Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 386

Từ sau sự kiện Huyền Môn đánh vào Vô Thượng Tông với chủ đích đoạt lấy tiên kính trấn tông đã qua ba tháng. Tình hình dần ổn định trở lại.

Sau sự viện tiên kính bị đánh cắp, tin tức từ Vô Thượng Tông truyền ra bên ngoài sự việc tông chủ Vô Thượng Tông đương nhiệm là Vương Siêu Việt cảm thấy xấu hổ nên đã từ nhiệm và truyền chức vị tông chủ lại cho đại trưởng lão Đàm Thu Nguyệt tức Đàm Nguyệt Thần Quân.

Đây được xem là sự kiện lớn trong những năm gần đây ở Bắc Cảnh.

Tiếp theo đó, tin tức một chi viện nhỏ bé ở Bắc Cảnh là Đạo Viện góp công không nhỏ trong việc hỗ trợ Vô Thượng Tông đánh lui địch nhân sắp có một tân nhiệm viện trưởng mới. Nghe đồn, vị tân viện trưởng chuẩn bị nhậm chức là một thiếu niên còn khá trẻ chỉ mười bảy mười tám tuổi nhưng thực lực vô cùng mạnh.

Lại có tin tức đồn rằng, vị tân nhiệm viện trưởng Đạo Viện mới bước vào con đường tu đạo không lâu. Lời đồn còn ghi rõ, đó là một thiếu niên chỉ mới bước vào Bắc Cảnh trong khoảng thời gian hai năm. Điều khiến nhiều người kinh ngạc lẫn khâm phục, đó là thiếu niên đó có xuất thân từ phàm nhân ở một giới vực nhỏ tên là Văn Lang Châu…



Lúc này, trong tiểu viện nhỏ trên đỉnh ngọn Chủ Phong.

Nơi đây trước kia là nơi tọa lạc của cố viện trưởng Chúc Sơn, một vị viện trưởng luôn ở trạng thái thần thần bí bí. Cuối cùng lại vì Đạo Viện đánh đuổi địch nhân không may phải bỏ mình. Đây chính là sự kiện mà đệ tử Đạo Viện nào cũng biết.

Điều khiến chúng đệ tử Đạo Viện khó mà quên đi cố viện trưởng Đạo Viện là di vật để lại. Đó là Ngọa Giới Di Linh Trận, loại trận pháp câu thông với một giới vực nhỏ dùng để tu luyện, nâng cao tu vi nhanh chóng.

Thêm vào sự kiện gần đây nhất chính là thiếu niên tên Bạch Vô Thiên với tên thật là Phương Triết đề xướng hai khu vực tu luyện mới là Vô Danh Động Thiên và Ngộ Đạo Sơn. Cả hai điều là nơi tu luyện mà trước kia cầu còn không được.

Thêm một sự kiện quan trọng hơn nữa đó là sau khi thiến niên viện trưởng Phương Triết từ Vô Thượng Tông trở về cung cấp ra một tin tức mới. Đó là cứ mỗi ba tháng, Đạo Viện cử năm mươi đệ tử nội môn đến Vô Thượng Tông lịch luyện cũng như là luận bàn. Đây là một vinh dự không phải một chi viện hay một tông môn nào đó có được.

Điều này nói lên mối quan hệ thân thiết giữa thiếu niên Phương Triết và Vô Thượng Tông. Càng nói lên tin tức thiếu niên Phương Triết hỗ trợ đánh đuổi địch nhân khỏi vô Thương Tông càng thêm rõ ràng.



Phương Triết cùng Hoàng Mập, Lý Nhược Băng, Tiểu Mạn và Man Thiếu đứng đối diện năm vị trưởng lão chưởng quản Đạo Viện là nhị Trưởng Lão Vô Nham Chân Quân người vừa thăng tiến lên Ngũ Phẩm không lâu, vị thứ hai là ngũ trưởng lão Hoàng Chân Nhân, vị thứ ba là Lục Trưởng Lão Ngọc Chân Nhân, vị thứ tư là Thập Trưởng Lão Chu Thao Chân Nhân và thập nhị trưởng lão Hoàng Long Chân Quân.


Trong số hàng trưởng lão, Hoàng Long Chân Quân chính là vị có thăng tiến nhanh nhất do bỏ đi chấp nhất của Lữ Kiếm Bình mà tu vi không ngừng tăng lên nhanh chóng.

Nhị trưởng lão nói “Trong khoảng thời gian này, Đạo Viện đã đi vào ổn định cho nên cũng đã đến lúc tổ chức đại lễ tiếp nhận chức vị viện trưởng Đạo Viện rồi!”

Bốn vị trưởng lão còn lại nhìn nhau rồi đồng loạt gật đầu. Bọn họ lúc này chính là đoàn kết nhất trong những năm trở lại đây.

