Sau sự kiện thủy quái xuất hiện ở Lộc Nhân Thôn, danh khí của Phương Triết, tiểu thiếu gia nhà họ Phương lan tỏa khắp Lăng Ba Thành.
Khuôn viên hai trăm dặm, hầu như ai cũng biết đến Phương Triết. Thiếu niên trẻ tuổi can đảm, một mình chống chọi lại thủy quái cứu được ba mạng người.
Sau khi người của quan phủ tiến hành điều tra quanh kênh Nhiêu Lộc, bọn họ phát hiện một con đường hầm dưới kênh thông ra sông Hoài. Đường hầm này lớn, vừa đúng kích thước của con Thuồng Luồng. Bọn họ nhìn dấu vết lưu lại, kết luận con thủy quái từ sông Hoài theo đường ngầm đi vào làm hại dân trong thôn, và cũng đã thoát ra bằng chính con đường đó. Vì thế đường hầm đã bị người quan phủ phong bế lại để ngăn ngừa hậu họa.
Sau khi mối nguy hại về con thủy quái có tên Thuồng Luồng đã được bài trừ, từ đó hai bên đường kênh Nhiêu Lộc, mới được khai thông, cho người dân lưu hành bình thường.
…
Ba tháng sau, tại Mộ Dung Lâm Viên.
Mộ Dung Nhiễm Nhiễm trong đình, nhìn ra bên ngoài Phương Triết đang luyện tập Vân Trung Bộ. Từ sau sự việc tận mắt nhìn thấy bản lĩnh phi thường của Phương Triết, nàng quyết định đi theo tìm hiểu.
Phương Triết không giấu giếm được nàng, nên cuối cùng đành phải chìu theo ý Mộ Dung Nhiễm Nhiễm, với một điều kiện là kết nghĩa huynh muội.
Điều này khiến Mộ Dung Nhiễm Nhiễm suy nghĩ nhiều ngày mới đưa ra quyết định, và đồng ý kết nghĩa huynh muội với Phương Triết. Nàng nhận ra, bản thân thích Phương Triết vì bản lĩnh, hơn nữa Phương Triết lại là một thiếu niên tốt bụng, chính quân tử. Tình cảm nam nữ hầu như không nhiều bằng sự hâm mộ. Nếu đã là hâm mộ, chỉ cần bên cạnh hắn dây dưa, cũng xem như là một hạnh phúc.
Quyết định của Mộ Dung Nhiễm Nhiễm hầu như làm trưởng bối gia tộc bất ngờ, nhưng ai cũng tán thành. Vì chỉ cần bọn tiểu bối có quan hệ huynh muội, quan hệ lớn của hai gia tộc sẽ khắng khít hơn rất nhiều.
Lúc này, Phương Triết đang mải mê luyện tập Vân Trung Bộ. Bước đi của hắn đã thuần phục và hầu như đạt được năm thành. Hắn cảm giác được bản thân đã có một tí ảo giác xuất hiện. Những ảo giác này, hay còn gọi là tàn ảnh lưu lại trong sát na, nhưng chưa rõ ràng lắm. Hắn còn luyện rất nhiều mới đạt được “Bách Biến Thập Ảnh” mà Bạch Vi Nhất trưởng lão đề cập.
Nhắc đến Bạch Vi Nhất trưởng lão, hắn khẽ cười. Nếu lão có mặt lúc này, chắc sẽ há to miệng ra không khép lại được. Người bình thường tu luyện Vân Trung Bộ đạt được năm thành, chuyện thật như đùa. Lão đã từng đạt được tám thành, nhưng trước đó năm thành, lão phải dành thời gian vỏn vẹn mười năm, mười năm trời mới có thể tạo ra một phần tàn ảnh. Còn Phương Triết thì mới bao lâu chứ.
Phương Triết trở lại tiểu viện, nhìn thấy Mộ Dung Nhiễm Nhiễm và Tiểu Hắc đang đùa cợt. Dường như Tiểu Hắc làm quen với Tiểu Nhiễm khá nhanh. Có thể nó cũng hiểu được giữa chủ nhân nó và Tiểu Nhiễm có mối quan hệ huynh muội kết nghĩa.
