Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 311

Hai ngày sau, tin tức vị quân vương ở Hoàng Thành cũng như là vị quân vương duy nhất ở Bắc Cảnh băng hà lan truyền khắp nơi.

Trong đó ba đại tông môn lớn là Vô Thượng Tông, Thiên Võ Tông và Linh Thú Tông đều bất ngờ, nhưng những tông môn này không thể làm gì khác ngoài việc cho phép một vài đệ tử có xuất thân từ Hoàng Thành trở về dự đại tang lễ.

Những chi viện, môn hộ hay các bang phải nhỏ lẻ càng không mấy quan tâm. Đơn giản là vì vị quân vương ở Hoàng Thành vốn cùng bọn họ không hề có quá nhiều quan hệ. Trong khi đó có nhiều lời đồn Hoàng Thành bị nhiều thế lực dòm ngó, dính dáng tới chính là nguy hại đến bản thân. Cho nên, hầu hết các thế lực nhỏ lẻ sợ liên lụy nên phớt lờ tin tức này.

Lúc này, ở Hoàng Thành.

Khắp nơi đều treo lồng đèn trắng với lụa trắng trên khắp các con đường. Đi bất kỳ khu vực nội khu nào trong Hoàng Thành đều toát lên một mùi vị tang thương trong không khí tiếc thương một bậc quân vương vừa khuất.

Trên nét mặt người qua đường, đa phần là người bản xứ sớm đã vắng đi tiếng cười. Bọn họ muốn thể hiện sự kính trọng đối với một bậc quân vương. Hơn nữa, quân lính và nha sai đi khắp nơi tuần hành, cho nên nhiều người muốn vui mừng cũng không vui mừng được.

Trong một tửu lâu ba tầng rộng lớn nhất nhì khu tây Hoàng Thành. Nơi đây tập trung số lượng lớn nhân sĩ, người tu đạo cũng như là người thu thập tình báo khắp nơi.

Âu Dương Sinh cùng Dương Tâm Nhi ngồi trong một góc tửu lâu. Cả hai âm thầm quan sát động tĩnh xung quanh, chủ yếu là thăm dò tin tức về Hoàng Mập.

Có câu “muốn biết được tin tức trong thiên hạ, cứ đến một tửu lâu”. Đây chính là câu cửa miệng của những người muốn thăm dò một tin tức nào đó.

Nói về Âu Dương Sinh cùng Dương Tâm Nhi, cả hai đến Hoàng Thành đã qua một ngày nhưng vẫn không có quá nhiều tin tức liên quan đến Hoàng Mập. Đa phần đều bàn về tin tức vị quân vương duy nhất ở Bắc Cảnh tạ thế.

Có nhiều lời đồn thổi về kho báu của vị quân vương để lại cho hậu thế. Lại có lời đồn về việc vị quân vương không phải bệnh chết mà do người khác hại chết, nhưng loại tin này chỉ có thể nội bộ đàm đạo chứ không ai dám nói ra bên ngoài. Nếu không, chỉ có một con đường chết.

Âu Dương Sinh thoáng nghe được nội tình bên trong Hoàng Thành lúc này.

Đa phần đều cho rằng một vị hoàng tử nào đó sẽ kế vị, nhưng không phải. Người kế vị là một vị đại tướng quân có danh khí cực kỳ tốt ở phụ cận Hoàng Thành. Đó là Hoàng Cảnh Hạo.

Khi hầu hết quần thần tập trung ở Trung Chính Điện, nơi nghị bàn chính sự của hoàng tộc, không biết phải làm thế nào. Bởi vì không ai tìm ra ngọc ấn cũng như di chiếu của vị hoàng đế vừa tạ thế thì Hoàng Cảnh Hạo xuất hiện vô cùng dũng mạnh trong một bộ chiến giáp.

Hắn một tay cầm ngọc ấn, một tay cầm trường đao trấn áp toàn bộ quần thần. Chân chính đoạt chính, trở thành một bậc quân vương ở Hoàng Thành.

Bởi vì có ngọc ấn, cũng như danh khí của vị đại tướng quân Hoàng Cảnh Hạo không tệ, ai cũng sùng bái cho nên số đại thần phản đối chỉ đếm trên đầu ngón tay. Số phản đối rất ít, chỉ tầm năm sáu nhất phẩm đại thần. Bọn họ ủng hộ để một vị hoàng tử làm kế vị. Rất tiếc là bọn họ chỉ vừa hô lên tiếng phản đối, một hô hấp sau toàn bộ đều ngã ngang ra mà chết.