Trách nhiệm chưởng quản Đạo Viện chính là con đường gắn kết bọn họ lại. Đây đều là do Phương Triết vô tình khiến bọn họ có hy vọng vào một tương lai mới của Đạo Viện.

Phương Triết mới nói “Việc này nếu thật sự quan trọng, vậy phiền nhị trưởng lão thay vãn bối sắp xếp. Sắp tới vãn bối phải đến Thần Vực một chuyến không biết sẽ như thế nào… sự thật là chức vị viện trưởng này vãn bối không mặn mà cho lắm!”

Thập Nhị trưởng lão nghe vậy liền tằng hắng một cái, lão nói “Việc tiếp nhận viện trưởng là một sự kiện lớn. Hơn nữa đây còn là di nguyện của Kiếm Hư sư thúc. Cho nên, Phương sư đệ không cần phải từ chối. Còn về chưởng quản Đạo Viện, bọn ta thay Phương sư đệ chấp quản, chuyện này cứ như vậy!”

Nhị trưởng lão thấy thập nhị trưởng lão nói trúng điểm chính, đó là di nguyện của Kiếm Hư Sư Thúc cũng là sư phụ của Phương Triết. Đây được xem là lý do duy nhất níu kéo Phương Triết lại.

Nhị trưởng lão nói “Bọn ta đã chuẩn bị xong hết rồi, đợi khi Thiên Sư Đường chấp thuận sẽ tiến hành tổ chức đại lễ. Tính toán không đến mười lăm ngày sau sẽ có kết quả. Thời gian này Phương sư đệ cứ thong thả…”

Lời nhị trưởng lão khiến Phương Triết có phần sửng sốt “Không nghĩ tới các vị tiền bối đã chuẩn bị cả rồi…”

Nhị trưởng lão cười hắc hắc nói “Việc này là chức phận của bọn ta, cho nên Phương sư đệ cứ thoải mái…”

Nhị trưởng lão nhìn vẻ mặt lúng túng của Phương Triết liền ra ám hiệu cho bốn vị sư đệ nhanh chóng rời đi.

Dù sao bọn họ cũng vừa đào hố sẵn để cho Phương Triết nhảy vào.

Phương Triết nhìn theo bóng dáng năm vị trưởng lão gấp rút rời đi. Hắn chỉ có thể lắc đầu mà không thể từ chối được.


Hiện trường chỉ còn lại Phương Triết, Hoàng Mập, Lý Nhược Băng, Tiểu Man và Man Thiếu.

Ngoài ra, còn thiếu đi Âu Dương Sinh.

Lúc này, Âu Dương Sinh cưỡi trên phi hành kiếm từ xa bay lại.

Vừa đáp xuống, Âu Dương Sinh liền nói “Vừa rồi ta thu xếp cho Dương Tâm Nhi sư muội nên đến trễ, đại ca thứ lỗi!”

Phương Triết xua tay nói “Việc nhà của tam đệ quan trọng hơn!”

Âu Dương Sinh từ sau khi trở về Đạo Viện cùng Dương Tâm Nhi. Cả hai sớm tối có nhau, xem như là hẹn ước phu thê chu toàn. Chỉ là con đường đi sau này của hắn không phải ở Đạo Viện này.

Âu Dương Sinh lúc này lấy ra một tử sắc lệnh bài, lệnh bài này chính là “Thương Thần Tông Triệu Hồi Lệnh”.

Đây chính là lệnh bài Âu Dương Sinh cùng Dương Tâm Nhi tìm thấy dưới giếng khô trong khuôn viên Dương gia.

Âu Dương Sinh cầm tử sắc lệnh bài trong tay rồi nói “Đây là lệnh bài đến Thương Thần Tông ở Thần Vực, ta dự định ngày mai sẽ lên đường. Cho nên Dương Tâm Nhi sư muội phải nhờ đại ca chăm sóc rồi!”

Phương Triết nhìn lệnh bài trong tay Âu Dương Sinh, nội tâm có phần vui vẻ. Đây chính cơ duyên của Âu Dương Sinh lại là con đường tu luyện thương pháp yêu thích. Việc này chính là cơ duyên khó mà có được.

Phương Triết nói “Việc theo đuổi con đường Thương Pháp xem như đã có. Hy vọng tương lai của tam đệ sẽ đứng trên đỉnh phong của thương đạo. Còn về thê tử tam đệ, ta sẽ nhờ người coi sóc!”

Âu Dương Sinh nghe vậy liền chắp tay lại tạ lễ một cái.

Trên khuôn mặt không giấu được sự cảm kích.


Nói gì thì nói, từ sau khi kết nghĩa huynh đệ với Phương Triết. Con đường tu luyện cũng như cơ duyên không ngừng tìm đến. Hơn nữa, khi gặp nguy hiểm, vị đại ca kết nghĩa này cũng đã ra tay tương trợ. Có khi lại nguy hiểm đến tính mạng.

