Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 353

Năm ngày sau, tại sào huyệt của nữ nhân che mặt.

Tình huống Vô Thượng Tông cắt đứt nguồn sinh cơ nuôi dưỡng Cửu U La Lan Thụ truyền đến tai nữ nhân che mặt.

Khi nhận được tin tức này, phản ứng nàng ta vẫn bình thản như sớm đã đoán trước sự việc. Chỉ là nàng không nghĩ tới, sớm như vậy bọn họ đã có thể phát hiện ra.

Nữ nhân che mặt đứng trên đỉnh Cửu U La Lan Thụ nhìn dòng huyết dịch như nham tương không ngừng sôi sục. Bên trong quá trình uẩn dục không ngừng diễn ra, chỉ là quá trình này đang dần chậm lại. Bởi vì nguồn năng lượng cung cấp cho Cửu U La Lan Thụ đã hoàn toàn bị cắt đứt.

Lúc này, tại vị trí truyền tống trên một mô đất cao cách Cửu U La Lan Thu hai trăm trượng xuất hiện một thông đạo.

Phạm Bá bước ra từ thông đạo rồi nhanh chóng tiếp cận nữ nhân che mặt.

Hắn gấp rút bẩm báo “Tình huống quả như nhị tẩu suy đoán, bọn người Vô Thượng Tông đã chặn đứt sinh cơ của ma thụ”

Nữ nhân che mặt từ tốn nói “Việc này đã có người báo lại!”

Phạm Bá ngạc nhiên hỏi “Có người còn đi trước đệ một bước sao?”

Nữ nhân che mặt không trả lời, sắc mặt nàng có phần nghiêm trọng hơn.

Sinh cơ bị chặn lại có nghĩa là Cửu U La Lan Thụ không thể tiếp tục uẩn dục được. Không còn nguồn năng lượng nào có thể cung cấp cho ma đầu trong trường hợp này.

Nữ nhân che mặt chậm rãi nói “Phía cửu đệ thế nào?”

Phạm Bá lập tức trả lời “Năm ngày trước cửu đệ báo lại, phía Quỷ Vực đã tập hợp Liên Minh Quỷ Vực thành công…”


Nữ nhân che mặt nói tiếp “Còn thông đạo, xây dựng đến đâu rồi?”

Phạm Bá liền nói “Đang xây dựng, kế hoạch hoàn tất trùng khớp với thời điểm ba chủng tộc tập kết…”

Nữ nhân che mặt nghe Phạm Bá báo lại tình hình, sắc mặt càng lúc càng thâm trầm. Bởi vì tình huống năng lượng không cung cấp đủ, ma đầu sẽ không thể xuất thế đúng thời gian kế hoạch triển khai.

Trong nhiệm vụ này, uẩn dục ma đầu là nhiệm vụ tiên phong. Nếu thất bại, toàn bộ kế hoạch lập tức bị đình chỉ. Kết quả sụp đổ cũng giống như năm trăm năm trước.

Nữ nhân che mặt tính toán một hồi liền nói “Tứ đệ lập tức tập hợp năm nghìn thuộc hạ. Chia làm tám nhóm, đánh vào các khu vực thôn làng thuộc Vô Thượng Tông quản hạt. Kéo dài thời gian cho đến bốn ngày sau thì dù tình huống thế nào cũng phải nhanh chóng rút lui…”

Phạm Bá ngơ ngẩn một hồi liền cười hắc hắc nói “Việc nhỏ này giao cho tên Hoàng Cảnh Hạo kia làm sẽ thuận tiện hơn. Đệ sẽ ở phía sau giám sát không để kế hoạch thất bại…”

Nói xong, hắn nhanh chóng thoái lui về sau, trở về thông đạo rồi rời đi.

Nữ nhân che mặt vẫn mang một sắc mặt thâm trầm. Bởi vì nàng ta không nghĩ tới, người tính không bằng trời tính. Kế hoạch những tưởng sẽ tiến hành thuận lợi, không ngờ cuối cùng kết quả thành hay bại là do sự quyết định của nàng.

Ánh mắt nàng ta nhìn đăm đăm vào lòng huyết dịch. Sau một hồi suy nghĩ, nàng ta thình lình chộp về phía Ngôn Tử rồi kéo hắn rời khỏi bề mặt huyết dịch.