Hoàng Cảnh Hạo chỉ tùy ý một đao vung ngang, những người phản đối đều chết không thể biết vì sao mình chết.

Thế là Hoàng Cảnh Hạo nhanh chóng nắm giữ đại cuộc, chân chính trở thành một bậc quân vương.

Trong khi đó, còn vị đại lão là Hoàng Lão không tranh giành quyền lực.

Người trong cung truyền ra tin tức, lão chỉ quỳ bái cùng mười vị hoàng tử trong Điện Phụng Tiên hai ngày hai đêm. Điều này tạo nên một hình ảnh một bậc trung quân ái quốc hiếm có.

Thêm vào đó hình ảnh chăm lo con dân trong Hoàng Thành trước giờ của Hoàng Lão được nhiều người chứng kiến. Cho nên ai cũng cho rằng Hoàng Lão sớm đã là một bậc quốc công quyền lực chẳng kém gì Hoàng Cảnh Hạo.

Âu Dương Sinh cùng Dương Tâm Nhi âm thầm thăm dò tin tức, hoàn toàn không phát ra bất kỳ động tĩnh nào.

Hắn chỉ chú ý đến một bàn bên cạnh nói về tin đồn đại hoàng tử Hoàng Thế Đạo trở về trong ngày tế thiên. Một số người tận mắt chứng kiến, nhưng tin tức sau đó liền bị phong tỏa lại.

Lúc này, một nhóm năm người từ bên ngoài đi vào tửu lâu. Trang phục năm người này mặc không phải là người bản địa cũng như là đệ tử tông môn nào. Loại trang phục này có xuất xứ từ Viên Không Thành, một trong năm tòa thành trì xung quanh Hoàng Thành.

Bọn họ ngó nghiêng một hồi rồi đi thẳng lên trên lầu hai, chọn một vị trí ít người dòm ngó rồi ngồi xuống.

Bộ dáng năm người này vô cùng cẩn trọng.

Một trong năm tên cất tiếng nói “Tin tức đúng là không sai, hoàng đế Hoàng Thế Phong đúng là đã tạ thế…”

Tên bên cạnh phụ họa vào “Chuyện này là do bọn người Huyền Môn cố tình để lộ ra bên ngoài với chủ ý là đe dọa gia chủ của năm tòa thành. Trường hợp không đồng ý gia nhập vào Liên Minh Lục Thành thì kết quả sẽ giống như vị quân vương xấu số này. Trong khi đó, xét về thực lực, vị quân vương này chân chính là một cường nhân còn không qua khỏi bàn tay của bọn chúng...”

Tên trước đó nhìn sang đồng bọn có chòm râu rậm rạp. Hắn dò hỏi “Xem như đã xác nhận tin tức. Chúng ta nên trở về thôi!”

Tên có chòm râu rậm đóng vai trò thủ lĩnh. Hắn cân nhắc một hồi rồi nói “Đợi làm vài chén rượu xong, đến Hoàng Lăng cướp người rồi hãy về cũng không vội...”

Một tên khác sửng sốt, có phần không kiềm chế được cảm xúc. Hắn lắp bắp nói “Đại nhân dự định… cướp thi...sao?”

Hắn chưa nói dứt câu đã bị tên thủ lĩnh trừng mắt, xem như hắn vừa lỡ miệng. Việc cướp thi là một việc vô cùng hệ trọng. Liên quan đến quan hệ giữa hai tòa thành trì, nhiều khi còn xảy ra xung đột chiến sự. Nếu không làm thỏa đáng, chắc chắn sẽ gánh chịu hậu quả vô cùng lớn.

Những lời bàn tính của năm tên trên lầu hai đều không qua được Âu Dương Sinh.

Mặc dù không hiểu nội tình bên trong, câu chuyện nói lấp lửng nhưng lại có một ý nghĩa vô cùng quan trọng liên quan đến lục thành. Mà Huyền Vĩnh Thành là một trong năm tòa thành trì đó.

Lúc này Âu Dương Sinh mới có một cảm giác lo sợ. Chuyện Huyền Môn thiết lập Liên Minh Lục Thành bên trong chắc chắn có nội tình riêng. Nếu không, bọn chúng không tốn nhiều công sức như vậy.

Hắn nhủ thầm “Chuyện này liên quan trọng đại đến một khu vực đông bắc Bắc Cảnh. Tốt nhất là báo về Đạo Viện, nhờ viện trợ đề phòng trường hợp xấu xảy ra…”

Nghĩ đến đây, hắn đứng phất dậy rồi cùng Dương Tâm Nhi rời khỏi tửu lâu.