Loại ân tình này khó nói hết thành lời.

Hoàng Mập một bên thêm vào “Sau này tam ca thực lực phi thường, nhớ chiếu cố tứ đệ ta!”

Âu Dương Sinh mỉm cười rồi vịnh lấy vai Hoàng Mập nói “Sau này ta đi rồi, nhớ chiếu cố chị dâu thay ta. Huynh đệ tốt!”

Hoàng Mập cười hắc hắc nói “Chiếu cố nữ nhân là chức phận của tứ đệ, tam ca an tâm!”

Âu Dương Sinh nhìn Hoàng Mập cười ha ha rồi phóng lên phi hành kiếm rời đi.

Giữa những nam nhân với nhau, đúng là không có quá nhiều điều để nói.

Tiểu Mạn và Man Thiếu một bên quan sát, lúc này Tiểu Mạn không nhịn được liền thắc mắc nói “Tiểu Mạn ở đây cũng lâu, tại sao gọi là Hoàng Mập trong khi vóc dáng lại đẹp như vậy?”

Man Thiếu một bên cũng gật đầu, hắn cũng rất tò mò.

Hoàng Mập không nói mà chỉ cười hắc hắc.

Quả thật, hắn chỉ là bị bỏ đói một thời gian dài trong Khô Lâu Ngục mà lớp thịt mỡ bị rút cạn kiệt. Cuối cùng có một vóc dáng cân đối như một nam nhân bình thường. Đây đúng là trong cái họa có cái may.

Lúc này, Hoàng Mập mới nhìn sang Phương Triết dò hỏi “Tiếp theo, đại ca dự định làm gì?”

Phương Triết ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp “Tạm thời củng cố tu vi, tính toán còn hai năm chín tháng nữa sẽ lên đường đến Thần Vực. Không biết nơi đó hung hiểm thế nào, cho nên tứ đệ cũng phải cố gắng!”

Hoàng Mập nghe vậy liền gật đầu.

Tiểu Mạn một bên thở dài than vãn “Ở đây chán quá, đại ca ca có gì chơi không?”


Man Thiếu không hùa theo mà phàn nàn mà nói “Nơi này ngoài thức ăn ngon ra, thì mọi thứ đều nhàm chán!”

Phương Triết không lấy làm giận mà cười hắc hắc nói “Bình thường hai người các ngươi đi chơi khắp nơi, có thấy mặt đâu mà chán với không chán! Hay là thế này, ngày mai cho người tiễn hai người các ngươi về Quỷ Vực… Thế nào?”

Tiểu Mạn nghe vậy liền xua tay liên tục nói “Không, Tiểu Mạn không chịu… Vừa rồi nói đùa, nói đùa thôi!”

Vừa rồi, Tiểu Mạn vừa ra ám hiệu cho Man THiếu nói thêm vào. Man Thiếu vội vã nói “Nơi này cảnh đẹp, chơi không hết chán… chủ nhân không cần quan tâm!”

Phương Triết ngẫm nghĩ một lúc, nhất thời hắn nghĩ ra một biện pháp khá thú vị. Đó là để hai tên ngốc này không ăn uống ở không là được.

Hắn đề nghị “Nếu vậy, đại ca ca giao cho Tiểu Man một nhiệm vụ… nhiệm vụ này không chán!”

Tiểu Mạn nghe nói đến nhiệm vụ không chán, chiếc đuối tức thì không ngừng đong đưa.

Phương Triết nói tiếp “Hôm sau, ta sẽ nhờ các vị trưởng lão bố trí một nơi cho hai người các ngươi không ngừng dày vò đệ tử Đạo Viện… trò chơi này thế nào?”

Tiểu Man nghe nhắc đến “Dày vò đệ tử Đạo Viện” chiếc đuôi đong đưa càng bạo liệt hơn.

Cô nàng gấp rút nói “Chơi, chơi! Chuyện này sẽ không chán!”

Nói rồi, Tiểu Mạn liền nhảy tung tăng khắp nơi.

Hai mắt cười không khép lại được.

Hoàng Mập suy nghĩ một hồi mới hiểu ý Phương Triết muốn làm gì.

Hắn không giấu được vẻ thán phục “Nếu đệ tử Đạo Viện được Man Thiếu dùng Man lực gọt giũa, thể lực chắc chắn sẽ tăng lên đáng kể. Còn Tiểu Mạn tốc độ nhanh, có thể nâng cao thân pháp. Đại ca đúng là cao minh!”

Phương Triết cười ha ha nói “Xem như một công đôi việc, ai biểu hai tên đó suốt ngày cứ quấy rối không chịu ở yên!”

Trên ngọn Chủ Phong, lúc này tràn ngập tiếng cười vui thích của Tiểu Mạn còn Man Thiếu ở một bên phụ họa.

Bình Luận (0)
Comment