá cường hoành.

Mặc Thần Dương nhìn trường đao trong tay, rồi liếc nhìn về phía Ám Thiên.

Thoáng chốc thân ảnh hắn đã xuất hiện cách Ám Thiên chỉ chừng mười bước chân. Hắn tùy tiện một đao chém ngang, đao quang lóe lên cắt phăng thân ảnh Ám Thiên ra làm hai. Nhưng đó chỉ là tàn ảnh, một lúc sau thì tiêu thất hoàn toàn.

Mặc Thần Dương nhìn “Tứ Thủ Ma Cốt” đứng bất động, thân ảnh cao lớn như một tòa sơn phong khổng lồ mang đến cho hắn một cảm giác vô cùng chướng mắt.

Hắn lập tức phóng thẳng lên trên tầng mây, rồi hướng “Tứ Thủ Ma Cốt” lao xuống như một lưu quang. Trường đao trong tay phút chốc như bị đốt cháy hừng hực.

Hắn một đao quét từ trên xuống, tách rời “Tứ Thủ Ma Cốt” ra làm hai. Sau một lúc thì thân ảnh to lớn hoàn toàn sụp đổ, nhanh chóng tiêu thất không lưu lại bất kỳ dấu vết nào.

“Tứ Thủ Ma Cốt” dù sao cũng chỉ là một loại năng lực của tu sĩ hàng Lục Phẩm dùng thần niệm cụ hiện thực hóa ra bên ngoài. Đồng thời tùy theo công pháp tu luyện mà năng lực của tướng thân cũng khác nhau.

Mặc Thần Dương đáp xuống mặt đất, lúc này Ám Thiên thoắt ẩn thoắt hiện từ xa đi lại.

Bộ dáng của hắn hoàn toàn không xem Mặc Thần Dương ra gì.

Hắn chậm rãi vỗ tay khen ngợi “Tốc độ với uy lực đúng là đáng kinh ngạc. Có thể áp sát rồi đánh bất ngờ khiến ta không kịp trở tay, đúng là phải khen ngợi...”

Hắn từ trong ống tay áo lấy ra một viên châu nhỏ màu lục bảo. Viên châu này nhỏ gọn nằm trong lòng bàn tay hắn.

Hắn nói tiếp “Đây là viên châu có tên là hồi ức. Với ta mà nói chỉ là rác rưởi, nhưng với phụ thân ngươi lại xem như là báo vật. Nể tình giữa ta và phụ thân ngươi cũng có một chút giao tình, vật này trao trả lại cho ngươi…”

Nói rồi hắn ném viên châu tên hồi ức cho Mặc Thần Dương. Mặc Thần Dương chộp lấy, vừa chạm vào tay lập tức vỡ vụn ra thành từng mảnh nhỏ.

Từ trong viên châu vỡ òa ra những hình ảnh xưa cũ.

Những hình ảnh này hắn ngày đêm luôn muốn mơ tưởng về nó. Đó là những hình ảnh đẹp của một gia đình nhỏ ở một thôn trang yên tĩnh. Nơi đó cảnh vật hoang sơ, dân dã. Người nào cũng đều chất phát, không vụ lợi.

Rất tiếc là loại thủ đoạn lưu giữ ký ức này không lưu giữ được nhiều thời gian. Những thứ hắn nhìn thấy chỉ là một phần trong hàng vạn sự mong mỏi gặp lại phụ thân mẫu thân của hắn.

Ám Thiên nhếch miệng lên cười khẽ.

Hắn lấy từ trong ống tay áo ra một tấm phù lục màu đen với những dòng chữ trắng ngoằn ngoèo.

Phương Triết từ xa quan sát có thể nhận ra đó là một loại phù lục Hồi Thành Phù mà hắn trước kia từng nghe Ngôn Tử nhắc qua một lần.

“Vậy là hắn định rời đi!”

Đúng như Phương Triết suy đoán, Ám Thiên ném tấm phù lục sang một bên, khoảng cách ước chừng hai mươi trượng. Tức thì hư không dao động, lôi điện nhấp nhô. Tại khoảng không gian không có dấu hiệu gì thình lình xuất hiện một thông đạo với vân vụ lượn lờ.

