Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 294

Trước đó, tình huống Mặc Thần Dương hoảng sợ rời đi. Đó chẳng qua là cách nghĩ của Ám Thiên.

Bản chất hắn rời khỏi Âm Lôi Đài, một mạch di chuyển đến Quỷ Sơn. Hắn muốn tìm di vật của phụ thân để trợ chiến, vì tình huống có dấu hiệu chuyển biến xấu đi.

Hắn vô tình từ những ký ức trong viên châu nhỏ màu lục bảo, có ẩn giấu một tin tức. Đó là phụ thân hắn cố tình cài cấm vào những ký ức ở Vân Mông Thôn từ những việc thường ngày của gia đình ba người như chơi trò trốn tìm, trò đoán chữ và cất giấu đồ vật. Tất cả những thứ đó xâu chuỗi lại tạo thành một tin tức như một lời di ngôn. Đó là “Đồ tốt, phụ thân thường chôn dưới chiếc ghế. Con trai nhớ kỹ!”

Đó là lý do hắn đến Quỷ Sơn, tiến thẳng vào tòa cung điện nơi môn chủ Ma Môn họp bàn chính sự.

Trước kia, khu vực này thường có nhiều đệ tử canh gác cả ngày lẫn đêm. Người bên ngoài muốn vào là điều không thể xảy ra. Nơi đây chân chính là cấm địa, nơi nghị bàn những sự việc quan trọng nhất trong Ma Môn.

Đến thời Ám Thiên, toàn bộ đệ tử canh giữ khu vực cấm địa, đặc biệt là ngọn Quỷ Sơn đều bị hắn đuổi đi. Mục đích là tạo ra một thế giới riêng tư của bản thân mình.

Đây được xem như là cơ hội cực kỳ tốt để Mặc Thần Dương đi vào mà không có bất kỳ người nào ngăn cản.

Hắn đi thẳng vào chính điện.

Ở vị trí chủ vị chính là một chiếc vương tọa cực kỳ hoành tráng. Chiếc vương tọa này chính là được làm từ một loại bảo thạch, ánh lên một màu hoàng kim sáng chói. Nơi đây đã từng là chỗ ngồi trường kỳ của phụ thân hắn khi còn sống.

Mục đích hắn đến, chính là theo di ngôn của phụ thân. Tìm kiếm thứ gì đó bên dưới chiếc ghế.

Hắn không do dự trực tiếp đi thẳng đến bên cạnh vương tọa, đặt tay lên vương tọa cảm nhận một sự quen thuộc. Từ sự cảm nhận qua bàn tay, hắn có thể ước lượng cân trọng vương tọa này cũng xấp xỉ vạn cân.

Với cấp bậc hắn hiện tại, muốn nhắc vương tọa lên là điều không thể. Hắn chỉ có thể dùng sức đẩy vương tọa với ý định dịch chuyển vương tọa sang một bên.

Sau một hồi dùng sức, vương tọa được dịch chuyển sang một bên. Tại vị trí dưới vương tọa trước đó quả thật có một thông đạo đi xuống một mật thất.

Nội tâm hắn dâng lên một sự chờ mong.

Hắn nhất thời cảm thán “Đúng là nơi nguy hiểm nhất chính là an toàn nhất. Một nơi mà tên Ám Thiên thường ngồi lên lại là bảo địa của Ma Môn”

Đến lúc này thì hắn không còn nghi ngờ gì nữa. Bên dưới mất thất chính là nơi cất giữ những thứ quý giá nhất của Ma Môn. Từ pháp bảo, pháp khí, thư tịch cho đến nhiều loại nguyên liệu chế tạo trân quý. Tất cả đều hiện diện trong tầm mắt hắn lúc này.

Hắn để ý trên giá linh khí có mấy chục thanh kiếm cũng như trường đao các loại. Trong đó có một thanh trường đao sáng loáng, ánh lên màu tử sắc, đôi khi lại chuyển hóa sang một màu xanh lục bảo.

Hắn không do dự chộp lấy chuôi đao, từ trên thanh đao hắn cảm nhận ra một loại hàn khí cực kỳ băng lãnh.