Diện mạo Ngôn Tử lúc này đã sơ bộ thành hình một ma đầu với làn da thấp thoáng những đường gân quỷ dị như huyết mạch chảy dài toàn bộ kinh mạch.

Nàng ta mở miệng Ngôn Tử ra rồi nhỏ một giọt linh huyết vào miệng hắn.

Hai mắt Ngôn Tử vốn đang nhắm nghiền lúc này mở to ra sửng sốt.


Hắn từ từ tỉnh táo lại, bắt đầu nhận ra sự thay đổi to lớn của bản thân. Từ hai cánh tay cho đến làn da như được phủ lên một lớp vảy rắn chắc.

Trước đó hắn ở vào trạng thái ngủ say không hay biết gì. Lúc này tinh thần thanh tỉnh, cho nên hắn bắt đầu nhận ra sự đau đớn cũng như hỏa diễm không ngừng thiêu đốt.

Khóe mắt Ngôn Tử nổi lên cuồn cuộn những đường tơ máu, hắn gào thét muốn chết đi nhưng không thể. Hiện trạng hắn lúc này ngoài gào thét ra thì không còn sức lực để tự kết liễu.

Nữ nhân che mặt nhìn tên đồ đệ đau đớn, sắc mặt đôi khi nhíu lại nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn băng lãnh.

Sau một hồi gào thét, bề mặt huyết dịch ngừng khuấy động. Tiếng gào thét cũng tắt hẳn.

Bề mặt huyết dịch cuồn cuộn như nham tương bắt đầu sinh ra những luồng khói trắng, tỏa ra nghi ngút.

Nữ nhân che mặt nhìn hiện tượng khói trắng toát lên khỏi bề mặt nham tương, khóe miệng nhếch lên một tia đắc ý.

Nàng thờ ơ nói “Vì ngươi là một tên vô dụng… nên chỉ có thể áp dụng biện pháp cưỡng ép cực đoan này…”

Tuy nhiên, đâu đó trong thâm tâm nàng vẫn ẩn hiện một phần ý tứ “Dù sao đây cũng là tạo hóa sư tôn dành cho ngươi… nhiều người muốn dùng mạng sống sở hữu máu huyết ta mà không được…”



Tại một vùng núi cách Vô Thượng Tông tám trăm dặm theo hướng đông nam.

Nơi đây là điểm dừng cuối cùng số cây rừng có hiện tượng bị héo úa nhưng chưa chuyển sang màu than củi.


Phương Triết cùng Đàm Thu Nguyệt đứng trên lưng Thần Ưng Cổ Hồng quan sát tình huống bên dưới.

Theo sự phân bố của tam trưởng lão cùng ngũ trưởng lão. Số đệ tử Chấp Sự Đường cùng đệ tử tinh anh tự nguyện tham gia nhiệm vụ cứu lấy an nguy Vô Thượng Tông được tập họp lại tổng cộng hai ngàn người, chia thành năm mươi đội ngũ phân bố bốn phương tám hướng Vô Thượng Tông.

Trải qua năm ngày, cuối cùng mới hoàn thành nhiệm vụ và tập trung lại ở dãy Vong Nhan Lĩnh.

Chỉ cần bước qua dãy núi Vong Nhan Lĩnh chính là bước vào địa phận Thiên Võ Tông.

Sau một lúc chờ đợi, tam trưởng lão cùng ngũ trưởng lão cưỡi phi hành kiếm tiến lại gần. Cả hai nhanh chóng thu phi hành kiếm lại rồi phóng lên lưng Thần Ưng Cổ Hồng.

Tam trưởng lão mừng rỡ thông báo “Báo cáo sư… đại trưởng lão, những nơi chúng đệ tử tiêu hủy rễ cây đều chấm dứt tình trạng cây rừng héo úa. Xem như suy đoán của Phương… tiểu đệ là đúng!”

Đại trưởng lão theo một thói quen dự định quơ tay lên tung một chưởng thì nàng rút tay lại. Tam trưởng lão suýt nhảy dựng.

Đàm Thu Nguyệt quay sang Phương Triết tán thưởng “Phương đệ lại lập được công lớn… Phương đệ muốn tỷ tỷ thưởng cái gì?”