Ám Thiên hướng Mặc Thần Dương nhàn nhạt cười nói “Xem như nhiệm vụ ở Ma Môn của ta hoàn tất, lần này tạm tha mạng cho các ngươi…”

Nói rồi, hắn nhích chân về trước một bước thì đã thấy một ánh đao lóe lên tách mặt đất ra làm hai, tạo thành một khe rãnh giữa thông đạo và hắn.

Mặc Thần Dương cầm trường đao xuất hiện chặn đường rút lui của Ám Thiên khiến Ám Thiên nhíu hàng chân mày lại.

Ánh mắt Ám Thiên nhìn thông đạo chập chờn một hồi rồi tiêu thất hoàn toàn. Xem như đường lui trước mắt của hắn đã bị Mặc Thần Dương chặn lại.

Mặc Thần Dương hướng trường đao về phía Ám Thiên quát lên “Hôm nay ngươi muốn rời đi, phải bước qua xác ta!”

Ám Thiên sắc mặt ngưng trọng, hắn dự định rời đi vì không muốn dây dưa quá lâu. Bản thân hắn còn e ngại lời tiên đoán từ quả minh châu Dạ Thần Toán. Hắn sắp gặp phải sinh tử đại nạn.

Với tình huống phát sinh trước mắt. Hai con kiến hôi đối diện hoàn toàn không đáng để hắn sợ hãi. Chẳng qua là hắn tính tình cẩn trọng. Bản thân hắn chỉ có cơ hội sống một lần, mất rồi xem như xong.

Hắn chậm rãi mở miệng “Ta dự định rời đi là vẫn còn chút lương tâm… rất tiếc là ngươi lại muốn chết!”

Hắn dừng lại, từ trong giới chỉ phóng xuất ra một bộ chiến giáp màu hoàng kim. Chiến giáp này vừa xuất hiện đã tạo ra một loại áp lực rất khủng khiếp.

Về cấp bậc, đây cũng là một trong hai loại giáp trụ của Huyền Môn tên là Huyền Hoàng Chiến Giáp có thể được xem như đao thương bất nhập.

Ám Thiên mặc vào, hai tay giơ ra hai bên như sẵn sàng tiếp nhận đòn đánh từ Mặc Thần Dương.

Mặc Thần Dương không do dự, trực tiếp lao đến.

Thân ảnh hắn thoáng chốc đã biến mất, lần xuất hiện tiếp theo chính là từ bốn hướng Ám Thiên đánh vào.

Ám Thiên không hề chống cự, Huyền Hoàng Chiến Giáp tạo ra một lớp phòng thủ kiên cố ngăn chặn mọi chiêu thức của Mặc Thần Dương.

Mặc Thần Dương rống giận, hắn phóng vút lên trên cao. Hai tay nắm chặt chuôi đao lấy tốc độ nhanh nhất lao xuống.

Hắn hét lên “Trảm!”

Từ vị trí trung tâm Mặc Thần Dương lan tỏa ra xung quanh áp lực cuồng bạo. Hư không hầu như bị đao quang cắt rời ra làm hai không kịp khép lại.

Ám Thiên vẫn dửng dưng không né tránh.

Đao quang va chạm vào lớp phòng hộ Ám Thiên tạo ra dư chấn lan tỏa ra nghìn trượng. Đất đá xung quanh đều bị thổi bay đi.

Âm thanh va chạm chưa kịp vang lên đã bị dập tắt nhanh chóng.

Trường đao của Mặc Thần Dương dừng lại ở bên ngoài lớp phòng hộ của Ám Thiên, rồi vỡ vụn ra thành từng mảnh nhỏ.

Ám Thiên nhếch miệng lên mỉm cười, hắn nhích chân về trước một bước, tung ra một nắm đấm ngay lòng ngực Mặc Thần Dương bắn hắn bay về sau nghìn trượng. Những nơi hắn bị đánh bay về sau đều đổ nát, không cách nào phản kháng.