“Đao này có linh!”

Hắn bắt buộc phải thốt ra khi nhận ra có thứ gì đó kháng cự bản thân hắn cầm lấy.

Hắn nhất thời bạo phát ra khí tức Cuồng Bạo Huyết Ma với sát khí mạnh nhất mới có thể át đi sự kháng cự. Đây chính là chân chính cưỡng ép sự chấp thuận. Lúc này trên thân đao mới lộ ra dòng chữ “Lục Vân”.

Hắn tiếp tục quan sát trên một hàng kệ. Trên đó đặt tổng cộng năm chiếc rương chứa đồ với kích thước đủ để chứa một bộ giáp trụ.

Hắn tùy tiện chọn một chiếc rương rồi mở ra xem. Bên trong chiếc rương này chứa một bộ giáp trụ với một màu xanh nhạt.

Hắn lập tức khoác lên người cảm nhận.

Từ giáp trụ tỏa ra một loại xung lực, khiến toàn thân hắn giật bấn một cái. Tinh thần trong phút chốc trở nên minh mẫn, thể lực hoàn toàn phục hồi.

Hắn siết chặt nắm tay lại, trên gương mặt hắn lúc này có chín phần tự tin rằng bản thân dựa vào Thiên Sinh cùng bộ giáp trụ này. Khả năng đánh ngang với Ám Thiên là có thể xảy ra.

Thoáng chốc, thân ảnh hắn tiêu thất. Phương hướng chính là trở về Âm Lôi Đài tiếp tục tham chiến.

Đại ca hắn, Bạch Vô Thiên giúp hắn kéo dài thời gian, không biết tình huống phát sinh như thế nào.



Lúc này ở Âm Lôi Đài.

Phương Triết nhìn hàng vạn quả cầu gai chớp mắt biến hóa thành hàng vạn quả tử sắc quang cầu đang che khắp bầu trời. Tình huống phát sinh này chính là nằm ngoài dự đoán, cũng như khả năng tưởng tượng của hắn.

Hắn nuốt một ngụm nước bọt, liếc nhìn Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ra lệnh “Các ngươi lập tức rời khỏi đây, nơi này giao cho ta!”

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ngoắc đuôi liên tục, với ý muốn kề vai sát cánh với chủ nhân. Dù có mất mạng cũng không sao.

Phương Triết thoáng mỉm cười, âm thầm khen ngợi “Không uổng công nuôi dưỡng các ngươi thời gian qua!”

Nói rồi, hắn phóng xuất ra toàn bộ Hồng Viên Kiếm ra bên ngoài. Số lượng gần năm nghìn thanh.

Toàn bộ Hồng Viên Kiếm đồng loạt hướng mũi kiếm chỉ thiên. Đây chính là chân chính đối đầu trực diện.

Ám Thiên ở đằng xa cười hiểm. Hắn nhàn nhạt ra lệnh “Đi!”

Tức thì hàng vạn tử sắc quang cầu đồng loạt rơi rớt xuống như những lưu tinh bắn xuống.

Phương Triết đồng thời điểm ngón tay thẳng lên trên bầu trời. Tức thì hàng nghìn thanh Hồng Viên Kiếm lao thẳng lên trên đối đầu trực tiếp đối đầu với vạn tử sắc quang cầu.

Hồng Viên Kiếm bản chất là kiếm gỗ nhưng có tính kháng hỏa, kháng tà vật nhưng đối kháng với tử sắc hỏa của Tử Sắc Huyền Linh Thú chính là lao đầu vào như con thiêu thân. Cứ mỗi một thanh kiếm đối đầu trực tiếp với một quả cầu gai thì thanh kiếm đó bị cháy, đồng thời chấn sát một quả tử sắc quang cầu.

Tình huống hàng nghìn thanh Hồng Viên Kiếm từ dưới bạo phát lên bầu trời mang một màu sắc cực kỳ đẹp mắt khiến Ám thiên quan sát phải suýt xoa tán thưởng.