Tam trưởng lão cùng ngũ trưởng lão ngẩn ngơ, nội tâm bị tổn thương trầm trọng. Cả hai âm thầm oán trách “Là ai dẫn đoàn làm nhiệm vụ… là ai?”

Phương Triết nhìn sắt mặt tam trưởng lão cùng ngũ trưởng lão xụ xuống. Hắn chắp tay lại nói “Việc này là công lao to lớn của tam trưởng lão cùng ngũ trưởng lão! Tiểu đệ không hề có công lao gì cả, Đàm tỷ không nên quá đề cao tiểu đệ”

Nghe lời Phương Triết tán dương, tam trưởng lão cùng ngũ trưởng lão như sắp khóc. Cả hai không ngừng suýt xoa “Chỉ có tiểu tử là biết nghĩ đến trưởng bối đáng thương bọn ta thôi!”

Đàm Thu Nguyệt giơ gương mặt nghiêm khắc nhìn tam trưởng lão cùng ngũ trưởng lão, rồi nhàn nhạt nói “Hai tên này chỉ đam mê tiên tửu, thưởng tiên trà. Không chuyên tâm tu luyện, nhiệm vụ này cũng phải nhờ ngoại nhân gợi ý. Phương đệ nghĩ xem, có nên khen thưởng hay không?”

Tam trưởng lão cùng ngũ trưởng lão nhất thời bối rối. Mỗi lần chuẩn bị khen thưởng lại đem thói xấu ra trêu chọc. Cuối cùng mất đi công lao vốn cả hai cực khổ hoàn thành.

Đàm Thu Nguyệt cười hắc hắc nói “Ta chỉ đùa, nhiệm vụ này cả hai làm rất tốt. Xong việc ta sẽ cấp cho hai tên lười biếng các ngươi nghỉ ngơi một tháng. Nhóm đệ tử tham gia hoàn thành tốt nhiệm vụ cũng lựa chọn đan dược, pháp khí làm phần thưởng công lao…”

Nàng nói đến đây thì dừng lại quan sát thái độ của tam trưởng lão cùng ngũ trưởng lão.


Cả hai không có niềm vui thú nào bằng được nghỉ ngơi dài hạn. Đây chính là phần thưởng vô cùng hiếm có từ phía vị sư tỷ mà không được phép gọi sư tỷ.

Đến đây Đàm Thu Nguyệt quay sang Phương Triết dò hỏi “Ngươi muốn khen thưởng gì?”

Phương Triết ngẫm nghĩ một hồi rồi lắc đầu.

Hắn chắp tay lại nói “Đây là việc nên làm, nếu không sớm ngăn chặn trước sau cũng lây đến Đạo Viện. Cho nên tiểu đệ là tự lo lấy bản thân, không cần khen thưởng…”

Đàm Thu Nguyệt nghe vậy, khóe miệng thoáng mỉm cười.

Mỗi lần nghe một câu vừa ý từ tên tiểu đệ này, nội tâm có một sự thích thú kỳ lạ.

Nàng xòe tay ra nói “Đưa vật đó đây?”

Phương Triết ngập ngừng trả lời “Không phải Thủy Lăng Kính đã… bàn giao cho tỷ tỷ rồi sao?”

Đàm Thu Nguyệt vẫn chưa rút tay lại để chờ phản ứng xem cả hai có tâm lý tương thông hay không.

Phương Triết nghĩ tới nghĩ lui mới lấy ra viên Lưu Ly Châu trước đó nàng ta đưa cho. Bên trong có ghi lại thủ đoạn dịch chuyển cực kỳ lợi hại.

Nàng ta nhận lấy viên Lưu Ly Châu rồi cười nói “Xem như ngươi cũng nhạy bén…”

Nàng hướng tam trưởng lão cùng ngũ trưởng lão căn dặn “Việc thu dọn nơi này giao cho hai người các ngươi. Ta trước về tông môn bàn giao với tông chủ…”

Nói rồi, nàng quay sang Phương Triết nói “Theo tỷ tỷ về Vô Thượng Tông, tỷ tỷ dạy ngươi Nhất Niệm Xuyên Vạn Lý”

Nghe Đàm Thu Nguyệt đề nghị, hai mắt Phương Triết nhất thời sáng lên.

Bình Luận (0)
Comment