Mộ Dung Nhiễm Nhiễm đưa cho Phương Triết một chiếc bánh hoa quế. Nàng nói “Nghĩa mẫu, nghĩa phụ vừa rồi có đến, Triết ca say mê luyện tập không để ý. Nghĩa mẫu để Triết ca tập trung tập luyện nên không có quấy rầy”
Phương Triết nghe Tiểu Nhiễm báo lại, hắn mới nhớ vừa rồi hắn thất thần. Hắn tập Vân Trung Bộ, nhưng trong lòng lại suy diễn trăm lần Ngự Kiếm Quyết. Hắn thật không cam tâm, khi đã cố dùng hết tinh thần lực của mình, nhưng không hề làm tổn thương con thủy quái.
Nếu gặp lại, hắn vẫn không thể nào đối kháng được nó. Đây là nguyên nhân khiến hắn thất thần, không tập trung quan sát hiện trường.
Phương Triết nói “Cha mẹ huynh có dặn dò gì thêm không?”
Tiểu Nhiễm gật đầu nói “Nghĩa mẫu nói, ngày mai bắt đầu đi Thái Học Viện. Mười ngày sau khảo thí, nên nghĩa mẫu bảo Triết ca tranh thủ về sớm chuẩn bị”
Phương Triết gật đầu, sau đó ngắm vị tiểu muội kết nghĩa với mình. Hắn đề nghị “Lúc trước có nghe nói, muội cũng muốn đi Thái Học Viện học, vậy huynh muội ta cùng đi, thế nào?”
Mộ Dung Nhiễm Nhiễm nét mặt trở nên u buồn, nàng thở dài nói “Lúc trước là có ý định như vậy, giờ thì không được rồi…”
Nàng dừng lại một lúc, nói tiếp “Nhờ quan hệ Phương gia và Mộ Dung gia. Bạch gia bàn giao một sản nghiệp ở Vĩnh Niên Thành cho Mộ Dung gia. Phụ thân bắt muội làm đại đương gia ở đó. Nên không thể theo học ở Thái Học Viện được”
Phương Triết cảm khái, vị tiểu muội kết nghĩa vẫn còn là một tiểu cô nương. Phải đi ngàn dặm xa xôi gánh vác việc gia tộc. Điều này khiến hắn cảm giác tiểu Nhiễm thực sự cực khổ.
Phương Triết nhìn tiểu Nhiễm rồi véo má nàng. Hắn an ủi “Tiểu Nhiễm đừng lo, có thời gian rảnh, huynh sẽ ghé thăm muội!”
Hắn ngẫm nghĩ một lúc, liền nhảy lên lưng Tiểu Hắc, sau đó đưa tay về hướng tiểu Nhiễm nói “lên đây, hôm nay huynh cùng Tiểu Hắc sẽ chiếu cố muội thỏa thích. Chúng ta sẽ đi dạo một vòng Lăng Ba Thành, được chứ!”
Mộ Dung Nhiễm Nhiễm gật đầu, nét mặt trở nên rạng rỡ. Nàng cũng biết trước giờ Tiểu Hắc không chở người lạ, hôm nay được ngoại lệ, tâm trạng cảm thấy được an ủi. Sau đó nàng phải rời khỏi Lăng Ba Thành, không biết khi nào mới có cơ hội trở về.
…
Hôm sau, Phương Triết từ biệt cha mẹ, cùng đoàn gồm ba xe ngựa lên đường đến Thăng Long Thành, chuẩn bị khảo thí tiến nhập Thái Học Viện.
Thăng Long Thành là kinh thành, là trung tâm của Thanh Nguyên Quốc. Nơi tập trung hầu hết các đại gia tộc lớn. Đối với Phương gia ở Lăng Ba Thành là số một số hai, nhưng ở Thăng Long Thành, địa vị Phương gia vô cùng bé nhỏ, giống như nông thôn so với thành thị.
Đoạn đường từ Lăng Ba Thành đến Thăng Long Thành ước chừng một ngàn dặm đường, nếu đi xuyên suốt phải mất năm ngày thời gian. Trong chuyến đi này, Phương Triết phải ở lại kinh thành một thời gian dài, nên đồ dùng vật dụng chất đầy xe ngựa. Xe ngựa Phương Triết được làm lớn hơn, để hắn cùng Tiểu Hắc ngồi chung được. Xe khác là Phương Hổ cùng một vị quản sự Phương gia tên là Phương Mộc. Nhiệm vụ của Phương Mộc chính là quản gia của Yến Vân gia trang…
Đoàn người Phương Triết đi được quãng đường chừng ba trăm dặm, đến đèo Vọng Nhai, tỉnh Thái Nguyên.