Hắn âm thầm rời đi theo lối phía sau tửu lâu, nơi không có nhiều người chú ý hắn mới xuất ra Thanh Phong Kiếm.

Hắn nắm lấy tay Dương Tâm Nhi phóng lên Thanh Phong Kiếm rồi điều khiển phi hành kiếm rời khỏi khu vực tây Hoàng Thành, hướng đến Hoàng Lăng.



Cùng lúc đó, bên ngoài dãi hành lan Trung Chính Điện trong Cấm Cung Hoàng Thành.

Hoàng Cảnh Hạo thân mặc chiến giáp đưa ánh mắt nhìn ra bên ngoài sân Trung Chính Điện, nơi đó có năm nghìn thị vệ đứng ngay ngắn chờ lệnh.

Đội quân thị vệ này không dành cho chiến sự, mà chỉ dùng cho việc canh gác khu vực Cấm Cung trong Hoàng Thành.

Trước kia hắn vốn không màng danh lợi, không tham quyền lực nhưng nhìn cảnh tượng này. Nội tâm hắn dâng lên một sự đắc ý.

Hắn nhất thời thở dài “Rất tiếc là nơi này không phải là nơi chứa chấp được chí hướng của ta…”

Chí hướng của hắn chính là theo chân Phạm Bá đến Huyền Môn.

Sau sự việc thành công, hắn sẽ được tiến cử đến Huyền Môn làm một khách khanh trưởng lão. Đây chính là mục tiêu của hắn. Nơi đó, mới thỏa sức theo đuổi con đường tu luyện đỉnh phong mà trước giờ hắn luôn ôm ấp.

Lúc này, Hoàng Lão từ xa đi lại.

Trong nét mặt già nua không giấu được một sự náo nức.

Lão tiến lại gần Hoàng Cảnh Hạo, dáng người có phần điệu thấp. Lão dò hỏi “Tướng quân cho gọi lão thân là có gì phân phó?”

Hoàng Cảnh hạo cười nhạt nói “Trong chuyện lần này, công lao của Hoàng Lão rất lớn. Sau khi ta rời khỏi Hoàng Thành theo chân đại nhân đến Huyền Môn. Mọi việc ở Hoàng Thành này do Hoàng lão quốc công làm chủ”

Hoàng Lão thoáng giật mình, mặc dù nội tâm như nở hoa vì sung sướng. Mặc dù lớn tuổi, đã ngoài bảy mươi nhưng có thể ngồi trên chiếc ghế chí cao ở Hoàng Thành. Mùi vị này, lão nằm mộng đã quá nhiều năm rồi.

Bất quá, lão thở dài “Thời gian lão thân đây hưởng thụ cảm giác cửu ngũ chí tôn không nhiều. Dù sao vẫn đa tạ tướng quân luôn chiếu cố…”

Hoàng Cảnh Hạo nhìn dáng vẻ run rẩy của Hoàng Lão, hắn nhếch miệng lên cười. Bởi vì cái run rẩy này không phải do sức già yếu mà là run rẩy vì quá sung sướng. Cùng một loại người, cho nên tư tưởng lúc nào cũng đồng điệu.

Hắn từ trong Túi Càn Khôn lấy ra một cái ngọc ấn bằng ngọc rồi đưa cho Hoàng Lão.

Hắn dặn dò “Ba ngày sau ta rời khỏi Hoàng Thành đến thung lũng Vô Xương. Đại sự thành ta sẽ không còn xuất hiện ở Hoàng Thành nữa. Ngụy Ngọc Ấn này Hoàng Lão giữ bên mình khi có việc sẽ dùng đến…”

Hoàng Lão nhìn ngụy ngọc ấn. Lão không kìm lòng được liền hai tay nhận lấy. Trong sắc mặt vốn bình tĩnh đã chuyển sang một sự hưng phấn. Sắc mặt lúc này không giấu được sự tham quyền.

Lão từ tốn nói “Việc ở Hoàng Thành, cứ giao cho lão thân là được. Tướng quân cứ an tâm lên đường…”

Hoàng Cảnh Hạo thoáng đắc ý, xem như mọi sự ở Hoàng Thành hắn đã an bày ổn thỏa. Bất quá, hắn sực nhớ đến nghĩa đệ một thời thân thiết. Chỉ vì không cùng chí hướng mà kết quả đối phương không mấy tốt đẹp.

Hắn thở dài “Xem như viếng nghĩa đệ lần cuối cho trọn nghĩa huynh đệ…”

Nói rồi, hắn phóng lên lưng hắc mã đang chờ đợi bên ngoài sân Trung Chính Điện. Thân ảnh hắn từ từ rời đi.
Bình Luận (0)
Comment