Tiểu Mạn và Man Thiếu vốn đang ở khu vực gần đó quan sát cũng động dung. Bọn họ không nghĩ tới vị đại ca ca, chủ nhân của mình lại có thủ đoạn lợi hại như vậy. Bọn họ rất muốn nhúng tay vào, nhưng giới luật chính là giới luật. Cho nên hai người bọn họ chỉ có thể quan sát mà không thể làm được gì khác.

Tiểu Bạch nhìn tình huống những thanh Hồng Viên Kiếm của chủ nhân như những con thiêu thân lao lên bầu trời. Nó rống giận, há to miệng ra tạo thành quả lôi cầu rồi phóng thẳng lên trên bầu trời trợ chiến.

Quả lôi cầu của Tiểu Bạch cường hoành đến nỗi, lôi cầu băng xuyên qua bầu trời, tạo thành một khoảng trống rộng lớn. Điều này nói lên, quả lôi cầu của Tiểu Bạch diệt sát không ít tử sắc quang cầu đang lao xuống.

Tiểu Bạch thích thú nhìn thành quả của nó đạt được, nó tiếp tục rống giận rồi há to miệng ra với ý định tiếp tục tạo ra thêm một quả lôi cầu. Nhưng hoàn toàn không thể tạo ra thêm được nữa, năng lực này của nó, không thể liên tục vận dụng.

Tiểu Hắc thấy vậy, nó lập tức lấy đà phóng thẳng lên phía những tử sắc quang cầu rồi há to miệng ra gầm thét. Từ miệng nó thình lình bạo phát đi ra một luồng hỏa diễm hừng hực cháy. Luồng hỏa diễm cuồng bạo như một cơn lốc thổi bay một mảng lớn nhóm tử sắc quang cầu đang lao xuống xuống.

Đến khi số lượng tử sắc quang cầu bị chấn sát hơn hai phần ba số lượng cũng là lúc quần thể tử sắc quang cầu ập đến. Trong khi Hồng Viên Kiếm không còn để vận dụng, Càn Khôn Kính chủ động lao ra thay thế chủ nhân chống đỡ.

Từng đợt oanh tạc của tử sắc quang cầu đánh trực diện Càn Khôn Kính gây ra những âm thanh khủng khiếp. Càn Khôn Kính càng lúc càng bị đẩy lùi cho đến khi Phương Triết phải dùng hai tay chống đỡ Càn Khôn Kính.

Lúc này, Ám Thiên thình lình xuất hiện một bên.

Hắn giơ nắm đấm lên cao với nụ cười nham hiểm “Binh bất yếm trá, oắt con ta không chơi xấu ngươi!”

Hắn vận dụng toàn lực định tung một nắm đấm mạnh nhất ngay tử huyệt Đản Trung ở lòng ngực Phương Triết thì bất ngờ một âm thanh va chạm cực kỳ lớn nổ ra. Kèm theo chính là thân ảnh Ám Thiên bị đẩy lùi về sau trăm trượng.

Mặc Thần Dương chính là dùng một nắm đấm đẩy lùi Ám Thiên lùi về sau.

Hắn chậm rãi nói “Vất vả cho đại ca rồi!”

Nói rồi, hắn cầm thanh đao Lục Vân xông pha lên phía số tử sắc quang cầu còn lại. Đao quang loét lên chớp nhoáng chỉ chừng vài hô hấp, số tử sắc quang cầu đều bị dọn dẹp sạch sẽ.

Phương Triết lúc này mới bình tâm nhận ra mặt đất xung quanh đều loang lổ do tử sắc quang cầu tàn phá.

Số Địa Quỷ Tiếu Binh tàn sư cũng bị liên lụy, không một con sống sót.

Cũng may Lý Nhược Băng đang ở phụ cận Tiểu Mạn và Man Thiêu coi sóc bốn vị trưởng lão, nếu không đã gặp rắc rối lớn. Bởi vì bản thân hắn còn lo chưa xong.

Hắn cũng suýt mất mạng, nếu Mặc Thần Dương đến trễ vài hô hấp
Bình Luận (0)
Comment