Đoạn đường vượt đèo địa hình vô cùng trắc trở, một bên là vách đá cheo leo, một bên là vực thẳm sâu trăm trượng. Chỉ cần sơ ý, có thể dễ dàng mất mạng.
Nơi đây mặc dù vắng vẻ, nhưng hầu như chưa từng xuất hiện sơn tặc. Một phần do quan phủ quản lý tốt, thường xuyên có nha sai đi tuần, nên sơn tặc không có cơ hội hoạt động.
Từ chân đèo đi lên dốc ước chừng hai dặm đường, lúc này xuất hiện một hàng rào chắn ngang đường, không cho khách qua đường thông hành. Phía sau hàng rào có chừng hai mươi người với gia phục màu nâu. Đây thường là gia phục của một gia tộc nào đó, phía sau lưng có thêu chữ “Mộc” to lớn.
Một tên ra vẻ thủ lĩnh, đứng ra chặn đường nói “Đoạn đường qua đèo Vọng Nhai do Mộc phủ quản lý. Muốn qua đèo, mỗi người bỏ ra hai mươi lượng bạc mới được thông hành”
Phương Triết vén tấm rèm, nhìn xung quanh xem xét. Bên cạnh có một tấm bảng bằng gỗ, có ghi mỗi người một trăm quan tiền. Số tiền này chủ yếu dùng để chi trả cho nha sai đi tuần và bảo dưỡng con đường. Phương Triết thậm chí còn thấy quan ấn trên tấm bảng bằng gỗ. Chứng tỏ chi phí bắt buộc phải bỏ ra, nhưng người này lại hét lên đến hai mươi lượng bạc.
Phương Triết xuống ngựa, ra bên ngoài. Hắn chỉ vào tấm bảng của quan phủ nói “Tấm bảng vẫn còn đó, ngươi định trấn lột sao?”
Bọn người Mộc phủ đứng chặn đường, vốn thay quan phủ thu tiền phí, nhưng vì bọn chúng nhìn thấy đoàn xe ngựa chỉ có ba người, nên nổi lên lòng tham.
Tên thủ lĩnh Mộc phủ cười hắc hắc nói “Một trăm quan tiền là nhiều người, ba người các ngươi thì mỗi người phải hai mươi lượng. Nếu không bỏ ra, thì đừng hòng qua con đèo này”
Phương Triết nhìn bọn người Mộc phủ hung hãn, hắn lười nói chuyện, trực tiếp ném ba trăm quan tiền cho tên thủ lĩnh rồi lên xe ngựa tiếp tục đi.
Tên thủ lĩnh nhìn động thái của Phương Triết hắn nổi giận, hai mươi tên Mộc phủ lao vào chặn đường xe ngựa Phương Triết.
Thình lình một bóng người từ trong xe ngựa lao ra đá bay năm tên Mộc phủ. Thân ảnh đó chính là Phương Hổ, hộ vệ có võ công lợi hại không kém gì Phương Long.
Năm tên bị đá bay ra sau, vất vả ngồi dậy không dám phản kháng, liền rút lui ra sau.
Phương Hổ quát “Tên nào sinh sự, bước lên!”
Tên thủ lĩnh Mộc phủ tức giận, quát lên một tiếng. Hắn cùng những tên còn lại lao vào định quần ẩu Phương Hổ. Phương Hổ nhẹ nhàng né tránh, rồi tùy hứng tung liên hoàn cước, khiến hơn mười tên bay về phía sau. Phương Hổ là cao thủ, còn bọn chúng chỉ là Mộc phủ lâu la. Nên giống như lấy trứng chọi đá.
Phương Hổ phủi phủi vạc áo, liếc nhìn bọn chúng kinh thường rồi lên xe ngựa rời đi. Bỏ lại phía sau hai chục tên bò lăn trên mặt đất. Bọn chúng hôm nay, chọc phải cao thủ, hậu quả chỉ có một là toàn quân bị diệt.