Mặc Thần Dương chật vật ngồi dậy, phun ra một ngụm máu.

Áp lực của quả đấm quá mạnh, bản thân hắn không thể hình dung với năng lực hắn hiện tại có thể chống chọi nổi. Tình huống này chính là không thể đối đầu với Ám Thiên được. Thanh đao cuối cùng trong tay do sư phụ Đao Quân đưa cho cũng đã vỡ vụn.

Hắn cắn chặt răng, thoáng chốc rời đi.

Ám Thiên nhìn Mặc Thần Dương hoảng sợ bỏ chạy, hắn nhếch miệng cười nhưng không đuổi theo.

Lúc này hắn nhìn sang Phương Triết, rồi tùy tiện gạt tay sang một bên. Tức thì xuất hiện một dư chấn đánh thẳng về phía Phương Triết.

Phương Triết lập tức hai tay chụm lại chống đỡ. Uy lực này khá mạnh, nhưng bản thân hắn sớm tu luyện ra một loại lực lượng mới nên dễ dàng chống đỡ.

Ám Thiên ngạc nhiên, hắn cứ nghĩ cái gạt tay vừa rồi là đủ đánh tên thiếu niên có làn da đen này lui về sau. Không nghĩ tới, tên oắt con đó hoàn toàn không hề hấn gì.

Hắn lập tức thuấn di về phía thiếu niên có làn da đen, khoảng cách chỉ chừng năm bước chân. Với khoảng cách này Ám Thiên tin rằng, chỉ cần một nắm đấm, tên thiếu niên này chắc chắn phải chết.

Hắn bất ngờ tung ra liên túc hai cú đánh áp sát với mục đích dạy dỗ cho tên thiếu niên có vẻ ngoài xấu xí này một bài học. Bất ngờ là đối phương hoàn toàn né tránh được hai cú đánh áp sát mà không mải mai sợ hãi.

Về phần Phương Triết, hắn nhìn Mặc Thần Dương rời đi nhưng nội tâm hắn cũng không có gì thất vọng.

Hắn sớm đoán được ý đồ của Ám Thiên cho nên sớm đã vận dụng “Vân Trung Bộ”, hầu như là đi trước ý định của Ám Thiên một hô hấp. Cho nên dù cú đánh áp sát có lợi hại, có bạo liệt. Đối với hắn vẫn chỉ là hai cú đánh thông thường.

Hắn thình lình xuất ra một thanh Hồng Viên Kiếm, hai ngón tay điểm về trước.

Khí tức kiếm gỗ bình thường khiến Ám Thiên nhếch miệng cười khinh dễ. Cho nên hắn hầu như không có tạo ra lớp phòng hộ.

Phi kiếm như một lưu quang lướt qua lớp da mặt trắng bệch của Ám Thiên. Đây chỉ là một phi kiếm gỗ, bình thường mà nói loại tổn thương này chỉ là gãi ngứa.

Bất ngờ chính là trên mặt hắn, một vết máu ứa ra.

Hắn sờ lên mặt, phát hiện chính xác là máu hắn đang chảy ra. Chuyện này khiến hai mắt hắn nhất thời không khép lại được.

Hắn lắp bắp “Kiếm gỗ… cũng có thể tổn thương được ta?”

Hắn “a” lên một tiếng đủ để một mình hắn nghe thấy. Bởi vì cho đến thời điểm này hắn mới phát hiện. Bản tính hắn vốn vô cùng cẩn trọng, từ khi gặp tên thiếu niên vô hại đối diện. Bản tính cẩn trọng của hắn biến mất. Thay vào đó chính là một sự khinh thường, mỉa mai không xem tên đó ra gì.

Cuối cùng hắn chảy máu.

Hắn buông lỏng người, hướng vị thiếu niên đối diện hỏi “Ngươi tên gì?”

Phương Triết dè chừng, nhưng cũng không tỏ ra giấu giếm nói “Bạch Vô Thiên…”

Vừa nghe tên này, hai mắt hắn nhất thời mở to ra.
Bình Luận (0)
Comment